Chồng Quỷ Tuyệt Mỹ

Vốn dĩ ông nội tôi không ôm bất cứ hy vọng gì với chuyện kết minh hôn của tôi và đế quân, không ngờ đế quân thật sự lại đưa tôi chiếc nhẫn đầu lâu tượng trưng cho vợ của Minh Vương đế quân. Tôi đưa tay lên chạm vào chiếc nhẫn, buổi sáng thức dậy thấy chiếc nhẫn tôi đã thử gỡ nó ra, nhưng nó giống như được cắm vào tay thôi vậy, dù tôi kéo đến đỏ tay cũng không cách nào gỡ ra được.

Trước khi đi, ông nội dặn dò tôi: “Tuy rằng hiện tại con cùng Đế Quân đại nhân thuận lợi kết thành minh hôn nhưng thể chất cực âm của con vẫn rất hấp dẫn quỷ hồn, hàng ngày con vẫn phải cẩn thận.”

Tôi gật đầu. Dù người “chồng quỷ” của tôi có lợi hại thì cũng có ích lợi gì đâu? Hắn thoắt ẩn thoắt hiện, dù gặp nguy hiểm tôi cũng không biết gọi hắn tới như thế nào, vậy thì tự mình cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Ông nội dặn dò tôi vài câu liền rời đi, nhưng tôi nghe ra ý của ông đơn giản là muốn tôi đừng có chân trong chân ngoài có ý đồ gì khác, cứ ngoan ngoãn làm vợ của Đế Quân đại nhân cho tới khi tôi già, cho tới khi tôi chết.

Đây là số mệnh của tôi, tôi nhận.

Một ngày trôi qua thật nhanh, bóng đêm nhanh chóng bao trùm toàn bộ thôn làng xa xôi này. Nhớ tới ông chồng quỷ đáng sợ đêm qua, tôi không nhịn được mà rùng mình, chỉ nghĩ tới chuyện lát nữa phải “hậu hà” người chồng ngủy này cũng đủ khiến tôi run rẩy sợ hãi.

Cha tôi đưa tôi đến cửa phòng, dường như ông muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn chỉ thở dài rồi rời đi.


Tôi biết cha tôi vừa làm cha vừa phải làm mẹ, nuôi tôi lớn đến chừng này cũng không dễ dàng gì, nhưng một người đàn ông 40 tuổi nói với con gái về “chuyện kia” thì quả thật khó khăn. Mỗi lần ông thử nhắc tới chuyện này đều ngượng ngùng bỏ qua.

Tôi nằm trên giường, tay chân cứng đơ như một xác chết, hai mắt mở to nhìn chằm chằm trần nhà, chờ “chồng quỷ” của tôi. Đau đớn từ đêm qua vẫn chưa hết, thân thể vẫn đau nhức, đặc biệt nơi đó…

Nằm trên giường trợn mắt chờ thật lâu, trong phòng chỉ có ánh sáng từ một chiếc đèn nhỏ, trước mặt chỉ là mờ mờ, tôi thở phào nhẹ nhõm, dường như đêm nay hắn không tới.

Thật sự quá tốt.

Đầu óc được thả lỏng, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||

Bỗng nhiên, trong lúc mơ ngủ tôi loáng thoáng cảm giác có một đôi tay lạnh băng đang đùa nghịch thân thể tôi, đôi tay kia đang vuốt ve làn da của tôi, mơn trớn mặt, cổ… Tôi rùng mình một cái, đột nhiên mở mắt ra.

Là hắn!

Vẫn mang mặt nạ.

Hắn vẫn tới.

Trong phòng tối đen như mực, chiếc đèn nhỏ trên bàn không biết đã tắt từ khi nào.

Không khí xung quanh lạnh băng, tôi cắn răng, chân tay luống cuông, cơ thể run lên, muốn chạy trốn nhưng không biết trốn cách nào. Mặc cho tôi sợ hãi như thế nào, hai tay của hắn vẫn ôm chặt lấy eo tôi khiến tôi không thể nhúc nhích.


“Há miệng ra.”

Tôi nơm nớp lo sợ nhìn hắn.

Hắn đưa tay lạnh băng lên mặt tôi, dùng sức bóp một cái khiến miệng tôi hé ra, sau đó đàu lưỡi hắn xâm nhập vào khóe môi tôi, ướt mềm, lạnh băng.

Đầu óc tôi trống rỗng, thậm chí ngay cả thở cũng không còn tự nhiên, chỉ có thể ngửa đầu nhận lấy từng nụ hôn của hắn, chất lỏng trong suốt theo khóe mắt trượt xuống…

Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi.

Phải hiến cho ác quỷ mà tôi chưa từng biết mặt này.

Chóp mũi tôi có thể chạm vào làn da lạnh lẽo của hắn, cũng may, ít nhất da hắn vẫn nhẵn mịn bình thường, không phải là máu me be bét như trong tượng tượng…

Khoan đã… tôi đã kịp phản úng lại, lúc này hắn không đeo mặt nạ.


Tôi kìm nén sự sợ hãi, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn thấy gương mặt của hắn, nhưng trong nhà quả thật quá tối, không không thể thấy được rõ ràng.

Hơi thở lạnh thấu xương của hắn phả lên mặt tôi khiến tôi nổi gai ốc. Bất chợt hắn nói đầy hờ hững, giọng rất lạnh lùng: “Trở thành vợ của ta là vinh hạnh của ngươi.”

Đúng vậy, là vinh hạnh của tôi.

Nếu hắn không tiếp nhận tôi thì tôi đã sớm chết.

Tôi đưa tay lên che mắt lại, nước mắt lại trào ra theo gương mặt chảy xuống làm ướt gối, trong bóng đêm tối tăm chỉ mơ hồ thấy được vẻ lạnh như băng của hắn.

Tôi nên mang ơn hắn, rốt cuộc chỉ cần hắn vẫy tay một cái, nếu hắn không đồng ý kết minh hôn với tôi thì tôi đã chỉ là một khối thi thể lạnh lẽo. Tôi chỉ là một người bình thường, để kết minh hôn cũng đã là thiệt thòi cho hắn rồi.

Dường như sự sợ hãi cùng ý kháng cự của tôi khiến hắn có ham muốn chinh phục cùng cảm giác mới lạ, cả đêm tôi bị sự lạnh lẽo của hắn bao phủ. Sau đó tôi thật sự không chống đỡ được, hôn mê bất tỉnh nhân sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận