Đúng là, tiểu bạch hồ đang ở trong phòng tắm.
Tôi chạy vào, ôm nó ra.
Nó ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay tôi.
Tư Mạc và Đằng Nguyên ung dung mỗi người một góc, phong thái nhàn nhã nhìn tôi.
Tôi ôm tiểu bạch hồ ngồi xuống cạnh Tư Mạc.
Hắn chẳng buồn liếc nhìn nó một cái.
Đột nhiên, tiểu bạch hồ nhảy xuống đất, cúi đầu trước mặt Tư Mạc.
Tôi thật sự bất ngờ trước hành động này của nó.
Nó...tại sao...lại...
"Cầu xin mọi người hãy cứu chồng tôi".
Tôi hóa đá, cơ thể không tự chủ rút vào người Tư Mạc, ánh mắt ngạc nhiên nhìn tiểu bạch hồ trước mặt.
Hơ, hơ,...nó biết nói kìa.
Nó thật sự biết nói đó mọi người à!
Hình như nó...vừa cầu xin chúng tôi cứu chồng nó thì phải.
Mà chồng nó là ai? Có phải cũng là một con hồ ly không? Thật hiếu kỳ à nha.
"Chồng ngươi là ai?"
"Chồng tôi là..
Trần Thanh ".
Tôi lại được một phen kinh ngạc.
Nó nói chồng nó là Trần Thanh, vậy nó...nó là...Trịnh Tiểu Điệp sao? Nhưng sao lại...trong bộ dạng này?
"Vậy cô là...Trịnh Tiểu Điệp? "
Nó gật đầu, từ khóe mắt chảy ra những giọt nước.
Nó...đang khóc...!À, không...!Trịnh Tiểu Điệp đang khóc.
Chuyện này...!Rắc rối quá.
Từ một người bình thường, lại biến thành một con hồ ly, cái này cũng thật là quá kì dị rồi.
"Tại sao cô lại thành ra thế này? Còn Trịnh Tiểu Điệp hiện tại là ai?"
Nó ngước đôi mắt đỏ hoe lên, nhìn về phía Tư Mạc.
Nó bắt đầu kể...
Hai tháng trước, lúc cô ấy đi ngang qua khu rừng cạnh làng thì nhìn thấy một cô gái đang bất tỉnh.
Trịnh Tiểu Điệp vốn tính hiền lành, lại có lòng thương người nên dù có hơi sợ hãi nhưng vẫn quyết định đến xem.
Cô gái kia hình như bị sốt, Tiểu Điệp liền cố sức cõng cô ta về nhà mình.
Mẹ chồng cô còn đi mời vị đại phu trong làng đến thăm bệnh.
Sau đó cả nhà họ còn ân cần chăm sóc cho cô gái kia.
Cô ta tỉnh lại, nói mình tên là Hồ Thanh Thanh, nhà ở bên kia khu rừng.
Hôm qua vì trời tối, không tìm được đường về nhà nên bị kẹt lại trong rừng.
Không may bị sốt, sau đó gặp được Tiểu Điệp giúp đỡ.
Cô ta không ngừng cảm ơn cả nhà Trịnh Tiểu Điệp.
Vì sức khỏe không tốt nên Thanh Thanh xin ở lại dưỡng bệnh vài ngày.
Cả nhà Tiểu Điệp vốn chất phát lại lương thiện, nên vui vẻ đối đãi với cô ta như người trong nhà.
Nhưng cũng từ lúc đó, trong làng họ bắt đầu xuất hiện chuyện kì lạ.
Thanh niên trai tráng trong làng, đều trong một đêm, lần lượt người này đến người khác gặp chuyện.
Tất cả đều bị trở thành xác không hồn.
Ban đầu người dân cho rằng họ bị trúng tà thuật, mời pháp sư về làm phép vẫn không thay đổi gì.
Hết người này đến người khác đều lắc đầu bó tay.
Nói đến đây tôi cảm thấy nực cười.
Cái lũ lang băm đó toàn một lũ lừa bịp, vậy mà họ lại tin sái cổ, thật là...bó tay!
Mọi chuyện cứ xảy ra như thế, cho đến bảy ngày sau.
Đêm hôm đó, Tiểu Điệp hầm canh gà đợi chồng về.
Vì cũng đã khuya, ba mẹ chồng cô đều đã ngủ, cô một mình cảm thấy chán, bèn muốn tìm Thanh Thanh nói chuyện.
Kết quả, khi cô mở cửa bước vào, một cảnh tượng khủng khiếp mà cô không bao giờ dám nghĩ tới.
Hồ Thanh Thanh đang ngồi trên Tiểu Tuất, hút sinh lực của cậu ta.
Tiểu Tuất năm nay vừa tròn 19, cơ thể cường tráng, mạnh mẽ vô cùng.
Vậy mà lại bị Thanh Thanh khiến cho cả người đờ đẫn, một chút sức kháng cự cũng không có.
"Quả nhiên...!Là cô ta".
Đằng Nguyên nhàn nhạt nói.
Không lẽ...hắn biết Hồ Thanh Thanh sao?
"Cô ta ...rất tàn độc.
Kể cả hồ tộc cũng trục xuất cô ta.
Vì để tăng công lực, cô ta đã hút tinh khí và ăn cả tim người".
Ặc! Chuyện kinh khủng như vậy mà hắn lại nói nhẹ nhàng như vậy sao? Tàn độc...quá tàn độc.