Ớ hơ hơ! Cái tên ngớ ngẩn này ở đâu ra vậy? Tự dưng xuất hiện trong phòng tắm của tôi, giờ lại còn có ý trêu chọc tôi.
Hắn không sợ chết nhưng tôi sợ đó nha.
Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, chẳng biết nói gì.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, có lẽ Mị Nhi đã trở lại rồi.
Nếu để cô ta nhìn thấy cảnh này, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tiếng cánh cửa bật mở, tôi hoảng hồn nhìn về phía cửa.
Mị Nhi bước vào, trên tay mang theo bộ y phục chuẩn bị cho tôi.
Tôi nghĩ thầm trong lòng, lần này thì tiêu rồi.
"Gia Hân, cô..."
"Mị Nhi, cô nghe tôi nói.
Không phải như cô nghĩ đâu!"
"Không phải như tôi nghĩ.
Cô biết tôi đang nghĩ gì sao?"
"Cô không phải là..."
Tôi nhìn ánh mắt kì lạ của Mị Nhi, quay về phía sau.
Trong vô thức thốt ra ba chữ' không thể nào '.
Cái tên đó...hắn...đi đâu mất rồi?
"Gia Hân! Cô mau lên đây.
Tôi giúp cô thay y phục ".
Tôi gật đầu, bước lên, lấy khăn quấn cơ thể.
Đột nhiên, bên tai vọng lại tiếng nói " Cơ thể cô đẹp lắm ".
Bước chân dừng lại, tôi như bị thôi miên.
Hắn...!Vẫn còn ở đây sao?
Rồi sau đó, tâm trí trống rỗng, tôi đã bị thôi miên.
Phải! Bị thôi miên rồi.
...
Hơn một tiếng sau, tôi tỉnh lại.
Bản thân đã nằm trong phòng, y phục chỉnh tề.
Chỉ là đầu óc tôi lúc này rất đau.
"Đại nhân! Ngài thật sự thích cô ấy sao? "
Căn phòng bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc, dịu dàng của Mị Nhi.
Cô ấy...đang nói chuyện với ai vậy chứ? Đại nhân? Không lẽ là...
Tôi cố gắng ngồi dậy, kìm nén cơn choáng váng, từng bước, từng bước thật nhẹ nhàng đi đến căn phòng bên cạnh.
Cửa sổ không đóng đủ để tôi nhìn thấy người bên trong.
Đó là Mị Nhi và...Tư Mạc.
Tôi tò mò nhìn gần hơn một chút, bọn họ đang quay lưng về phía cửa sổ nên sẽ không phát hiện ra tôi đâu.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi cảm thấy mình như đang lạc vào trong giấc mơ vậy.
Mị Nhi từ phía sau vòng tay ôm lấy cổ Tư Mạc...!Tôi tự hỏi lòng rằng có phải tôi vẫn đang say ngủ hay không?
"Đại nhân, ngài trả lời cho Mị Nhi biết đi.
Có phải ngài thật sự thích cô ấy không?"
"Tất nhiên...!Là không? "
Tai tôi ù đi.
Hắn...có thật là Tư Mạc không? Hắn...đang nói gì vậy? Tôi...tôi nhìn nhầm người rồi phải không?
"Vậy tại sao ngài lại mang cô ta tới đây?"
"Bởi vì ta có lí do của ta".
"Đại nhân, người không thích Mị Nhi nữa đúng không? "
Cô ấy vừa nói vừa làm nũng, bộ dạng này đến thánh cũng phải động lòng.
Chỉ là bây giờ tôi không quan tâm chuyện đó.
Thứ tôi quan tâm chính là câu trả lời của hắn.
"Mị Nhi ngoan.
Ta lúc nào cũng thích nàng, lúc nào cũng xem nàng như bảo bối vậy mà".
"Ngài nói dối.
Nếu ngài thích Mị Nhi, tại sao lại...!Hic hic".
"Vì cô ta đang giữ một trách nhiệm rất lớn.
Mị Nhi, nàng yên tâm.
Sau khi giải quyết mọi chuyện, ta sẽ lập tức vứt bỏ cô ta, đường đường chính chính rước nàng vào Cố gia".
Sau đó, hắn đứng lên, ôm lấy người con gái đẹp như thiên thần kia vào lòng.
Hắn xoa xoa mái tóc dài mượt mà, đặt lên trán cô ấy một nụ hôn.
Tôi cười, cười như kẻ ngốc.
Hai bên mắt nhòe đi vì nước.
Hắn...thật tàn nhẫn.
Tôi quay lưng bỏ đi, tôi không muốn nhìn thấy hắn thêm một giây một phút nào nữa.
Hắn là gì chứ? Bá chủ Quỷ giới thì đã sao? Hắn lấy tư cách gì mà làm tổn thương tôi chứ? Khốn nạn.
Tôi không cần, không cần nữa.
Đoạn đối thoại sau đó tôi không nghe nữa.
Chỉ là lúc tôi rời đi, một đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên cười thỏa mãn.
"Giờ tới lượt ngươi rồi.
Làm cho tốt vào".
"Yên tâm.
Cứ giao cho ta".
...
Tôi không trở về phòng, một mình lang thang khắp Âm trạch.
Đến bên một bờ sông, tôi ngồi gục xuống dưới một tán cây to lớn.
Tôi không khóc, không còn cảm giác để khóc nữa.
"Sao vậy! Ai chọc giận cô sao?"
Ngước lên nhìn, khuôn mặt anh tú của kẻ lúc nãy xuất hiện.
Tôi thoáng ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn tại sao lại ở đây chứ?
"Sao...ngươi lại ở đây?"
"Không quan trọng.
Nói ta nghe xem, cô đang tức giận sao?"
Hắn ngồi xuống cạnh tôi, bình thản như thể hắn và tôi thân thiết lắm vậy.
Tôi cũng không để tâm, chỉ gật đầu rồi đáp ừ một tiếng.
Dù sao bây giờ, có một người chia sẻ vẫn tốt hơn nhiều.
"Ta không giận, chỉ là...!Hơi đau lòng...!"