Chồng Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Cấp Tổng Tài Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi


Vé số trúng thưởng năm trăm vạn, khấu trừ thuế đến tay còn bốn trăm vạn.

Quý Minh Sũng đã nghĩ kỹ rồi phải dùng bốn trăm vạn này xào cổ phiếu, đây là chuyện mà trước đây anh am hiểu.
Mặc dù không cần đến cái gọi là bàn tay vàng, anh cũng nắm chắc kiếm được gấp đôi.

Ba anh một tay sáng lập ra Quý Thị đã thời nay không giống dĩ vãng.
Anh ở trên mạng tra qua, cũng phân tích qua, Quý Thị ban đầu bây giờ đã đổi tên thành đường đạt thực nghiệp, toàn bộ thay máu quản lý cao tầng.
Năm đó những nhân viên tinh anh đi theo ba anh giờ cũng đã tan rồi.
Anh không thể bởi vì cái gọi là ý niệm cha truyền con nối mà phải tiêu tốn một khoản tiền lớn đi mua lại một xí nghiệp đã đổ nát, chỉ bởi vì người thành lập ban đầu của công ty này là ba anh.

Anh và anh trai, còn có ba anh là những người khác nhau.

Nghiêm khắc mà nói, anh mới là một người thương nhân đúng nghĩa, chỉ suy xét đến lợi ích và tương lai phát triển.

Anh càng muốn sáng lập ra một cái Quý Thị khác.

Hiện tại anh có thể tự ngồi trên xe lăn đi dạo khắp nơi, trong nhà cũng không cần tìm người đến chăm sóc cho anh.
Ở thế giới kia, anh ngồi trên xe lăn cả đời, nhìn vào so với ai cũng đều thấp hơn, nhưng cuối cùng vẫn là dựa vào chính mình xông xáo tìm ra một con đường.
Huống hồ tình trạng bây giờ của anh so với lúc đó còn tốt hơn nhiều, không có đạo lý không thể thành công.

Suy nghĩ như vậy, Quý Minh Sùng gọi điện thoại cho Thịnh Viễn.

Thịnh Viễn rất nhanh liền tiếp điện thoại, nhưng từ âm thanh truyền đến từ đầu bên kia, có thể đoán ra bác sĩ Thịnh bận rộn đến tận giờ này mới có thời gian uống nước.

"Yên tâm, không cần nhắc tôi." Thịnh Viễn cho rằng Quý Minh Sùng gọi anh là để nhắc anh chuyện ăn cơm tối nay: "Tôi không cần trực ban, đợi lát nữa bàn giao liền có thể tan làm sớm."

Quý Minh Sùng ừ một tiếng: "Tôi không phải muốn nói chuyện này."

Thịnh Viễn: "Vậy?"

"Hôm nay mời cậu đến ăn cơm, chủ yếu là chúc mừng một chút." Quý Minh Sùng ngữ khí bình tĩnh, trên bàn, cái ly đang đè lên tờ vé số: "Sau đó, còn có chuyện muốn nhờ cậu."

Thịnh Viễn nghe lời này bật cười không thôi: "Nhờ tôi? Tôi hình như lần đầu nghe thấy câu nói với tôi từ này.
Quá bất ngờ rồi."

Quý Minh Sùng cũng cười.

Giao tình bao nhiêu năm giữa anh và Thịnh Viễn, dùng từ nhờ vả này đích xác không thích hợp lắm.

Có lẽ là năm năm trống không, làm cho anh đối với vài người trong dĩ vãng, đều không tránh khỏi sinh ra cảm giác xa lạ.
Trong đó cũng bao gồm Thịnh Viễn.

"Nói đi, chuyện gì?" Thịnh Viễn lại hỏi.

"Tôi mua một tờ vé số, trúng thưởng rồi, cậu giúp tôi đi lĩnh thưởng." Quý Minh Sùng nói.

Thịnh Viễn còn tưởng là tai mình có vấn đề, trong tay anh còn cầm tách trà, đứng thẳng người, vô thức mà hỏi: "Vé số, trúng thưởng, cậu?"

Mấy từ này đặt trên người Quý Minh Sùng làm sao lại thấy không hài hòa?

Quý Minh Sùng sẽ đi mua vé số?

Mấu chốt là còn trúng thưởng?

Quý Minh Sùng lời ít ý nhiều: "Đúng vậy, không phải ngày cá tháng tư, năm trăm vạn."

Thịnh Viễn: "?"

Vẻ mặt anh không thể tưởng tượng: "Bao nhiêu?"

"Năm trăm vạn, khấu trừ thuế đến tay còn bốn trăm vạn." Quý Minh Sùng ngữ khí trầm tĩnh: "Tôi nghĩ qua rồi, bất luận là tôi hay Nguyễn Tố hoặc mẹ tôi đi lĩnh thưởng, đều không thích hợp lắm.
Có lẽ sẽ bị người ta nhòm ngó.
Cậu biết tình hình trong nhà bây giờ không thể phát sinh thêm chuyện gì nữa.
Cậu đi hợp lý nhất."

Chung quy sau lưng Thịnh Viễn là Thịnh Vi, còn có tập đoạn Thịnh Thị.

Năm trăm vạn con số này đặt ở hiện tại, cũng không phải là con số lớn lao gì.
Tin tức trên mạng cũng không phải không có trúng thưởng mấy trăm triệu, nhưng bởi vì con số quá lớn, mặc dù trúng thưởng người ta lại muốn kín tiếng, nếu không sẽ gợi lên lòng tham của nhiều người.
Năm trăm vạn vừa hay thỏa đáng làm nguồn tài chính ban đầu, không tính quá ít, làm số tiền trúng thưởng cũng không tính là gây chú ý.

Lui một vạn bước mà nói, dù có người biết Thịnh Viễn trúng năm trăm vạn, cũng sẽ không đem cái này thành một tin tức.
Năm trăm vạn đối với Thịnh Viễn và nhà họ Thịnh mà nói, thật sự không là cái gì.

Nhưng nếu người khác biết là anh, hoặc là ai trong nhà họ Quý trúng năm trăm vạn, nhất định sẽ có người chú ý.

Có lẽ, thế giới hiện thực này thoạt nhìn rất an toàn, nhưng trải nghiệm qua năm năm kia, làm cho anh có thói quen cẩn thận mọi việc.
Trước khi có được thực lực tuyệt đối, làm người phải khiêm tốn.

Thịnh Viễn trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ đã tiếp nhận được chuyện làm cho người ta chấn động: "Tình trạng sức khỏe của cậu bây giờ tuy là không tồi, nhưng không thể nóng vội, nếu như thiếu tiền, chỗ tôi có."

Nếu như người bên kia điện thoại không phải là Quý Minh Sùng, anh nhất định sẽ cho rằng đối phương đang trêu đùa anh.

Nhưng Quý Minh Sùng sẽ không như vậy.

Là một người bạn thân, anh quá hiểu tâm tư của Quý Minh Sùng.
Biết anh muốn Đông Sơn tái khởi, điểm này Thịnh Viễn có thể lý giải, nhưng là một bác sĩ, anh không kiến nghị Quý Minh Sùng gánh vác tâm tư nặng nề như vậy.

Quý Minh Sùng nghe lời Thịnh Viễn, trong lòng không phải không được an ủi, nhưng vẫn nói: "Đợi tôi thiếu thât, cậu cũng chạy không thoát."

Anh không hề hoài nghi, chỉ cần anh cần dùng tiền, những người bạn của anh nhất định sẽ nghĩ cách xoay sở cho anh.

Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh không hy vọng mỗi quyết định trọng đại đều che giấu người nhà.
Anh muốn làm việc mà anh đã từng am hiểu.
Nếu như mượn bạn bè mấy trăm hơn nghìn vạn, mẹ anh và Nguyễn Tố khó tránh khỏi sẽ lo lắng đề phòng.
Sợ anh thua không còn một mảnh, trong nhà lại cõng thêm món nợ bên ngoài nhiều như vậy.
Ngược lại nói trước, tài chính khởi đầu là từ mua vé số trúng thưởng, hai người ít nhất sẽ không quá căng thẳng.

Thịnh Viễn thở dài: "Vậy được rồi, nhưng mà, cậu thật sự trúng năm trăm vạn, tôi làm sao lại cảm thấy không chân thực như vậy?"

Quý Minh Sùng: "..."

Ngoài trời đổ mưa lớn.

Quý Minh Sùng ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ, anh biết cơn mưa này không phải một chốc một lát có thể tạnh.

Trong đầu vừa nảy ra một ý niệm: Nguyễn Tố về nhà hẳn là không tiện?

Ý niệm này vừa mới nảy lên, những cây sen đá trong phòng cũng bắt đầu ưu sầu thảo luận ---

"Ghét quá đi à, sao lại đổ mưa lớn như vậy, Tố Tố có đem ô theo không? Có thể bị ướt không a?"

"Không biết nữa, lần trước cũng mưa to như vậy, khi Tố Tố trở về quần áo đều ướt hết.
Nhưng mà lúc đó là mùa thu, bây giờ lạnh như vậy, bị ướt rất dễ cảm mạo.
Ô ô ô không muốn Tố Tố bị bệnh!"

"Bị bệnh rất khó chịu, cây đậu phía trước không phải bị cảm sao, tối qua ngủ cũng ngủ không ngon.
Đáng thương chết mất."

"Trước đây khi tôi ở trong tiệm có nghe nói, một khi đổ mưa giao thông sẽ tắc nghẽn, rất khó chen lên tàu điện ngầm.
Tố Tố nhất định sẽ rất vất vả đi!"

Trước khi Thịnh Viễn cúp máy, Quý Minh Sùng hỏi: "Khi nào cậu tan làm?"

Thịnh Viễn bên đầu kia đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ: "Sắp rồi, chắc trước năm giờ có thể về."

"Vậy cậu thuận đường đi đón Nguyễn Tố đi, giờ này cô ấy cũng sắp tan làm rồi."

Thịnh Viễn nghe thấy tiếng sấm, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: "Trời mưa rồi, vậy được, tôi hẳn là cũng thuận đường."

Trong bệnh viện, sau khi Thịnh Viễn cúp điện thoại, nhận được tin nhắn của Quý Minh Sùng.
Trong khung thoại là một dãy số điện thoại, hẳn là của Nguyễn Tố.

Lúc Nguyễn Tố nhận được điện thoại của Thịnh Viễn, cô chuẩn bị tan làm, còn đang phiền não vì giao thông ngày mưa.
Nghe thấy người bên kia đầu điện thoại là Thịnh Viễn, cô cũng rất kinh ngạc.

Sau khi Thịnh Viễn giải thích vì sao anh đến, lại bổ sung một câu: "Tôi ở bãi đỗ xe của đơn vị cô chờ cô.
Minh Sùng cậu ấy không yên tâm thời tiết như vậy để cô tự mình ngồi xe về."

Nguyễn Tố có chút bất ngờ, nhưng mà Thịnh Viễn đến đón cô cũng tạm thời giải quyết được một chuyện khó của cô.

Từ trung tâm kiểm tra sức khỏe đến tàu điện ngầm cần mười phút đi bộ, mưa to như vậy, dù có che ô, trên người cũng sẽ bị ướt.

Cô ngữ khí cảm kích đáp: "Được, bác sĩ Thịnh, vậy thì phiền anh rồi."

Thịnh Viễn bật cười: "Nên như vậy."

Thịnh Viễn từ bệnh viện lái xe đến trung tâm kiểm tra sức khỏe, cũng phải hai mươi phút.
Nguyễn Tố không cần vội vàng đến tàu điện ngầm, động tác trên tay liền chậm hơn.
Cô đang ở phòng trà nước dọn dẹp hộp cơm, Mã Văn từ bên ngoài vào, thấy cô vẫn còn ở lại bèn hỏi: "Em vậy mà vẫn chưa đi sao?"

Trước đây Nguyễn Tố vừa tan ca đã vội về nhà.

Mọi người đều biết cô muốn về chăm sóc người bệnh, vì vậy chỉ cần công việc thuộc bổn phận của cô hoàn thành rồi, lãnh đạo cũng thông cảm với hoàn cảnh của cô.

Nguyễn Tố nhẹ cúi đầu, nhìn nước mưa đang gột rửa trên cửa sổ, nghĩ đến không cần che ô đi đến trạm tàu điện ngầm, tâm tình cũng vui vẻ hơn mấy phần: "Trong nhà mời khách đến ăn cơm, người đó nhân tiện đến đón em."

Mã Văn cũng quen biết Nguyễn Tố lâu như vậy rồi, biết rõ con người cô, vì vậy cũng không nghĩ muốn bát quái chuyện gì, chỉ phụ họa nói: "Vậy người khách này cũng rất được.
Bạn trai chị đến đón chị, chị còn chuẩn bị nói em chưa đi thì để chị đưa em đến trạm tàu điện ngầm nữa."

Nguyễn Tố mỉm cười, cùng Mã Văn nói vài chuyện trong sinh hoạt, đã đến lúc tan làm, liền ai về nhà nấy.

Lần nữa nhận được điện thoại của Thịnh Viễn, đồng hồ vừa vặn chỉ năm giờ.
Nguyễn Tố cầm lấy túi xách và áo khoác vào thang máy xuống bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, Nguyễn Tố tìm một vòng vẫn chưa tìm thấy.
Nghe được một tiếng còi, cô theo bản năng mà chuẩn bị hướng âm thanh đó đi đến, phía sau cô lại truyền đên một giọng nam ôn hòa: "Nguyễn tiểu thư, tôi ở đây."

Nguyễn Tố quay đầu mới phát hiện người vừa rồi ấn còi không phải là anh.

Thịnh Viễn mặc áo khoác màu khói, trên mặt anh còn mang theo ý cười: "Đi thôi, xe tôi ở bên kia."

"Vâng."

Nguyễn Tố đi theo sau anh đến trước một chiếc xe hơi màu đen, cô không chọn ngồi ghế phụ lái.
Lúc trước cô nghe Mã Văn nói qua, có người rất để ý ghế phụ lái.
Cô cũng không xác định Thịnh Viễn đã có bạn gái chưa, tuy là ngồi ghế sau hình như không lễ phép lắm, nhưng vì lý do an toàn, cô cân nhắc một phen, vẫn là ngồi ghế sau sẽ tốt hơn một chút.

Cô mở cửa ghế sau ngồi vào, Thịnh Viễn chú ý đến, cũng không nói gì.

Hai người bọn họ chỉ chào hỏi qua lúc ở bệnh viện, trên thực tế mà nói không hề có giao tình.
Theo chiếc xe chậm rãi chạy ra bãi đỗ xe, phía sau có một chiếc xe cũng chạy theo, nhưng chỉ dừng lại ở ven đường.
Mưa to không ngừng xối nước lên cửa xe.
Ba Nguyễn nhớ kỹ bảng số xe của chiếc xe mà con gái Nguyễn Tố ngồi lên.

Hôm nay ba Nguyễn đến gần nơi này giải quyết công việc, đi ngang qua trung tâm kiểm tra sức khỏe mới nhớ ra con gái đang làm việc ở đây.
Ông bèn lái xe đến bãi đỗ xe, chuẩn bị đi tìm con gái nói chuyện công việc, nào ngờ còn chưa xuống xe đã nhìn thấy bóng dáng con gái.
Thấy cô nhìn xung quanh, ông ấn còi xe, còn chưa kịp xuống xe gọi con gái đến đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi đến cô.
Hai người cười cười nói nói, con gái lên xe cùng với người đàn ông kia.

Ông cách một khoảng, cũng không thấy rõ mặt người đàn ông.

Chỉ cảm thấy có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở đâu.

Bình thường ông rất bận, cũng không rảnh quan tâm sinh hoạt tình cảm của con cái.
Nhưng nghĩ con gái bây giờ vẫn còn đang ở nhà họ Quý, ở cùng một chỗ với người đàn ông khác như vậy, có phải là không thích hợp lắm, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.

Ông nhớ bảng số xe, càng nghĩ càng cảm thấy người đàn ông đó quen mắt, liền gửi bảng số xe cho trợ lý của ông đi điều tra.

Cái biển số xe này dường như cũng thấy qua ở đâu rồi.

Rất nhanh ông đã nhận được hồi âm của trợ lý.

[Nguyễn tổng, đây là xe dưới danh nghĩa của Thịnh tổng tập đoàn Thịnh Thị, nghe nói là tặng cho em trai cô ấy.]

Ba Nguyễn nhìn thấy tin nhắn này, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng trách ông cảm thấy người đàn ông này quen mắt.
Thời gian trước ông tham gia một bữa tiệc, lúc đó Thịnh Vi cũng đưa em trai đến tham dự.

Thịnh Vi ở trên thương trường rất có năng lực, gả cho Thiếu Đông của Triệu Thị.
Thịnh Thị bây giờ đã không như lúc trước nữa rồi, bất kỳ ai cũng đều nhìn ra, nhà họ Thịnh đã xưa không bằng nay, nước lên thì thuyền lên.

Tố Tố và Thịnh Viễn làm sao lại cùng một chỗ?

Không thể không nói, biểu tình giờ này của ba Nguyễn đã dễ nhìn hơn nhiều rồi.
Đặc biệt là nghĩ đến cảnh tượng nhà họ Thịnh hiện nay, trong lòng ông kích động một trận.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui