Chồng tôi có rất nhiều tiền

 Chương 15: Mười lăm đồng tiền
 
Ký túc xá yên tĩnh. Hôm nay Bắc Bắc ở một mình trong ký túc xá, hai người bạn cùng phòng đi ra ngoài dạo phố, còn Tiểu Ngư cũng bận tham gia hoạt động đoàn hội. 
 
Bởi vì một mình Bắc Bắc trong phòng nên hoàn toàn yên tâm mà nghe điện thoại của Chu Thịnh. 

 
Hai người im lặng hồi lâu rồi đột nhiên Bắc Bắc lên tiếng: "Chu Thịnh."
 
"Làm sao vậy?"
 
"Hôm nay em lại nhìn thấy người hôm trước."
 
"Ai?"
 
Bắc Bắc không nói tên người đó ra, xoa xoa mi tâm lại hỏi Chu Thịnh: "Nếu như em nói bây giờ em muốn đổi chuyên ngành thì có được không?" Hội họa thực sự không phải là sở thích của Bắc Bắc. Bắc Bắc trước đây sở dĩ học hội họa đơn giản vì những người trong nhà đều nói con gái học hội họa mới có khí chất. Vì muốn bồi dưỡng phong thái cho cô nên đã kiên quyết ép cô đăng ký ngành hội họa. 
 
Bắc Bắc bây giờ càng không hứng thú với vẽ tranh gì hết. 
 
Ngược lại, cô mong muốn được theo học diễn xuất chuyên nghiệp, kiếp trước cô đã không có cơ hội thì kiếp này cô muốn được thực hiện nguyện vọng này. 
 

Chu Thịnh giật mình, hơi kinh ngạc về việc cô muốn chuyển chuyên ngành: "Vậy em muốn học ngành gì?"
 
Bắc Bắc có chút do dự không biết có nên nói ra hay là không, nếu nói ra chỉ sợ Chu Thịnh không đồng ý, nếu như không nói thì cô cảm thấy không cam tâm. 
 
Chu Thịnh cười, âm thanh êm nhẹ truyền vào tai Bắc Bắc: "Bắc Bắc, mặc dù em đã gả cho anh nhưng mà em là một người tự do. Bất kể em muốn làm chuyện gì, đổi chuyên ngành cũng được, những chuyện khác cũng được, anh đều không thể cho ý kiến, sẽ luôn ủng hộ em, hãy làm những việc em mong muốn, biết không?"
 
Bắc Bắc a một tiếng: "Vậy anh đồng ý cho em đổi chuyên ngành?"
 
"Tất nhiên đồng ý. Em không thích chuyên ngành này muốn đổi qua chuyên ngành khác tại sao anh phải phản đối. Hãy làm những việc mình thích, anh sẽ ở phía sau ủng hộ em, hiểu chưa?" Chu Thịnh nói những lời nói ý nghĩa sâu xa, anh lớn hơn Bắc Bắc tám tuổi, bốn bỏ năm lên cũng xem như cách nhau ba thế hệ.
 
Chu Thịnh chưa bao giờ có ý muốn giam cầm cô, bất kể là con người cô hay là tư tưởng của cô. Chu Thịnh mong muốn Bắc Bắc là một người tự do, chỉ khi được tự do thì con người mới thực sự hạnh phúc. 

 
Đây cũng là nguyên nhân tại sao thái độ của Chu Thịnh đối với Bắc Bắc vẫn luôn khiến người khác cảm thấy nhìn không thấu, không hiểu rõ. 
 
Bắc Bắc vui vẻ nói: "Hiểu rồi ạ. Vậy mai em đi tìm giảng viên hỏi thử xem đổi chuyên ngành cần làm những gì."
 
"Ừm, nếu như không được thì có thể nói cho anh biết, anh sẽ giúp em giải quyết."
 
Bắc Bắc vui vẻ nhận lời: "Em biết rồi."
 
Đến khi Bắc Bắc chuyển xong chuyên ngành thì Chu Thịnh bỗng nhiên hối hận vì bản thân ngày hôm nay. Tại sao không hỏi rõ ràng đổi qua chuyên ngành gì đã vội vàng đồng ý rồi, đợi đến khi anh biết thì đã quá muộn rồi. 
 
Bắc Bắc vui mừng, liên tục nói cảm ơn anh, phóng đại khen Chu Thịnh vô số lần: "Chu Thịnh, anh tốt quá!"
 
Chu Thịnh bật cười, giọng trầm xuống: "Cái này đã tốt rồi?"
 
Bắc Bắc ừ ừ liên tiếp: "Cực kỳ tốt!"
 
Chu Thịnh bình thản cười: "Em vui là được rồi."
 
"Khi nào anh về?"
 
"Nhớ anh à?"
 
Bắc Bắc cười, cố ý nói: "Một tí xíu thôi. Phải đợi đến cuối tuần rồi."
 
"Ừm, tối thứ bảy là về rồi."
 
"Được, vậy em . . . . . . . đợi anh về nhà." Bắc Bắc cảm thấy thẹn thùng khi nói câu này.
 
Nghe thấy vậy, nụ cười trên khóe môi Chu Thịnh càng hiện rõ, anh cười tươi nói: "Ừm, em đợi anh về."
 
"Vâng."
 

Vừa mới cúp điện thoại thì nghe thấy tiếng Lý Mai và Chung Giai Giai từ bên ngoài đi vào.
 
"Bắc Bắc, sao một mình cậu ở ký túc xá?"
 
Bắc Bắc ừm một cái: "Tiểu Ngư vừa nhận thông báo bên câu lạc bộ."
 
Lý Mai đi tới, đụng vào người Bắc Bắc: "Cậu có biết tớ vừa gặp ai ở cửa không?
 
"Ai cơ?"
 
"Trần Lam, haizz, thì ra chị ta về trường rồi."
 
Bắc Bắc trợn mắt nhìn, vẻ mặt mơ hồ: "Trần Lam là ai?" 
 
Chung Giai Giai giải thích: "Trần Lam chính là chị khóa trên học chuyên ngành diễn xuất của trường chúng ta, Bắc Bắc cậu không biết sao?"
 
Nghe thấy thế, Bắc Bắc nói: "Tớ đột nhiên không nhớ ra thôi."
 
"Vậy cũng bình thường, chị ta vốn ít khi lên trường. Trước đây, tớ đã xem phim truyền hình chị ta đóng, diễn cũng được đấy, không hổ là gương mặt đại diện của trường chúng ta." Lý Mai nói.
 
Chung Giai Giai ngồi xuống bên cạnh, gật đầu đồng ý: "Diễn cũng được nhưng mà tớ cảm thấy bên ngoài chị ta không đẹp như trên phim."
 
"Chắc chắn là nhờ trang điểm thôi. Nếu như nói là xinh đẹp thì Bắc Bắc của chúng ta xinh đẹp nhất rồi. Nhìn da của cậu ấy kìa, trắng như tuyết vậy."
 
Hai người cũng nghiên cứu da của Bắc Bắc khiến cô dở khóc dở cười. 
 
"Sao lại không nói về Trần Lam nữa?"
 
"Cậu thích nghe à?"
 
"Chút chút, có vẻ rất giỏi nhỉ."

 
"Cũng tạm được. Hồi năm nhất đại học được diễn một vai nữ phụ trong phim của đạo diễn Mã Viễn, sau đó thì cũng từ từ nổi lên thôi."
 
Bắc Bắc nhướn mày, ngạc nhiên hỏi: "Đạo diễn Mã Viễn giỏi vậy sao?"
 
"Đúng vậy. Bắc Bắc cậu cũng không biết luôn à?"
 
Bắc Bắc im lặng lắc đầu: "Tớ không để ý lắm."
 
Lý Mai và Chung Giai Giai hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức phổ cập hết thông tin cho cô. Vậy mà mấy người các cô nói chuyện cũng hết cả buổi tối. Trước khi đi ngủ, bên tai Bắc Bắc vẫn còn quanh quẩn chuyện của Mã Viễn. 
 
Nhìn trần nhà, Bắc Bắc kinh ngạc, lẩm bẩm: "Thì ra Mã Viễn lại đỉnh như vậy." 
 
*
 
Chiều thứ sáu, Bắc Bắc thu dọn đồ dùng rồi chuẩn bị về nhà. 
 
Một tuần về nhà một lần. Bởi vì Lý Mai và Chung Giai Giai là người ở tỉnh khác đến nên cuối tuần vẫn ở lại trường, Bắc Bắc và Tiểu Ngư thì đã quen với việc thứ sáu sẽ xếp đồ về nhà. 
 
Bắc Bắc đã từ chối đề nghị để tài xế đến trường đón cô, ngược lại cô mang theo ba lô nhỏ cùng Tiểu Ngư đi tàu điện ngầm, nháy mắt là đến trung tâm thành phố đi dạo. 
 
Hai người vừa ra khỏi tàu điện ngầm thì Tiểu Ngư đề nghị đi ăn cái gì đó. 
 
"Ăn cái gì?"
 
"Ăn lẩu đi. Cảm giác trời se se lạnh mà ăn lẩu thì tuyệt vời nhất."
 
"Được thôi." Bắc Bắc không phản đối, cô cũng rất thích ăn lẩu. 
 
Tiểu Ngư ừm một tiếng, nhìn xung quanh rồi chỉ vào một tiệm lẩu: "Mình nói nghe này, quán lẩu này ăn ngon nhất đấy. Trước đây, rủ cậu đi nhưng cậu không đồng ý, hôm nay chúng ta phải ăn một bữa cho thật đã."
 
Bắc Bắc bật cười, vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, tối nay ăn cho thật no đi."
 
Hai người không chần chừ gì mà nhanh chóng đi vào tiệm lẩu. Bên trong tiệm lẩu đã có không ít khách đến ăn. Vừa đi vào trong, Bắc Bắc đã ngửi thấy mùi thơm nồi lẩu tỏa ra, nháy mắt cảm thấy bụng đói kêu ùng ục. 
 
Sau khi lấy số chờ, hai người qua chỗ ngồi rồi bắt đầu gọi món ăn. 
 
Chọn những món mà hai người thích ăn, sau khi nhân viên phục vụ cầm menu đi thì Tiểu Ngư hào hứng kể cho Bắc Bắc về lai lịch của tiệm lẩu An Lợi này. 

 
"Tớ nói nè, quán lẩu này là do một nghệ sĩ nổi tiếng mở."
 
"Hả?" Bắc Bắc giật mình: "Là ai?"
 
"Là bạn của thần tượng cậu đó."
 
Bắc Bắc sửng sốt, lấy tay chỉ vào mình rồi nói: "Bạn của thần tượng tớ?"
 
Tiểu Ngư không phát hiện ra chỗ không thích hợp trong lời nói của cô, Tiểu Ngư gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, bạn thân của Lê Tiêu - Tống Tuấn Phong đó, anh ấy rất nổi tiếng nha."
 
Lê Tiêu là nghệ sĩ mà nguyên chủ Bắc Bắc trước đây hâm mộ. 
 
Bắc Bắc nhanh chóng phản ứng lại, ồ một tiếng: "Nguyên nhân chính cậu thích đến đây ăn đúng không?"
 
"Đúng vậy. Mà báo chí hay người qua đường cũng chụp ảnh anh ấy đến đây rất nhiều lần, có lúc đi cùng Lê Tiêu, có lúc đi cùng với những nghệ sĩ khác đến đây ăn lẩu. Vì vậy, quán lẩu này cũng dần dần nổi tiếng nhưng mà hương vị lẩu cũng thực sự rất ngon."
 
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc mỉm cười: "Hiệu ứng người nổi tiếng."
 
"Đúng, đúng, chính là như vậy. May mà hôm nay chúng ta đến sớm, đến muộn một chút chắc phải đợi một hàng dài rồi." 
 
Bắc Bắc gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết: "Vậy ở đây rất nhiều nghệ sĩ đến ăn?"
 
"Nhiều chứ. Nếu may mắn thì nói không chừng sẽ gặp được nhiều người nổi tiếng nữa." Tiểu Ngư vừa nói xong liền hét lên, kích động nắm lấy tay Bắc Bắc: "A a a a a a a a a a Lê Tiêu kìa, Bắc Bắc, thần tượng của cậu kìa!"
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . .. . . "
 
Âm lượng của Tiểu Ngư không phải nhỏ, mà phải nói là rất lớn. 
 
Một câu Lê Tiêu, một câu thần tượng của Bắc Bắc vừa nói ra đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. 
 
Lê Tiêu lập tức nhìn qua bên đây, Tống Tuấn Phong ở bên cạnh bật cười, lấy tay đẩy đẩy tay của anh: "Người hâm mộ của cậu đó, muốn qua đó chào hỏi không?"
 
Đúng lúc Bắc Bắc quay đầu qua nhìn, đôi mắt Tống Tuấn Phong sáng lên, cảm thán nói: "Người đẹp đấy nha!"
 
Lúc này Mã Viễn nhìn sang, ngẩn người ra rồi đi qua hai người trước mặt đi tới. Đối diện với ánh mắt của Bắc Bắc, Mã Viễn cười mỉm: "Chào cháu, lại gặp nhau rồi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận