Chương 21: Hai mươi mốt đồng tiền
Trong phòng bật đèn sáng, ánh sáng vàng ấm áp ngay trên đỉnh đầu lắc lư làm chói mắt.
Bắc Bắc kinh ngạc nhìn Chu Thịnh, cằm bị đau nên khó chịu.
Cô nhìn Chu Thịnh chằm chằm, muốn đẩy tay anh đang nắm cằm mình ra nhưng không có kết quả gì.
Chu Thịnh hiện tại nhìn hết sức nguy hiểm, hơn bất kỳ lúc nào khác. Bắc Bắc nhìn vẻ mặt nguy hiểm của anh, trong mắt anh tỏa ra sự lạnh lẽo khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng trời đang chuyển qua đầu xuân, nhưng bắt đầu từ lòng bàn chân, cô không tự chủ được mà run rẩy.
"Chu Thịnh."
Chu Thịnh cười lạnh, cúi đầu nhìn cô, nghiến chặt hàm dưới, ánh mắt lạnh băng: "Lấy anh khiến em khó chịu vậy sao?"
Bắc Bắc hốt hoảng, theo bản năng lắc đầu: "Anh đang nói gì vậy?"
Chu Thịnh nhìn thấy phản ứng của cô như vậy thì cười giễu cợt: "Nếu không khó chịu thì tại sao bây giờ em lại muốn trốn tránh anh?"
Không đợi Bắc Bắc trả lời, anh tiếp tục nói: "Nếu như không khó chịu, vậy thì đêm nay em hãy hoàn thành nghĩa vụ của em đi."
Bắc Bắc sửng sốt, không phản ứng lại, Chu Thịnh liền cúi xuống hôn cô mang theo sự hung hăng, tàn nhẫn. Chu Thịnh ở phía trên của Bắc Bắc mạnh mẽ hôn lên môi cô, nào cắn, nào liếm rồi mút môi cô.
Cường độ mạnh như vậy khiến cho Bắc Bắc liên tục kêu rên. Điều này lại càng khiến cho Chu Thịnh không kiềm chế được sức mạnh của bản thân, càng điên cuồng muốn cô hơn.
"Chu Thịnh, anh buông ra."
Chu Thịnh cười lạnh, tiếp tục cúi đầu hành động.
"Em là vợ anh, anh làm như vậy cũng đúng mà thôi."
Hai tròng mắt Bắc Bắc rưng rưng nhìn Chu Thịnh, cô không biết tại làm sao đột nhiên Chu Thịnh lại biến thành bộ dạng như vậy.
Cô biết bản thân mình không còn đường lui, cũng không chạy trốn nữa, nháy mắt Bắc Bắc không phản kháng nữa, để mặc cho Chu Thịnh muốn làm gì thì làm, cô không giãy giụa nữa.
. . . . . . . .
Rất lâu sau đó, quần áo trên người Bắc Bắc đã không còn ngay ngắn nữa, tay cô bị quần áo trói lại, đáy mắt lộ vẻ sợ hãi, ánh mắt lo sợ nhìn Chu Thịnh.
Giọng nói Chu Thịnh khàn khàn vang bên tai cô: "Bắc Bắc."
"Đừng tới gần đây!" Ánh mắt hoảng sợ của Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh.
Chu Thịnh đưa tay muốn chạm vào người cô, chưa đụng tới mặt thì cô đã quay mặt đi.
Bắc Bắc ngước mắt nhìn Chu Thịnh, mím môi, ngồi sang một bên trông rất đáng thương.
Chu Thịnh rũ mắt nhìn, lúc này bỗng nhiên anh thấy hối hận. Anh đã khiến cô hoảng sợ. Rõ ràng ý muốn của anh không phải như thế nhưng mà cứ nghĩ đến việc đổi chuyên ngành của Bắc Bắc, rồi dạo gần đây cô đi gặp người kia, chiều hôm nay cũng như thế, anh cảm giác buồn bực, tức giận.
Tại sao? Bản thân anh không đáng tin sao? Hai người đã kết hôn lâu rồi, mặc dù ban đầu không có tình cảm gì nhưng mà thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, đáng ra phải nảy sinh tình cảm rồi mới đúng.
Cho dù không có nhưng mà chuyện này Bắc Bắc không nên giấu giếm anh mới phải. Hơn nữa, Chu Thịnh không chỉ hỏi có một lần, rồi lần nào cũng bị Bắc Bắc lảng tránh.
Tưởng tượng đến những chuyện này, Chu Thịnh không chịu nổi lại lo xa. Sở dĩ cô muốn làm diễn viên, muốn đi quay phim, còn không phải là muốn trốn chạy khỏi anh, muốn bay khỏi nhà giam.
Chu Thịnh có chút bất lực, nhìn thấy đôi mắt chứa đầy nước mắt của cô, giọng nói nghẹn ngào giải thích: "Anh xin lỗi."
Mắt Bắc Bắc rũ xuống, không nhìn anh, lùi ra phía sau, cách xa anh.
Chu Thịnh nhìn bộ dạng của cô như vậy cũng không biết nên giải thích rõ ràng thế nào. Anh muốn nói là anh đã gọi cho giảng viên của cô, biết chuyện cô đổi chuyên ngành và còn biết chiều nay cô đi gặp Mã Viễn, trước đó còn gặp Lê Tiêu, vì vậy anh đã ghen, trong lòng bực tức nên mới làm như vậy.
Toàn bộ những chuyện này, Chu Thịnh hoàn toàn không biết nên nói rõ như thế nào.
Anh chỉ có thể nhìn Bắc Bắc, thấy cô lùi đi ngay trước mắt, giải thích như thế nào cũng đã muộn.
"Anh đừng qua đây."
Chu Thịnh im lặng: "Được."
Đôi mắt Bắc Bắc rũ xuống, dịch ra khỏi sofa, xoay người đi vào phòng ngủ của mình.
Chu Thịnh ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóa trái cửa từ bên trong, anh nhếch miệng cười.
Chu Thịnh, mày thật là khốn nạn.
*
Trong phòng, Bắc Bắc đang ngồi xổm trước cửa phòng. Vừa vào trong phòng, sau đó khóa trái cửa lại thì cả người cô không còn chút sức lực nào cả, trượt xuống ngồi sau cánh cửa.
Hành động vừa rồi của Chu Thịnh thực sự đã làm cô rất hoảng sợ.
Bắc Bắc chưa bao giờ biết, thì ra sự điên cuồng của Chu Thịnh so với trong tưởng tượng lại vô cùng đáng sợ như vậy. Ánh mắt đó, những hành động khi đó khiến cô run sợ từ tận đáy lòng.
Cô hoàn toàn không dám trêu chọc một Chu Thịnh như vậy.
Tiếng nức nở từ trong phòng truyền ra. Mặc dù Bắc Bắc cắn môi, cố gắng không để phát ra âm thanh nào nhưng mà cô không kiềm chế được bản thân.
Cô ngồi sau cánh cửa, không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt. Sau khi Bắc Bắc đã khóc mệt lả đi, cô đứng lên, trèo lên giường, trùm chăn kín mít người, lại rầu rĩ.
Một lúc lâu sau, Bắc Bắc mới bực tức thở phì phò, kéo chăn ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen.
Ngay lúc này, đột nhiên giống như cô nghĩ được tại sao Chu Thịnh lại hỏi cô chịu về nhà rồi à.
Bắc Bắc trừng mắt nhìn, lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên Tiểu Ngư đã gửi cho cô không ít tin nhắn
[Tiểu Ngư Nhi: Bắc Bắc, Bắc Bắc, tớ vừa nhận được điện thoại của giảng viên hỏi cậu đang ở đâu.]
[Tiểu Ngư Nhi: Bắc Bắc, nghe nói người nhà tìm cậu.]
. . . . .. . . . . . .
Tiểu Ngư đã gửi cho rất nhiều tin nhắn, ban đầu là hỏi cô đang ở đâu, cuối cùng lại hỏi cô đang làm gì, tại sao mãi không nhắn tin trả lời, còn nói Bắc Bắc sau khi về nhà thì nhớ báo tin an toàn cho cô biết.
Bắc Bắc kéo từ trên xuống dưới đọc hết tất cả tin nhắn, ngón tay run rẩy nhắn tin trả lời.
[Bắc Bắc: Tớ về đến nhà rồi. Không có việc gì nhé.]
Tiểu Ngư ngay lập tức nhắn lại.
[Không sao thì tốt rồi.]
[Ừm, đi ngủ sớm đi. Tớ về nhà rồi, ngủ ngon nhé.]
Sau đó, Tiểu Ngư gửi tin nhắn lại nhưng Bắc Bắc đã không nhìn thấy.
Cô lấy tay ấn ấn mi tâm, từ giường đứng dậy đi vào phòng tắm.
Bên trong đèn bật sáng trưng.
Bắc Bắc đối diện với khuôn mặt trong gương, nhìn thấy những dấu hôn đỏ còn đang in trên cổ rất nổi bật. Bắc Bắc ngẩn người nhìn chúng, có chút thất thần.
Cô chần chừ vài giây, đưa tay chạm vào những dấu hôn đó. Ở đó dường như còn lưu lại hơi ấm của Chu Thịnh. Tiếng hít thở gấp gáp, mang đến sự ngứa ngáy vẫn còn ở nơi đó.
Thật ra Bắc Bắc không ghét phải thân mật với Chu Thịnh nhưng mà cô lại ghét cái kiểu như tối hôm nay, nó đến bất ngờ, không để cô chuẩn bị cho sự thân mật này.
Hơn nữa, chính miệng Chu Thịnh nói ra câu đó khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô không biết mình đã nói gả cho anh là khổ sở, là không tình nguyện vào lúc nào nữa.
Rõ ràng cô làm gì có ý nghĩ đó.
Sau khi từ phòng tắm bước ra, Bắc Bắc cũng không mở đèn mà trực tiếp leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Trải qua một trận náo loạn vừa rồi, trong lòng cô chẳng còn cảm xúc gì nữa. Thời gian vẫn còn sớm mà Bắc Bắc đã chẳng còn chút sức lực nào cả.
Bắc Bắc cố gắng lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài nhưng mà ngoài đó cũng rất yên lặng, không hề phát ra âm thanh gì.
Bắc Bắc cười lạnh, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho Chu Thịnh, đồ khốn, Bắc Bắc mắng thầm trong lòng, rõ ràng chẳng có chuyện gì mà cũng hiểu lầm cô được.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng động phát ra.
Bắc Bắc dán tai nghe một hồi, giống như có tiếng lạch cạch ở trong bếp. Cô dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết Chu Thịnh đang làm gì.
Đang suy tư, bỗng nhiên Bắc Bắc sờ lên bụng mình, tối nay cô vẫn chưa ăn gì. Trước đó cô muốn về nhà cùng ăn tối với Chu Thịnh, nhưng bất ngờ bị Chu Thịnh làm như vậy, Bắc Bắc quên khuấy chuyện ăn uống.
Cô trốn vào trong chăn, ai oán trách mắng: Đói quá đi mà.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, người nào đó đến gõ cửa phòng Bắc Bắc. Cô không lên tiếng, giọng nói của Chu Thịnh từ bên ngoài truyền vào.
“Bắc Bắc.”
Cô vẫn không phản ứng.
Chu Thịnh tiếp tục nói: “Xin lỗi em, vừa rồi anh đã quá kích động.”
Bắc Bắc vẫn nằm im lắng nghe, trong lòng thầm mắng mỏ: Hứ, anh cũng biết là anh kích động à.
Chu Thịnh rũ mắt xuống, đối diện với cánh cửa, tiếp tục nói coi như đang giải thích cho hành vi của mình khi nãy: “Buổi chiều anh đã gọi điện thoại cho giảng viên của em.”
Bắc Bắc giật mình, trong lòng không nhịn được mà cảm thán: Thì ra là như vậy.
“Giảng viên nói em đổi qua khoa biểu diễn đúng không?” Chu Thịnh bật cười mỉa mai dường như đang giễu cợt bản thân: “Hóa ra em muốn học diễn xuất, vậy mà anh không hề hay biết.”
Chu Thịnh ngừng lại rồi tiếp tục nói: “Có phải em muốn học diễn xuất từ lâu rồi đúng không?”
Bắc Bắc mím môi, không lên tiếng, ngước mắt nhìn trần nhà tối đen như mực.
Chu Thịnh không để ý đến sự im lặng của cô, tự nói với bản thân: “Sau khi giảng viên của em nói xong, anh có chút bất ngờ nhưng không tức giận. Cho đến khi anh để cho trợ lý tìm hiểu xem dạo gần đây em đi đâu thì mới biết em có liên lạc với Mã Viễn.” Anh dừng lại giây lát rồi đột nhiên hỏi cô: “Có phải em đang nhớ Lê Tiêu? Ngày hôm đó anh từ chối Mã Viễn nên em đã hối hận đúng không?”
Nói xong, rất lâu mà người trong phòng không có phản ứng gì.
Chu Thịnh nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình thất bại đến thế.
Bắt đầu từ khi nào mà anh lại muốn chiếm hữu Bắc Bắc đến như vậy.
Anh đứng trước cửa phòng rất lâu, Bắc Bắc vẫn không nói gì như cũ. Chu Thịnh mệt mỏi, nhỏ giọng nói: “Anh về phòng đây.” Lời nói vừa dứt, cánh cửa phòng bị mở tung, Bắc Bắc ngước lên nhìn vào đôi mắt của Chu Thịnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Bắc Bắc đột nhiên cười lạnh: “Cho nên là anh cảm thấy em đã vượt quá giới hạn?”
“Anh không . . . . . . . .” Chu Thịnh chưa nói xong thì bị Bắc Bắc cắt lời.
Bắc Bắc vẫn cười lạnh lùng, nhướn mày: “Không cảm thấy em không đi quá giới hạn? Vậy vừa rồi anh đã làm những gì?” Cô nói xong rồi kéo áo của mình xuống, trên cổ vẫn còn lưu những dấu vết, đập thẳng vào mắt Chu Thịnh.
Anh nhìn, ánh mắt đi xuống, cổ họng khẽ cuộn lại.
Bắc Bắc nhìn thấy loạt phản ứng của anh, liền mắng: “Lưu manh.”
Nói xong vẫn cảm thấy chưa đủ, lại mắng thêm lần nữa: “Dê xồm.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . ." Anh câm nín, không phản bác, chấp nhận hai danh hiệu vừa được phong tặng.
Hai tay Bắc Bắc khoanh trước ngực, hất cằm về phía Chu Thịnh: “Chu Thịnh, vừa rồi là anh có ý gì? Anh cho rằng xin lỗi là xong sao?”
Chu Thịnh hốt hoảng, vội vàng giải thích: “Anh không có ý đó.”
“Vậy ý muốn của anh là gì?” Giọng nói của Bắc Bắc lạnh lùng, dáng vẻ dường như không muốn nói nhiều với Chu Thịnh. Đối diện với Chu Thịnh, nở nụ cười: “Vừa rồi anh như vậy chính là có ý đó.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . “
Bắc Bắc nổi giận: “Không phải anh nghĩ rằng làm một chút việc, xin lỗi là xong chứ?”
Chu Thịnh ngạc nhiên nhìn Bắc Bắc, cẩn thận dò hỏi: “Vậy làm thế nào mới được?”
Bắc Bắc nhìn bộ dạng của anh bây giờ thì cố gắng nhịn cười, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Làm thế nào cũng không đủ, tạm thời em không muốn nhìn thấy anh, anh về phòng trước đi.”
Nghe vậy, Chu Thịnh lập tức đồng ý: “Được, được, anh đi ngay đây.”
Nói xong, không đợi Bắc Bắc trả lời, Chu Thịnh đã xoay người đi vào phòng ngủ. Trước khi đi còn cố nán lại nói xin lỗi Bắc Bắc: “Anh xin lỗi, tha thứ cho anh nhé.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . .”
Sau khi thấy Chu Thịnh quay về phòng ngủ, Bắc Bắc mới không nhịn cười nữa. Sự thật là sau khi nghe Chu Thịnh giải thích mọi chuyện, cô đã không còn tức giận như vậy nữa, nhưng mà cô muốn cho Chu Thịnh một bài học nho nhỏ.
Cô đây còn chưa làm gì mà Chu Thịnh đã ghen tuông ghê gớm như vậy rồi. Bắc Bắc không dám nghĩ, lỡ như cô đi đóng phim, còn quay cảnh diễn thân mật thì Chu Thịnh sẽ phản ứng dữ dội như thế nào.
Huống hồ, chuyện ngày hôm nay cũng do một phần lỗi tại cô.
Nếu như sớm nói rõ ràng cho Chu Thịnh biết, thì đã không xảy ra hiểu lầm như vậy rồi.
Cũng may là hai người đều có hiểu biết, bản thân Chu Thịnh cũng nén nhịn mà không nói ra, ngược lại còn giải thích cho cô. Chính điều này đã giúp Bắc Bắc hiểu được sự giận dữ của Chu Thịnh đêm nay.
Cô nhìn về cửa phòng bên cạnh đóng chặt, trầm tư suy nghĩ rồi đi vào nhà bếp.
Mặc dù tức giận, nhưng trước khi phát giận, nhất định phải no bụng cái đã, không được để bụng đói.
*
Vừa đi vào phòng bếp, Bắc Bắc bị một đống linh tinh lộn xộn hù dọa. Trong bếp bừa bộn khủng kiếp, dáng vẻ sạch sẽ tinh tươm không còn nữa.
Bắc Bắc đi một vòng, cúi đầu nhìn thấy trong thùng rác vứt vài vỏ trứng, cảm thấy cạn lời với anh.
Vừa rồi Chu Thịnh chắc đã đến nhà bếp, nhưng mà…… kết quả hoàn toàn thất bại. Bắc Bắc thấy vậy, nhịn không được mà cong môi, xem ra ai đó buổi tối cũng chưa ăn gì.
Bắc Bắc nghĩ ngợi, trước tiên dọn dẹp nhà bếp, sau đó nấu cho bản thân một bát mì không có trứng gà, vì lúc nãy Chu Thịnh đã làm vỡ hết rồi.
Bắc Bắc nhìn bát mì trước mặt, sau khi suy nghĩ thì đã từ bỏ ý định nấu mì cho Chu Thịnh, cô không thể nguôi giận nhanh như vậy được.
Khi ăn mì, Chu Thịnh vẫn không bước chân ra khỏi phòng. Bắc Bắc ăn xong, mang bát vào nhà bếp rửa, rồi tắt đèn phòng khách, quay về phòng ngủ.
Đứng trong phòng ngủ một hồi rồi mới chuẩn bị leo lên giường đi ngủ.
Mới vừa cầm điện thoại lên, Bắc Bắc bị màn hình hiển thị số tin nhắn nhận được mà giật mình. Cô nhận được 99+ tin nhắn.
Cô sửng sốt, vội mở khóa điện thoại lên. Sau khi biết được chủ nhân của số tin nhắn gửi đến cho cô là ai, đột nhiên bắc Bắc bật cười.
Hơn 99+ tin nhắn toàn bộ đều do Chu Thịnh gửi.
Bắc Bắc nhướng mày, từ từ mở ra, lướt lên phía trên, đọc từng cái từng cái một.
[Chu Thịnh: Vợ à, anh sai rồi.]
[Chu Thịnh: Vợ à, anh không nên làm thế với em, cho anh xin lỗi nhé.]
[Chu Thịnh: Vợ ơi, chừng nào em mới tha thứ cho anh? Anh thực sự không cố ý đâu, nhưng mà. . . . . . . . vợ à, em thực sự rất thơm.]
[Chu Thịnh: . . . . . . . . ]
Bắc Bắc đọc từ trên xuống dưới một lượt. Chu Thịnh liên tục nói xin lỗi và nói những lời đường mật mà dỗ dành cô, còn giải thích nguyên nhân tại sao mình ghen tuông nữa. Thì ra Bắc Bắc trước đây thích Lê Tiêu, chuyện này Chu Thịnh cũng biết. Vì vậy, sau khi biết Bắc Bắc gặp mặt Lê Tiêu, bình giấm giấu kín kia mới ngay lập tức nổ tung.
Ban đầu là gửi tin nhắn có nội dung, cuối cùng Chu Thịnh lại gửi tin nhắn bằng các meme.
[Chu Thịnh: sợ hãi.jpg]
[Chu Thịnh: Quỳ bàn phím.jpg]
[Chu Thịnh: Người vợ xinh đẹp, đáng yêu, duyên dáng, lương thiện, thông minh đang nhìn tôi.jpg]
. . . . . . . . . . .
[Chu Thịnh: Tôi nhảy cho vợ tôi.jpg]
Bắc Bắc đang đọc thì bật cười, di động trong tay rơi xuống mặt, thấy đau đau nhưng mà không ngăn được tâm tình đang vui vẻ của cô.
Chu Thịnh đúng là giở mọi mánh khóe.
Cô nhướn mày, sau khi đọc xong tất cả tin nhắn Chu Thịnh gửi, cô gửi cho anh một tin nhắn.
[Bắc Bắc: lấy bàn phím ra trước đi rồi nói.]
Tin nhắn gửi chưa tới năm phút thì có tiếng gõ cửa, Bắc Bắc suy nghĩ rồi lên tiếng hỏi: “Chuyện gì?”
Chu Thịnh cầm bàn phím đứng trước cửa, tỏ vẻ hối lỗi: “Vợ à, anh mang bàn phím tới đây.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . .”
Cô chần chừ vài giây, mở cửa ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước cửa, nhíu mày nói: “Sau đó thì sao?”
Chu Thịnh suy nghĩ liền nói: “Bây giờ anh quỳ, em có thể tha lỗi cho anh không?”
Bắc Bắc nhướng mày khẽ cười, nói rõ từng câu từng chữ: “Vừa rồi cái meme anh gửi, đâu chỉ là quỳ một lần trên bàn phím, còn có một loạt các kiểu như là quỳ vỏ sầu riêng này, dùng tay đập vỡ gạch này, không đúng sao?”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . “
Khóe miệng Bắc Bắc nhếch lên, mặt mày cười tỏ ý nhắc nhở: “Trước tiên anh phải chuẩn bị tất cả đi, sau đó em mới tha thứ cho anh.”
Nói hết, Bắc Bắc đóng cửa lại, không muốn nói chuyện nữa. Chu Thịnh lấy chân cản lại hành động của Bắc Bắc. Anh nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Nếu như anh làm hết tất cả, có phải em sẽ tha thứ cho anh?”
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Chu Thịnh.
Cô trầm tư suy nghĩ, rồi thấp giọng nói: “Chu Thịnh, anh biết mình sai ở đâu không?” Cô trầm ngâm một chút, nói từng câu từng chữ: “Không phải vấn đề em có tha thứ cho anh hay không, mà là anh không tin tưởng em.”
Bắc Bắc tiếp tục nói: “Nếu như sau này có một hiểu nhầm còn nghiêm trọng hơn lần này, anh có phải cũng một câu không hỏi, không nghe em giải thích thì lại làm giống như chuyện hôm nay không? Thậm chí còn quá đáng hơn không?”
Chu Thịnh suy nghĩ rồi vội vàng nói: “Sẽ không như thế.”
Bắc Bắc lắc đầu, thất vọng nhìn anh: “Em vốn không muốn giấu anh, chỉ là chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói ra.” Cô dừng lại rồi tiếp tục giải thích: “Nhưng mà em không ngờ rằng, anh lại không tin tưởng em như vậy.”
Tuy rằng giữa hai người không có quá nhiều tình cảm nhưng mà Bắc Bắc vẫn cảm thấy khổ sở.
Loại cảm giác không được tin tưởng thực sự khó chịu khủng khiếp.
Chu Thịnh nghẹn lời, hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào.
Bắc Bắc ngước lên nhìn anh: “Chu Thịnh.”
“Ừm?” Chu Thịnh nhìn cô, đối mặt với cô, không hề né tránh.
Bắc Bắc trầm giọng xuống, giọng điệu tỏ ra sự nghiêm túc: “Chúng ta hãy nghiêm túc suy nghĩ lại, cuộc hôn nhân này của chúng ta rốt cuộc nên như thế nào?”
Cô dừng lại rồi nói tiếp: “Em không muốn tương lai sau này hai chúng ta rồi sẽ hối hận. Có rất nhiều việc đều bắt đầu từ những hiểu lầm cỏn con, anh không hề tin tưởng em. Mà em về vấn đề này cũng có một phần lỗi.” Cô suy tư giây lát, nghiêm túc nói: “Hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng để bản thân phải hối hận.”
Chu Thịnh im lặng rồi ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô: “Bắc Bắc, anh sẽ không đồng ý ly hôn.”