Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 24: Hai mươi bốn đồng tiền
 
Nếu nói không cảm động thì thật là giả vờ. 
 
Bắc Bắc không thể nghĩ được, Chu Thịnh vì cô mà lại làm như vậy. 

 
Cô thất thần nhìn người đàn ông trước mặt, mông lung cảm thấy Chu Thịnh không giống với Chu Thịnh mà cô biết. 
 
Chu Thịnh này thật khiến cô quá cảm động. 
 
Chu Thịnh cười nhẹ, rũ mắt nhìn cô: “Bắc Bắc, không cần phải xúc động như vậy.”
 
Bắc Bắc sửng sốt, nhẹ nhàng cười: “Anh làm nhiều chuyện như vậy, không mong em cảm động sao?”
 
Chu Thịnh lắc đầu: “Cái anh muốn là sự vui vẻ của em chứ không phải để em cảm động.” Điều này, Chu Thịnh hiểu rõ hơn Bắc Bắc. Những gì anh làm chưa bao giờ là vì muốn sự xúc động của Bắc Bắc. Nếu chỉ đơn giản như vậy thì từ lâu Chu Thịnh đã làm những việc khiến cô phải cảm động rồi. 
 
“Không cần xúc động. Làm những việc mà em muốn làm, những chuyện khác hãy để anh giúp em giải quyết.”
 
Bắc Bắc ngây ra, khóe môi cong lên, cúi xuống che đi những suy tư trong lòng: “Vâng ạ.”
 

Chu Thịnh vươn tay vuốt mái tóc của cô: “Vì vậy chuyện ký hợp đồng quản lý, đợi thêm thời gian nữa rồi nói.” Anh ngừng lại rồi nhỏ giọng nói: “Đến lúc đó anh sẽ tìm cho em vài người quản lý, em hãy chọn một người mà em thích.”
 
Bắc Bắc gật đầu, nói nhỏ: “Vâng.”
 
Chu Thịnh khẽ gọi: “Bắc Bắc.”
 
“Dạ?”
 
“Cố gắng quay phim cho tốt nhé.”
 
Bắc Bắc bật cười, liếc nhìn anh: “Lỡ như em quay không tốt thì sao?”
 
“Vậy kệ đi.” Chu Thịnh nhướng mày: “Diễn không tốt thì anh cũng tình nguyện đầu tư cho em.”
 
“Lỗ vốn thì sao?”
 
“Không sao hết.” Dõng dạc nói: “Cái gì anh cũng không có, chứ tiền thì anh không thiếu.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . .” Được, được, được, người đàn ông có tiền, hay lắm. 
 
Cuối cùng, chủ đề này hai người cũng đã nói xong, mà Bắc Bắc cũng vui vẻ đồng ý với ý kiến của Chu Thịnh. 
 
Ở nhà hai ngày chán chê. Buổi chiều ngày hôm sau, Chu Thịnh đưa Bắc Bắc ra sân bay, để cô với vài người mà Mã Viễn để lại làm việc cùng xuất phát đến đoàn phim. 
 
Địa điểm quay phim là ở Hoành Điếm, Bắc Bắc nghe thấy địa danh này lại muốn bật cười. 
 
Kiếp trước, nơi cô thường quay phim cũng gọi là thành phố điện ảnh Hoành Điếm. Có rất nhiều phim trường nhưng mà chỉ cần quay phim cổ trang hay đại loại thế thì đều quay ở Hoành Điếm. Mà cái tên Hoành Điếm cũng không thay đổi. 
 
Cô nghĩ không biết nơi đó có giống y như nơi cô quay phim trước kia không nữa. 

 
Với nơi quay phim sắp tới, Bắc Bắc vô cùng tò mò. 
 
Từ thành phố H đến Hoành Điếm, ngồi máy bay rất nhanh, khoảng hai tiếng là nhóm người Bắc Bắc đã đến nơi rồi. 
 
Vừa xuống máy bay, nhân viên trong phòng làm việc của Mã Viễn đã dẫn Bắc Bắc lên taxi về khách sạn. 
 
Buổi sáng đã tiến hành nghi thức bấm máy.  Bắc Bắc không tham gia, cũng may cô chỉ diễn vai phụ, có tham dự hay không thì cũng không có nhiều người để ý. Các phóng viên và người hâm mộ đều tập trung chú ý lên người nam, nữ diễn viên chính hết rồi. 
 
Bộ phim này của Mã Viễn, nam diễn viên chính là người cực kỳ nổi tiếng – Lê Tiêu, còn nữ diễn viên chính là Triệu Manh Manh, nghe đồn là người có chỗ dựa. 
 
Trên đường đi, Bắc Bắc nghe được không ít chuyện bà tám. Cô cũng là người có máu tám chuyện, sau khi nghe xong thì ngay lập tức chia sẻ cho Tiểu Ngư, mà Tiểu Ngư lại hóa thân thành thám tử, tìm hiểu cho cô không ít tin tức khác. 
 
Theo tin tức, Triệu Manh Manh là một nữ nghệ sĩ có địa vị mà kỹ thuật diễn cũng xem như ổn. Vì vậy, Mã Viễn rất thích, còn về Lê Tiêu thì không cần bàn cãi. Là nam diễn viên chính được rất nhiều người hâm mộ yêu thích, Mã Viễn tìm anh ta làm nam chính có thể nói là phải mất chút ít công sức. 
 
Bắc Bắc đọc những tin nhắn mà Tiểu Ngư gửi cho mình thì mỉm cười, ghi nhớ những thông tin đó lại. 
 
Từ sân bay đến khách sạn mất hai tiếng ngồi xe ô tô. Bắc Bắc đến khách sạn vừa hay vào buổi chiều. Trợ lý của Mã Viễn sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mọi người thì hỏi Bắc Bắc: “Chị Đồng, bây giờ chị muốn đến xem phim trường hay là về phòng nghỉ ngơi?”
 
Bắc Bắc ngây người hỏi: “Bây giờ có thể đến phim trường sao?”
 
Trợ lý gật đầu: “Đạo diễn nói nếu như chị muốn thì có thể đến tham quan.”
 
Đôi mắt Bắc Bắc sáng lên, vội nói: “Vậy đợi tôi vài phút, tôi đi cất hành lý rồi sẽ đi cùng.”
 
“Vâng ạ.” Trợ lý đỏ mặt: “Không vội đâu ạ, em ở dưới đợi chị.”
 
Bắc Bắc bật cười, gật đầu nói: “Được.”
 
Cô nhìn trợ lý của Mã Viễn cảm thấy buồn cười. 
 
Bắc Bắc lên phòng cất hành lý, sau khi đi vào nhà vệ sinh xong thì vội vàng đi xuống, không muốn để người khác chờ lâu. 
 
Hai người cùng nhau đến phim trường. Từ khách sạn đến phim trường rất gần, khoảng hai mươi phút đi bộ, ngồi xe thì chỉ mất vài phút thôi. 
 
Sau khi xuống xe, Bắc Bắc đặc biệt chú ý đến mấy chữ “Hoành Điếm” ở cổng, so với trước kia cô thấy thì na ná giống nhau. 
 
Đi vào bên trong, gặp được rất nhiều nghệ sĩ, người nổi tiếng mặc trang phục cổ đại, Bắc Bắc nở nụ cười, tâm trạng vui vẻ đi về phía trước. 
 
Vừa đến đoàn phim của Mã Viễn, đi vào trong thì Bắc Bắc nghe thấy tiếng la mắng: “Triệu Manh Manh, cô diễn có tình cảm chút đi, ánh mắt thì vô hồn, không ngủ đủ à! !” 
 
Những tiếng mắng chửi như này, Bắc Bắc nghe thấy, không tự chủ được mà run rẩy. 
 
Trợ lý ở bên cạnh cười giải thích: “Khi đạo diễn Mã quay phim đều như vậy, ở lâu sẽ quen thôi.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . .. . .” Đúng thật cần thời gian để làm quen. Xem ra những lúc cô và Mã Viễn nói chuyện, ông khá hiền hòa, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói tức giận của Mã Viễn. 
 
“Đi thôi.”
 
“Ừm.”

 
Hai người đi tiếp vào bên trong, Bắc Bắc vừa vào liền thấy hai người đang ở bên kia mặc trang phục diễn, Lê Tiêu và Triệu Manh Manh. Lê Tiêu thì Bắc Bắc biết, Triệu Manh Manh thì là lần đầu tiên gặp, mặc dù đã xem hình nhưng mà cô cảm thấy người trong ảnh không đẹp bằng người ở ngoài. 
 
Triệu Manh Manh xinh đẹp, khuôn mặt tròn, nhìn rất dịu dàng. 
 
Cô đứng bên này, không đi đến làm phiền Mã Viễn, yên lặng theo dõi. 
 
Cứ thế xem rồi xem đến mê mẩn, Bắc Bắc không nói năng gì cả. Diễn viên diễn xuất giỏi là người có khả năng khiến người xem bị cuốn hút vào vào trong cảnh diễn. Trước đây cô đã đọc kịch bản nên cũng hiểu sơ sơ cảnh diễn này là gì, vừa rồi chỉ xem một cảnh mà cảm xúc của cô đã bị hút vào, mãi đến khi có người gọi tên mình, Bắc Bắc mới giật mình. 
 
“A” một tiếng, nhìn về phía phát ra âm thanh. 
 
Mã Viễn cười: “Bắc Bắc, lại đây.”
 
Tiếng Mã Viễn vừa dứt, ngay lập tức tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều quay qua nhìn. 
 
Hôm nay Bắc Bắc ăn mặc khá đơn giản, quần jean ống loe chín tấc kết hợp cùng áo khoác len dệt kim màu trắng, rất thoải mái nhưng làm tôn lên dáng người cao ráo của cô, cùng với đôi giày trắng giống như học sinh, thu hút ánh nhìn của mọi người. 
 
Triệu Manh Manh sau khi nghe tiếng cũng nhìn qua. Nhìn thấy khuôn mặt của Bắc Bắc, liền than vãn với Mã Viễn: “Đạo diễn, sao ông tìm được một nữ sinh xinh đẹp hơn cả tôi đến đoàn làm phim thế?”
 
Mã Viễn nhướn mày, nhìn Triệu Manh Manh trêu chọc: “Ai bảo cô quay phim không tử tế nên tôi phải tìm một người đẹp hơn đến để khiêu khích cô đấy.”
 
Nghe giọng điệu hai người nói chuyện, Bắc Bắc cảm thấy không tự nhiên. 
 
Mã Viễn và Triệu Manh Manh khá thân thiết cho nên mới có thể nói chuyện thoải mái trêu đùa như thế. Còn lời nói đùa của Triệu Manh Manh, Bắc Bắc cũng không để ý, người càng dễ cười đùa, như vậy càng tốt cho cô. 
 
Dù sao chỉ có như vậy mới dễ dàng chung sống. 
 
Bắc Bắc đi đến chỗ Mã Viễn, ông cười rồi nhìn về phía hai diễn viên chính giới thiệu: “Đây là Triệu Manh Manh, trong phim diễn vai Dạ Oanh, Lê Tiêu thì không cần phải giới thiệu nữa.”
 
Bắc Bắc cười chào Triệu Manh Manh: “Chào chị, em là Đồng Bắc Bắc.”
 
Triệu Manh Manh “a” một tiếng: “Chào em, Bắc Bắc.”
 
Cô cười trêu chọc Bắc Bắc: “Chúng ta giống nhau quá, tên gọi cũng là điệp từ.”
 
Bắc Bắc bật người, nhìn khuôn mặt vui tươi của Triệu Manh Manh đáp: “Chị nói đúng ạ.”
 
Triệu Manh Manh nhướn mày, khẽ cười: “Em quen ảnh đế Lê?”
 
Bắc Bắc chưa kịp nói thì Lê Tiêu đã trả lời: “Gặp nhau hai lần.”
 
Nghe thấy thế, Triệu Manh Manh nhíu mày, kinh ngạc nhìn Lê Tiêu: “Được đó, được đó.”
 
Mã Viễn đứng bên cạnh nhìn thấy, khẽ ho: “Đúng rồi, Bắc Bắc không có kinh nghiệm diễn xuất, hai người đều là người đi trước thì cố gắng chỉ dạy con bé.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . .”
 

Triệu Manh Manh phì cười, nhanh chóng nhận nhiệm vụ này: “Được, được. Tôi vô tư.”
 
Lê Tiêu cũng cười nói: “Được.”
 
Cứ như thế, ngày tháng tương lai của Bắc Bắc đã được sắp xếp. 
 
Bởi vì là ngày đầu tiên quay phim nên Mã Viễn cũng không quá vội vã. Sau khi quay xong một cảnh, Triệu Manh Manh và Lê Tiêu đều kết thúc công việc. 
 
Toàn bộ đoàn phim chuẩn bị cùng ăn cơm ở một phòng riêng lớn tại nhà hàng cách Hoành Điếm không xa. Bữa tiệc này Mã Viễn mời, chúc mừng bấm máy, cũng chúc mừng mấy diễn viên đều đã đến hết. 
 
Ngoài Bắc Bắc và nhóm ba người Triệu Manh Manh ra còn có vài diễn viên khác cũng đến. 
 
Bắc Bắc không biết bọn họ nhưng Triệu Manh Manh lại rất nhiệt tình, giới thiệu cho cô biết hết. Sau khi vào trong phòng riêng, Triệu Manh Manh còn thì thầm không ngừng bên tai Bắc Bắc những việc liên quan trong đoàn quay phim. 
 
“Chị nói cho em biết, đạo diễn rất dữ tợn. Đừng thấy bình thường nhìn ông ấy hiền lành, một khi quay phim thì cả người giống như mắc bệnh gầm gừ, không ngừng la mắng. Chắc buổi chiều em cũng nghe thấy mà phải không?” Triệu Manh Manh càng nói càng hăng. Trước kia cứ nghĩ rằng trong đoàn làm phim không có ai ngang ngang tuổi mình, nhưng không ngờ Bắc Bắc đến, xem như duyên phận. Vì vậy, cô ấy càng nói càng không kiềm được. 
 
Bắc Bắc nghe rồi cảm thấy buồn cười. Thật ra, cô rất thích kiểu tính cách này của Triệu Manh Manh, mặc dù quen biết chưa bao lâu nhưng có thể cảm thấy chị ấy rất nhiệt tình, còn nói nhiều nữa. Người nói nhiều rất thích hợp chung sống với Bắc Bắc, cho dù Bắc Bắc ít nói thì hai người ở chung cũng không buồn chán. 
 
Bắc Bắc luôn cho rằng cần có một người bạn thích nói chuyện, như vậy mới có thể gợi lên mong muốn nói chuyện của bản thân. 
 
Còn về Lê Tiêu, đang ngồi bên cạnh Triệu Manh Manh dở khóc dở cười nghe chuyện. 
 
“Em nói to như vậy, đạo diễn nghe thấy rồi.”
 
Triệu Manh Manh phất phất tay, không thèm quan tâm: “Sợ gì chứ, nghe được thì cứ nghe. Đạo diễn tự biết bệnh này của mình, lẽ nào còn cần em nói sao?”
 
Lê Tiêu sờ mũi, đành cam chịu nói: “Em đừng dạy hư Bắc Bắc nữa.”
 
Nghe vậy, Triệu Manh Manh “ôi” một tiếng: “Sao mà gọi thân thiết hơn cả em thế?”
 
Lê Tiêu: “. . . . . . . . . . . .”
 
Bắc Bắc ở bên khẽ ho: “Không có, mọi người đều gọi em là Bắc Bắc, bình thường thôi ạ.”
 
Ánh mắt tinh quái của Triệu Manh Manh nhìn Bắc Bắc, trêu ghẹo: “Bắc Bắc à, em đẹp quá.”
 
Bắc Bắc cười: “Thật không?”
 
“Thật!” Triệu Manh Manh giơ tay thề: “Chị rất ít khen ai đẹp, đúng không Lê Tiêu?”
 
Lê Tiêu nâng chén trà, đáp: “Ừm.”
 
Bắc Bắc mỉm cười. Bữa ăn hôm nay rất vui vẻ bởi vì bên cạnh có Triệu Manh Manh ………chị ấy và Mã Viễn quá thân quen rồi nên cũng không lo lắng mấy câu nói đó làm mất lòng đạo diễn. Cả bữa ăn hôm nay Bắc Bắc đều nghe Triệu Manh Manh kể xấu Mã Viễn, nói không ngừng nghỉ. 
 
*
 
Sau khi ăn tối, từ nhà hàng đến khách sạn khoảng mười phút đi bộ. 
 
Bắc Bắc bị Triệu Manh Manh kéo ra khỏi cửa, trợ lý của Triệu Manh Manh đứng ở bên ngoài vô cùng lo lắng: “Chị Manh Manh, xin chị mau mau đội mũ lên được không? Lỡ như bị chụp phải thì cũng không phải chụp chính diện.”
 
Triệu Manh Manh la lớn, tỏ ý từ chối: “Không muốn, chị cứ đi như vậy đó.”
 
Trợ lý của cô ấy sắp khóc đến nơi rồi: “Chị Manh Manh, chị không trang điểm, đến khi bị chụp lại, em lại bị mắng mất.”
 
Triệu Manh Manh: “. . . . . . . . . .” Ánh mắt ghét bỏ nhìn trợ lý của mình, cau mày nói: “Được rồi, chị đội.”
 
Bắc Bắc thấy thật buồn cười. 
 

Sau khi đội mũ lên, Triệu Manh Manh kéo Bắc Bắc đi bộ về khách sạn, vừa đi vừa nói chuyện. 
 
Về phần Mã Viễn và những nhân viên khách đều đã giải tán, Lê Tiêu cũng ngồi ô tô đi rồi. 
 
“Đúng rồi, Bắc Bắc.”
 
“Dạ?”
 
“Chị nói này thực ra ở đoàn quay phim rất thú vị.”
 
Bắc Bắc cười: “Em cũng thấy như vậy.” Cô có thể cảm nhận được, đoàn làm phim này rất vui vẻ, mọi người làm việc chung với nhau cũng thoải mái. 
 
Sau khi cùng vào trong khách sạn, phòng của Bắc Bắc cách phòng của Triệu Manh Manh một tầng nên Bắc Bắc ra khỏi thang máy về phòng trước. 
 
Vừa vào phòng, cả người cô nằm vật xuống giường, mặc dù không làm gì nhưng mà thực sự rất mệt. Đã lâu rồi cô không di chuyển liên tục như vậy. 
 
Nửa tháng tới, Bắc Bắc sẽ ở đây nên nhiệm vụ quan trọng hàng đầu là Bắc Bắc phải dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc một lượt, lôi quần áo đã gấp gọn gàng ra rồi mới đi tắm rửa. 
 
Vừa tắm xong bước ra ngoài thì Chu Thịnh gọi điện thoại đến. 
 
Bắc Bắc mỉm cười, chạy chậm lấy điện thoại nghe máy. 
 
“Vợ ơi!”
 
Bắc Bắc bật cười, mặt mày vui tươi: “Làm sao vậy?”
 
Giọng điệu của Chu Thịnh vô cùng buồn tủi, truyền từ bên kia tới: “Anh nhớ em rồi.”
 
Bắc Bắc cười tươi, dùng khăn lau khô tóc: “Ừm, sau đó thì sao?”
 
Có lúc cô cảm thấy, giọng điệu và vẻ mặt của Chu Thịnh khi nói chuyện với cô không giống người đàn ông hai mươi tám tuổi chút nào, ngược lại còn giống y như trẻ con. 
 
Chu Thịnh ngừng lại, nhịn không được mà hỏi: “Phản ứng này của em, lẽ nào không nhớ anh sao?”
 
Bắc Bắc khẽ cười, trầm ngâm giây lát: “Cũng có. Buổi chiều em hơi bận.”
 
“Bận chuyện gì?” Chu Thịnh cảm thấy tổn thương, giống như một lần nữa bị vợ mình ghét bỏ. 
 
Bắc Bắc bắt đầu nói cho Chu Thịnh biết về những người cô biết ở đoàn làm phim, chuyện buổi tối đi ăn cùng cả đoàn phim. Nghe đến đây Chu Thịnh lại lên cơn ghen tuông: “Tối nay em đi ăn cùng với Lê Tiêu?”
 
Bắc Bắc sững người: “Không có, không chỉ có riêng mình Lê Tiêu mà còn cả nhân viên đoàn phim, còn có diễn viên nữa.”
 
Chu Thịnh lạnh lùng nói: “Cách xa anh ta ra.”
 
Bắc Bắc dở khóc dở cười: “Anh và anh ta có thù với nhau à?”
 
“Có.” Chu Thịnh hùng hồn nói. 
 
Bắc Bắc giật mình hỏi: “Thù gì vậy? Anh nói đi.”
 
Chu Thịnh ngừng lại, vô cùng oan ức nói: “Thù cướp vợ.”
 
Bắc Bắc sửng sốt, chớp chớp mắt: “Hả?”
 
“Thù cướp vợ” là cái quỷ gì vậy? ? ? 
 
Giọng nói tủi thân của Chu Thịnh truyền tới: “Vợ anh trước kia rất thích người này đó.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận