Chương 31: Ba mươi mốt đồng tiền
Buổi sáng ngày hôm sau, Bắc Bắc vừa thức dậy đã tràn đầy sức sống.
Cô lăn qua lăn lại trên giường của mình vài vòng, không khỏi kích động. Mặc dù ở khách sạn rất tiện nghi nhưng mà ở nhà vẫn là tuyệt vời nhất.
Tối hôm qua nói chuyện với Chu Thịnh cũng xem như ổn thỏa.
Ở trên giường cô ngâm nga vài tiếng, vùi đầu cọ cọ vào cái gối thơm mát mềm mại, vừa định đứng lên thì nghe thấy tiếng gọi.
“Vợ ơi, em dậy chưa?”
Bắc Bắc khẽ ho, nín cười, bình tĩnh trả lời: “Vâng, dậy rồi.”
“Bữa sáng muốn ăn cái gì?”
“Ăn gì cũng được.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . .” Anh thực sự không biết nên mua cái gì được đây! !
Cuộc đối thoại về việc bữa sáng ăn gì chỉ có như vậy.
Bởi vì Bắc Bắc không nói bữa sáng muốn ăn cái gì cho nên để dỗ dành cô, Chu Thịnh đã ra ngoài mua đồ ăn sáng mà Bắc Bắc thích ăn mang về.
Khi anh mua về đến nhà, vừa đúng lúc Bắc Bắc rửa mặt đi ra, đang ngồi ở phòng khách cúi đầu xem điện thoại. Bản tin buổi sáng trong tivi đang phát sóng, giọng nói của người dẫn chương trình vang lên trong phòng khách rộng rãi.
Nghe thấy tiếng động, Bắc Bắc ngước lên nhìn anh. Hai người nhìn nhau, Chu Thịnh liền nói: “Vợ à.”
“Hử?” Bắc Bắc nhướng mày nhìn anh: “Ăn sáng thôi.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . . .Ừm.”
Ăn sáng, ăn sáng, ăn sáng! Hứ!
Hai người im lặng ăn sáng. Mỗi lần Chu Thịnh muốn nói gì đó thì Bắc Bắc liền quay đi xem tivi, có thể nói xem Chu Thịnh như người vô hình.
Mặc dù đêm hôm qua đã nói rõ ràng nhiều chuyện nhưng mà Bắc Bắc vẫn cảm thấy khó chịu. Cô thật sự muốn biết Chu Thịnh kết bạn với kiểu người gì, có ai mà đi giới thiệu cho bạn bè mấy cô bạn gái như vậy.
Tuy nhiên nghĩ lại thì Bắc Bắc cũng cảm thấy bình thường,
Đúng là thấy bình thường nên cô mới tức giận.
Thân phận của Chu Thịnh đúng là phiền phức.
Nhiều tiền lại đẹp trai. Bắc Bắc suy nghĩ, liếc mắt nhìn người đàn ông đang cúi đầu ăn sáng, thầm thở dài.
“Chu Thịnh.”
Chu Thịnh ngẩng đầu nhìn cô, ngay lập tức đặt đồ trong tay xuống, nịnh nọt nói: “Vợ à, em nói đi.”
Bắc Bắc cạn lời, nhìn khuôn mặt bày ra vẻ mong đợi của anh, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Không có gì, em chỉ muốn nhắc nhở anh lát nữa đi siêu thị mua sầu riêng.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Thu lại hết sự kinh ngạc, anh nói: “Được.”
Không được cũng phải được, ai bảo Chu Thịnh anh làm sai chứ.
Sau khi hai người ăn sáng xong, nghỉ ngơi một lúc rồi thực sự ra ngoài đi siêu thị.
Là siêu thị lần trước đã đi, vừa đi vào Bắc Bắc theo bản năng nhìn Chu Thịnh, khẽ mỉm cười.
Chu Thịnh khẽ ho hiểu ý, thức thời nói: “Vợ ơi, anh đi mua sầu riêng.”
Bắc Bắc nhướng mày, gật đầu: “Ừm, em đi cùng anh.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . Được.” Cho dù không tình nguyện nhưng mà cũng không thể làm trái lời vợ được.
Trước tiên, hai người mua xong những đồ dùng cần thiết trong nhà. Bắc Bắc lấy rất nhiều đồ ăn vặt vì thời gian sắp tới cô hầu như sẽ ở nhà. Chu Thịnh không biết nấu cơm nhưng cô biết, vì thế ngoài mua đồ ăn vặt, hai người còn mua ít thực phẩm, nếu có thời gian sẽ nấu.
Sau khi mua hết những thứ cần mua, Bắc Bắc liền đi thẳng ra chỗ bán trái cây.
“Anh muốn ăn loại nào?”
Chu Thịnh im lặng một lúc rồi nói: “Trừ sầu riêng thì sao cũng được.”
Bắc Bắc “chao ôi” một tiếng, nháy mắt nhìn Chu Thịnh: “Nhưng mà em chỉ muốn ăn sầu riêng thì làm sao?”
Thì làm sao? Còn có thể làm sao nữa! ! ! !
Chu Thịnh buồn thỉu buồn thiu nhìn vợ mình, nói nhỏ: “Vợ muốn ăn sầu riêng thì mua sầu riêng thôi.”
Bắc Bắc khẽ cười, khóe môi cong lên: “Vậy anh . . . . . . . . . . . .cũng ăn chứ?”
Chu Thịnh không sợ chết gật đầu: “Ừm.”
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc cười càng vui vẻ: “Tốt rồi, tốt rồi. Đỡ phải mua mười quả về mà một mình em ăn không hết, bỏ đi thì uổng. Sầu riêng đắt lắm.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . . .Vợ à, em thực sự muốn mua mười quả à?”
Mười quả sầu riêng là cái quỷ gì vậy. Trong lòng Chu Thịnh mặc niệm, lát nữa về nhà, khắp nhà toàn mùi sầu riêng, mà cái mùi này còn rất khó bay hết nữa.
Bắc Bắc nheo mắt nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Không phải chứ, có mười quả sầu riêng mà anh cũng không muốn mua cho em?”
Chu Thịnh nghẹn lời, vội vàng sửa lại: “Không phải, không phải. Em muốn mua một trăm quả anh cũng đồng ý.” Nhìn vào mắt cô, Chu Thịnh đành nói: “Mua thôi.”
Bắc Bắc bật cười, nhìn ánh mắt khổ sở của Chu Thịnh, thực sự rất buồn cười.
“Chu Thịnh.”
“Ừm?”
“Anh thấy em thực sự để anh quỳ vỏ sầu riêng à?”
Chu Thịnh ngẩn ra. Anh cũng biết Bắc Bắc đang nói giỡn nhưng mà Chu Thịnh vẫn thành thật trả lời: “Cho dù vợ nói anh quỳ hay không quỳ, anh vẫn là đã làm sai.”
Bắc Bắc hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn anh: “Mua một quả đi, còn lại sau này từ từ mua.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . Được.”
Anh đi lên trước chọn sầu riêng, còn Bắc Bắc đang đưa tay ra sờ sờ mấy cái gai bên ngoài của sầu riêng.
“Đây, quả này đi.” Bắc Bắc nhìn quả Chu Thịnh chọn, rồi chỉ tay vào quả sầu riêng trước mặt.
Chu Thịnh suy nghĩ rồi gật đầu: “Được.”
Bắc Bắc nghiêm túc nói: “Ừm, gai quả sầu riêng này cứng lắm, lát nữa quỳ thử xem sao.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . . .”
Anh có thể nói rằng mình hối hận khi đến siêu thị không?
Nhìn sự nghiêm túc của vợ mình khi nói câu này, Chu Thịnh cảm thấy tim như bị gai sầu riêng đâm, quá đau! ! !
*
Sau khi về nhà, Bắc Bắc cực kỳ hào hứng nhìn Chu Thịnh, nguyện vọng được đáp ứng.
“Chu Thịnh, anh bổ sầu riêng giúp em đi.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . . Ừm.”
Vợ mình đã lấy, có khóc cũng phải cưng chiều.
Chu Thịnh thực sự nghiêm túc bổ sầu riêng cho Bắc Bắc. Sau khi bổ xong, Bắc Bắc nhìn vỏ sầu riêng để bên cạnh, nhướng mày nhìn Chu Thịnh: “Anh muốn thử quỳ không?”
Nói xong, ngay lập tức vẻ mặt của Chu Thịnh thực sự bối rối.
Bắc Bắc bật cười, khóe môi cong lên: “Chu Thịnh, anh đã đồng ý rồi.”
Chu Thịnh câm nín. Thực sự muốn quay về quá khứ, thu hồi mấy cái meme kia lại.
Rốt cuộc đầu óc anh bị trúng gió kiểu gì mà gửi cho vợ mình nhiều meme cảm xúc như vậy, hơn nữa cái nào cũng là tự làm hại mình nữa chứ.
Bắc Bắc nhìn bộ dạng của anh như vậy, cười không nổi nữa.
Thật ra, trải qua cả buổi sáng, cơn giận của cô đã nguôi bớt rồi. Mua sầu riêng cũng không phải để Chu Thịnh quỳ nhưng mà có việc Bắc Bắc nhất định phải làm.
“Nghe nói trái cây anh ghét nhất là sầu riêng đúng không?”
Chu Thịnh: “Ừm.”
Bắc Bắc nhướng mày, nói thầm: “Mẹ anh quả là không lừa em haizz.”
Chu Thinh: “. . . . . . . . . . . Mẹ anh nói?”
Bắc Bắc gật đầu: “Đúng vậy.” Mấy ngày trước, cô đặc biệt nhắn tin cho mẹ Chu, hỏi thăm về sở thích ăn uống của Chu Thịnh, thích ăn gì, không thích ăn gì, cuối cùng nhận được kết quả, Chu Thịnh cực kỳ ghét sầu riêng. Trước đây nếu như trong nhà có ai ăn sầu riêng, sau khi Chu Thịnh vào nhà thì ngay lập tức lại đi ra ngoài, anh không thể chịu nổi cái mùi sầu riêng, đừng nói đến việc ăn sầu riêng.
Khi mẹ Chu nói chuyện này với Bắc Bắc còn rất là đau lòng, bởi vì mẹ Chu thích ăn sầu riêng nhưng ngại con trai rất ghét sầu riêng, cho nên bà dù có thích cũng không ngồi trước mặt con trai ăn sầu riêng.
Bắc Bắc nhớ kỹ chuyện này. Vì vậy, vừa về nhà liền cố tình nói muốn mua sầu riêng, phải biết rằng bản thân Bắc Bắc . . . . . . . . . . . mặc dù không ghét sầu riêng nhưng mà cũng không quá thích nó.
Cô cười như không cười nhìn Chu Thịnh: “Chu Thịnh, sầu riêng em mua không phải để cho anh quỳ.”
Hai mắt Chu Thịnh sáng lên, còn chưa kịp vui mừng thì nghe thấy Bắc Bắc nói: “Anh ăn quả sầu riêng này đi, việc này coi như xong, anh thấy sao?”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . .” Không hay tí nào. Bắt anh ăn sầu riêng, thà để anh quỳ vỏ sầu riêng còn được hơn.
Nhưng vừa nhìn vào mắt Bắc Bắc, Chu Thịnh liền theo bản năng gật đầu: “Được, anh ăn.”
Trước mặt Bắc Bắc, Chu Thịnh đau khổ cầm miếng sầu riêng ở trên bàn trà lên, chuẩn bị cắn một miếng, Bắc Bắc thấy, vẫn luôn nhịn cười: “Khó ăn vậy à?”
Chu Thịnh còn chưa đụng đến, liền lắc đầu: “Không phải, anh không thích mùi sầu riêng.”
Bắc Bắc gật đầu: “Không phải chứ. Mẹ anh thích như vậy, lẽ ra anh cũng phải thích mới đúng chứ?”
Chu Thịnh im lặng, đối với cái logic này của Bắc Bắc, cảm thấy hết cách: “Không nhất định như vậy đâu.”
Bắc Bắc “ừm” một tiếng, cầm một miếng ở trên bàn lên bày tỏ: “Em chỉ ăn giúp anh một miếng thôi.”
Chu Thịnh nhìn chằm chằm cô, bất đắc dĩ gật đầu: “Cảm ơn vợ.”
Bắc Bắc: “Không có gì, vợ chồng cả mà.”
Cô chỉ vào sầu riêng trên bàn: “Mau ăn đi, đừng lãng phí, mấy trăm đồng lận đó.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . . . .”
Nhắm mắt nhắm mũi cắn một miếng sầu riêng, cả người Chu Thịnh cảm thấy khó chịu. Còn miếng sầu riêng, vừa cho vào miệng liền nuốt xuống hết, cho nên Chu Thịnh hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị của nó rốt cuộc như thế nào.
Trước mặt Bắc Bắc, Chu Thịnh thực sự nói được làm được, cho dù không thích nhưng ăn cũng khá nhiều. Cuối cùng, Bắc Bắc không nhẫn tâm nhìn tiếp mới kêu anh dừng lại.
“Đừng ăn nữa.”
Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh, cau mày nói: “Chu Thịnh, anh không biết từ chối sao?”
Chu Thịnh cười, nhìn Bắc Bắc: “Ừm, yêu cầu của vợ, anh không từ chối được.”
Bắc Bắc ngẩn ra, trừng mắt nhìn anh: “Ngốc à.” Cô vươn tay chỉ: “Anh nhanh đi đánh răng đi, có phải chịu hết nổi rồi không?”
Chu Thịnh gật đầu, lúc này cũng không từ chối, vội vàng chạy vào phòng, đánh răng vài lần, sau khi súc miệng mấy ly nước mới có cảm giác sống lại.
Lúc anh đi ra ngoài, Bắc Bắc đã dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, mở hết cửa sổ cho thông thoáng, khiến mùi sầu riêng trong phòng bay đi hết.
Mấy miếng sầu riêng còn lại, Bắc Bắc cũng không thấy tiếc.
Cô không thích, Chu Thịnh lại càng không thích, cô dứt khoát đổ vào hết trong thùng rác, để ngoài cửa, buổi tối mang ra ngoài vứt.
“Đỡ chưa?”
Chu Thịnh gật đầu, rũ mắt nhìn cô: “Thực sự anh không phải quỳ vỏ sầu riêng à?”
Bắc Bắc bật cười: “Lẽ nào anh rất muốn quỳ?”
Chu Thịnh vội vã lắc đầu, đương nhiên không muốn quỳ vỏ sầu riêng rồi nhưng mà anh lo Bắc Bắc vẫn còn giận.
“Vậy em . . . . . . . . . còn giận không?” Câu hỏi dè dặt cẩn thận, sợ Bắc Bắc không vui, Chu Thịnh lại phải ăn sầu riêng.
Bắc Bắc ngước nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Chu Thịnh, mấy cô bạn gái đó anh có muốn tìm không?”
“Đương nhiên là không rồi!” Điều này, Chu Thịnh hoàn toàn chắc chắn. Nhưng mà lúc đó không có bạn gái, nhờ bạn bè giới thiệu, cũng kiểu như vậy. Dù sao thì cũng không thể thui thủi một mình xuất hiện mãi được, vì vậy mới để mặc kệ mấy người đó ở bên cạnh mình lắc lư.
Nhưng có trời mới biết, đối với mấy cô bạn gái đó, Chu Thịnh thực sự đến tên gì cũng chẳng nhớ.
Bắc Bắc bật cười, nghe giọng điệu chắc chắn của anh: “Không phải thì được.” Cô cúi xuống, nhẹ nhàng nói: “Em không có giận nữa rồi.”
“Thật không?”
“Ừm.”
Bắc Bắc mím môi, nhìn Chu Thịnh nói: “Nhưng mà mấy người bạn của anh, em muốn gặp mặt.” Cô cười lạnh: “Ai bảo mấy người giới thiệu bạn gái cho chồng em.”
Chu Thịnh không nể nang gì mà “bán đứng” bạn bè: “Đúng, vợ nói đúng. Tối nay chúng ta đi gặp.”
Bắc Bắc ngây ra, thấy giọng điệu thay đổi một trăm tám chục độ của Chu Thịnh mà ái ngại giùm.
Tuy nhiên buổi tối hai người cũng không thể đi gặp mặt bạn bè Chu Thịnh được. Buổi chiều, điện thoại Bắc Bắc vang lên, cô kinh ngạc mấy giây rồi mới bắt máy.
Sau đó, Chu Thịnh liền thấy vợ mình cứ ừm ừm ừm . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi cúp điện thoại, Chu Thịnh nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Bắc Bắc mím môi, cau mày: “Mẹ em muốn em về nhà.”
“Hả?” Chu Thịnh giật mình, khẽ hỏi: “Có chuyện gì không?”
Nghe vậy, Bắc Bắc ngước mắt nhìn Chu Thịnh, khó mở lời: “Chu Thịnh.”
“Sao thế?” Chu Thịnh vuốt tóc cô, lo lắng nói: “Em nói đi.”
Bắc Bắc cau mày suy nghĩ, cũng không biết làm sao nói nỗi lo ở trong lòng mình. Cô đi quay phim lâu như vậy, nhà họ Đồng cũng không hề liên lạc với cô nhưng mà bây giờ lại liên lạc, Bắc Bắc vẫn thực sự không biết vì sao bọn họ kêu cô về nhà.
Nghĩ vậy, Bắc Bắc theo bản năng lắc đầu: “Không sao. Lát nữa có thể anh phải cùng về nhà với em một chuyến.”
Chu Thịnh bật cười, dịu dàng an ủi cô: “Đương nhiên rồi.”