Chương 32: Ba mươi hai đồng tiền
Nhà họ Đồng cách xa trung tâm náo nhiệt, vị trí khu biệt thự cũng coi là khu nhà ở cao cấp, sang trọng.
Trước kia Bắc Bắc sống ở đây nên vô cùng quen thuộc. Đã lâu không về nhà, cô lại cảm thấy như người xa lạ.
Quay qua nhìn Chu Thịnh một cái, anh khẽ ho: “Xuống xe thôi.”
“Vâng.” Bắc Bắc ngước mắt nhìn về phía biệt thự phía trước mặt, khẽ cười.
Mặc dù không biết mẹ Đồng gọi cô về nhà có việc gì, nhưng chung quy lại cô cảm thấy không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Vừa vào trong, một dì từ trong nhà đi ra chào đón cô: “Cô chủ nhỏ.”
Bắc Bắc nở nụ cười, khóe môi cong lên: “Dì ạ, lâu quá rồi không gặp dì.”
“Sao lâu như vậy mà không về thăm nhà?” Dì nắm tay Bắc Bắc, có chút đau lòng.
Bắc Bắc gật đầu, vỗ vỗ lên tay dì rồi nói: “Dạo này ở trường nhiều việc, không có thời gian về ạ.”
Dì ‘ừm’ một tiếng, nhìn về Chu Thịnh: “Cậu chủ nhỏ.”
Chu Thịnh vuốt nhẹ cằm, đối với cái tên gọi này, anh cũng không phản ứng mạnh nhưng mà sau khi Bắc Bắc nghe thấy ba chữ ‘cậu chủ nhỏ’ này thì bật cười thành tiếng.
“Cười cái gì?”
Bắc Bắc im bặt, lắc đầu: “Không có gì.”
Cậu chủ ‘nhỏ’! ! !
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười.
Dì nhìn hai người nói: “Vào trong đi. Mọi người đều đang ở phòng khách.”
Bắc Bắc mở to mắt nhìn dì: “Có những ai?”
“Tất cả mọi người.”
“Vâng.”
Bắc Bắc cùng Chu Thịnh đi vào trong. Vừa vào đến phòng khách, những người ngồi ở sofa đều quay qua nhìn, nhưng tiếc là hướng mắt nhìn đầu tiên không phải Bắc Bắc mà là lên người đàn ông bên cạnh cô.
Cha Đồng nhìn Chu Thịnh, vội vàng đứng lên, khuôn mặt tươi cười chào đón: “Tổng giám đốc Chu lại đây, ngồi bên này đi.”
Chu Thịnh cười: “Được.”
Xong rồi cha Đồng mới quay đầu nhìn Bắc Bắc: “Bắc Bắc về nhà rồi đó à.”
Bắc Bắc nhướng mày, nhìn mẹ Đồng: “Không phải các người nói tôi dẫn Chu Thịnh về sao?”
Lời nói vừa dứt, mọi người trong phòng khách đều thay đổi sắc mặt, cuối cùng vẫn là mẹ Đồng phá vỡ sự ngượng ngùng, nhanh chóng đỡ lời: “Là vì Bắc Bắc lâu quá rồi không về nhà. Mọi người muốn xem xem dạo gần đây con sống thế nào rồi.”
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc mỉm cười: “Rất tốt, đúng không chồng?”
Chu Thịnh nhếch môi, vươn tay cầm tay Bắc Bắc đi về hướng sofa, gật đầu nói: “Cực kỳ tốt, vô cùng hạnh phúc.”
Ngay lập tức, nét mặt mọi người trong nhà thay đổi rõ ràng.
Chu Thịnh và Bắc Bắc ngồi sát bên nhau trên một cái sofa đơn. Nhìn có vẻ chật chội, nhưng với hai người mà nói thì thực sự không muốn ngồi chỗ khác chút nào.
“Tổng giám đốc Chu, hay là ngồi bên này đi?”
“Không cần.”
Mặt cha Đồng cứng đơ, gượng cười: “Được, ngồi bên đó cũng rất tốt.”
Chu Thịnh nhướng mày, nhìn cha Đồng: “Tổng giám đốc Đồng gọi tôi đến đây không biết có chuyện gấp gì?”
Kỳ thật, trên đường đến đây, Chu Thịnh đã nói sơ cho Bắc Bắc biết, nguyên nhân nhà họ Đồng gọi điện thoại cho cô, kêu cô dẫn Chu Thịnh về nhà, chẳng qua là vì vấn đề đầu tư trong thời gian trước đây.
Bắc Bắc gả cho Chu Thịnh, nhà họ Chu sẽ đưa cho nhà họ Đồng một khoản tiền, việc này thực sự cũng tương đương với việc bán Bắc Bắc đi, nói là liên hôn thương mại nhưng cũng không giống lắm.
Những người con gái khác liên hôn, ít nhất thi thoảng sẽ về nhà ăn bữa cơm, cũng gọi điện thoại qua lại với cha mẹ, nhưng mà Bắc Bắc, nhà họ Đồng đã hoàn toàn bỏ rơi cô ở bên ngoài.
Điều này, cô cũng có thể hiểu.
Nhưng mà lợi dụng Bắc Bắc, hết lần này đến lần khác gọi Chu Thịnh đến đây, cô thực sự cảm thấy khó chịu.
Nếu đã thờ ơ, không quan tâm đến cô, vậy chỉ cần vì tiền thì có thể ra sức bán con gái hết lần này đến lần khác sao?
Chu Thịnh nắm bàn tay hơi run run của cô, đặt gọn trong lòng bàn tay mình, an ủi cô.
Cha Đồng cười xấu hổ: “Tổng giám đốc Chu, hay là chúng ta lên phòng làm việc nói chuyện?”
Chu Thịnh mím môi, nheo mắt nhìn Bắc Bắc, Bắc Bắc gật đầu: “Anh đi đi.”
“Được.”
Chu Thịnh gật đầu cười: “Vậy vào phòng làm việc đi. Hy vọng tổng giám đốc Đồng có thể nói nhanh gọn, tối nay chúng tôi còn phải về nhà họ Chu ăn cơm.”
Cha Đồng: “. . . . . . . . . . . . . . Được.”
*
Sau khi cha Đồng và Chu Thịnh đi khỏi phòng khách, mấy chị em khác của Bắc Bắc bắt đầu lên men tranh cãi.
“Bắc Bắc, thật không ngờ tình cảm của em và tổng giám đốc Chu lại tốt như vậy đó.”
Bắc Bắc khẽ cười: “Cũng tạm.”
Đồng Xuân dù gì cũng là chị lớn, nói chuyện cũng khéo léo: “Nào nói cho mấy chị biết, kỹ thuật huấn luyện chồng gì mà lại hiệu quả như vậy?”
Bắc Bắc ngẩn ra, nhướng mày: “Không có kỹ thuật huấn luyện chồng gì hết, chính là Chu Thịnh luôn nghe lời như vậy.”
Chu Thịnh ở trong làm việc: . . . . . . . . . . . . . . . . .Vợ nói gì cũng đúng.
Đồng Hạ cười giễu cợt, mang vẻ trào phúng nói: “Mày khoác lác vừa thôi. Chỉ bằng kiểu người như mày, nói không chừng hai ba năm là tổng giám đốc Chu liền chán rồi.”
“Ừm, chán cũng được, chán rồi thì tôi ly hôn.”
Mặt Đồng Hạ cứng đơ, ánh mắt như dao sắc nhìn cô: “Đồng Bắc Bắc mày có ý gì?!”
Vẻ mặt Bắc Bắc vẫn như thường: “Tôi chẳng có ý gì cả.” Lời cô nói vô cùng thờ ơ nhưng mà Bắc Bắc biết, hai chữ ‘ly hôn’ xem như giẫm lên cái đuôi của nhà họ Đồng. Chồng của Đồng Hạ gần đây đang tìm luật sư để làm thủ tục ly hôn với chị ta.
Loại tin tức này, Bắc Bắc thực sự cảm ơn sự nhiều chuyện của Manh Manh. Mỗi ngày đều buôn chuyện với cô về giới giải trí và giới kinh doanh, khi cô nghe thấy có hơi ngạc nhiên. Mặc dù đã nhiều năm rồi Đồng Hạ vẫn không sinh được con nhưng mà cũng không đến mức phải ly hôn. Sau khi Manh Manh phân tích thì cô liền hiểu ngay.
Mặc dù ở bên ngoài có vẻ nhà họ Đồng dựa vào nhà họ Chu, nhưng mà kỳ thật đối với việc các công ty gia đình tìm kiếm hợp tác thì nhà họ Chu không mấy thiết tha, hơn nữa theo lời của Triệu Manh Manh cùng với lời của Chu Thịnh, Bắc Bắc biết nhà họ Đồng sớm sẽ sụp đổ.
Trước đây vì đầu tư sai lầm đã bị thiệt hại không ít, chỗ thiếu hụt đó vừa hay được nhà họ Chu đầu tư vào bù đắp. Nhưng rồi, sau khi Bắc Bắc và Chu Thịnh kết hôn, cha Đồng lại đưa ra một quyết định ngu xuẩn, bây giờ Đồng thị đại khái lại đi đến bước đường cùng rồi.
Nếu không hôm nay cũng không vội vàng gọi Bắc Bắc và Chu Thịnh về nhà.
Bắc Bắc cười khẽ, nhếch môi nhìn mấy người ngồi trước mặt. Mỗi lần đến, tâm trạng cô đều không tốt, cô không thích nhà họ Đồng chút nào, giống như mấy người nhà họ Đồng cũng chẳng thích cô vậy.
Cô ở nhà họ Đồng chính là người dư thừa.
Đồng Hạ còn muốn nói gì đó nhưng bị mẹ Đồng giữ lại.
“Bắc Bắc à.”
“Hửm?”
“Con biết tình hình hiện tại của Đồng thị không?”
Bắc Bắc mím môi, rũ mắt nhìn bàn tay mình: “Không biết.”
Mẹ Đồng giậm chân, nhìn khuôn mặt Bắc Bắc có vẻ hơi bực bội: “Không biết, gần đây con bận chuyện gì?”
“Đi học đó.” Bắc Bắc khẽ cười, khóe môi nhếch lên: “Trước đây không phải mẹ bắt con nghỉ học sao? Nhưng mà Chu Thịnh thương con, con muốn học tiếp, vì vậy Chu Thịnh để con tiếp tục việc học, có vấn đề gì sao?”
“Con không đến công ty làm việc?” Giọng nói của mẹ Đồng gay gắt giống như Bắc Bắc đã làm việc gì đó không thể tha thứ vậy.
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc hoang mang nhìn bà ta: “Tại sao phải đến công ty làm việc?”
Mẹ Đồng nhìn cô, trên mặt ra vẻ giúp đỡ: “Con không đến công ty thì làm sao yên tâm về Chu Thịnh?”
“Yên tâm chứ.”
Đồng Thu cười lạnh: “Là cực kỳ yên tâm chứ. Mấy ngày trước chồng em còn cùng với người đàn bà khác lên hot search đó.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . “
Đồng Hạ nhân cơ hội ở bên cà khịa thêm: “Đúng rồi. Còn lên hot search weibo đó. Không biết tổng giám đốc Chu có phải rất nghe lời Bắc Bắc như em ấy nói không nữa.”
“Đúng đó, còn ở trước mặt mọi người trong nhà giả bộ cái gì nữa.”
“Bắc Bắc, em nói thật đi Chu Thịnh có đối tốt với em không?”
Bắc Bắc nhìn biểu cảm của mấy bà chị, khẽ cười.
“Vậy nên mọi người đây là đang quan tâm em sao?”
Mẹ Đồng lườm cô, cười mắng: “Đương nhiên rồi, chúng ta là người một nhà mà, làm sao lại có thể không quan tâm con chứ. Con nói thật đi, tình cảm của con và Chu Thịnh thế nào rồi. Con có thể vào Chu thị làm việc không? Nếu như con không được thì chị của con có thể chứ? Chị của con tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học, con chưa tốt nghiệp nên không thể vào được. . . . . . . . . .”
Vừa nhắc đến chuyện này thì mẹ Đồng nói không ngớt.
Còn Bắc Bắc, từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn như bình thường, nửa chữ cũng không đáp lại.
Mãi đến khi, phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, giọng nói của Chu Thịnh trầm xuống: “Tôi còn không biết, từ khi nào Chu thị của tôi có thể dựa vào cửa sau để đi vào đó?!”
Mẹ Đồng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh, vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc Chu, đây không phải vì là người nhà sao? Vừa hay chị ba của Bắc Bắc đang tìm việc, cho nên muốn hỏi thử xem có thể vào Chu thị làm việc hay không.”
“Không thể.” Chu Thịnh trả lời vô cùng dứt khoát.
Mẹ Đồng ngây người: “Đều là người nhà, sao lại không thể chứ?”
Chu Thịnh chán ghét nhìn bọn họ, nói từng câu từng chữ: “Ừm, bởi vì các người vừa rồi bắt nạt vợ tôi.”
Nói xong, Chu Thịnh kéo Bắc Bắc từ sofa đứng lên, nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Sau này có chuyện gì thì trực tiếp đến tìm tôi là được. Dù sao vợ tôi không thể thẳng thừng từ chối được nhưng tôi có thể.”
Mẹ Đồng: “. . . . . . . . . . . Tổng giám đốc Chu, lời này thật không hay chút nào, tốt xấu gì tôi cũng là mẹ vợ.”
Nghe thấy vậy, Chu Thịnh nhướng mày, nở nụ cười thâm thúy: “Thì ra bà vẫn còn nhớ, Bắc Bắc cũng là con gái của bà đó.” Anh chậm rãi nói: “Tôi còn cho rằng Bắc Bắc là do các người nhặt về nữa.”
Lời anh vừa dứt, mọi người trong phòng khách mặt mũi tái mét cả đi.
Việc liên quan đến Bắc Bắc, sau này cũng phải lùi một bước.
Chu Thịnh ngừng lại, ngạc nhiên nhìn Bắc Bắc, cúi đầu nắm tay cô an ủi: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Vâng.” Bắc Bắc khàn giọng nói: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Cha Đồng lề mề từ trên lầu đi xuống: “Tổng giám đốc Chu sao không ở lại dùng cơm?”
Chu Thịnh cười, nhìn cha Đồng: “Ở đây ăn, Bắc Bắc nuốt không trôi.”
Nhà họ Đồng: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Nét mặt mỗi người trong nhà đều không tốt.
*
Bắc Bắc đi ra cửa cùng Chu Thịnh, sau khi hai người vào trong xe, cô cũng không còn hứng thú nói chuyện với anh.
Chu Thịnh mím môi, híp mắt nhìn cô: “Vợ à.”
Bắc Bắc ‘ừm’ một tiếng, rũ mắt nhìn bàn tay mảnh khảnh của mình, trầm tư suy nghĩ, rồi nhỏ giọng nói: “Chu Thịnh.”
“Ừm?”
“Nếu như em nói, em thực sự là do nhà họ Đồng nhặt về thì sao?”