Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 33: Ba mươi ba đồng tiền
 
Thân phận của Bắc Bắc thật ra không được xem là bí mật trong nhà họ Đồng.
 
Có thể nói ngoại trừ Bắc Bắc thì những người còn lại đều biết.

 
Còn Bắc Bắc thì mãi một ngày trước khi cắt cổ tay tự tử mới biết được.
 
Cô là con gái nhà họ Đồng, nhưng không phải con của mẹ Đồng, mà là em cùng cha khác mẹ với bốn chị gái khác. Đằng sau còn có rất nhiều chuyện, nhưng Bắc Bắc không rõ lắm, cô chỉ nhớ cuộc trò chuyện nghe lén được ở phòng sách hôm đó.
 
Mẹ Đồng chỉ trích cha Đồng: Nó cũng không phải con tôi dứt ruột đẻ ra, dựa vào cái gì bắt tôi đối tốt với nó.
 
Ngay lúc đó, Bắc Bắc không chịu nổi sự đả kích lớn như vậy. Thật ra ngẫm lại cũng thấy hợp lý, ở nhà họ Đồng, Bắc Bắc chưa từng được đối xử một cách ấm áp, kể từ lúc có trí nhớ cho tới nay, dù là mẹ Đồng hay bốn chị gái đều có thái độ ngó lơ được thì ngó lơ, còn cha Đồng càng miễn bàn. Bận việc đến nỗi không thấy cả bóng người, thường ngày Bắc Bắc cũng chẳng thấy mặt người cha này.
 
Chuyện trong nhà đều do mẹ Đồng chịu trách nhiệm hoàn toàn, cho dù Bắc Bắc muốn tìm người cùng khóc hay tâm sự cũng chẳng có ai.
 
Người duy nhất quan tâm đến cô cũng chỉ có dì bảo mẫu trong nhà.
 
Nghĩ đến đây, không biết vì sao Bắc Bắc lại thấy khó chịu. Cô nghĩ: lí do dẫn đến cái chết của nguyên chủ Bắc Bắc, ngoại trừ bị ép cưới với người mình không thích, thậm chí còn chưa bao giờ gặp mặt, thì rất có thể là do biết được thân phận của mình.
 

Đêm đó, sau khi nghe được tin tức, nguyên chủ Bắc Bắc im lặng rón rén ra khỏi phòng sách, quay về phòng mình.
 
Hôm sau liền tự tử.
 
Sau khi kể hết cho Chu Thịnh, anh một mực giữ im lặng, rất lâu sau đó mới vươn tay xoa tóc cô, ôm người vào lòng, hạ giọng nói: "Giờ còn hối hận không?"
 
Nghe vậy, Bắc Bắc giật mình ngây ra một lúc rồi lắc đầu: "Không.''
 
Chẳng có gì để hối hận, trái lại, cô còn thấy may mắn vì đã rời khỏi nhà họ Đồng.
 
"Không hối hận." Bắc Bắc nhỏ giọng nói: "Chu Thịnh, em rất biết ơn anh."
 
Cho dù là nguyên chủ Bắc Bắc hay Bắc Bắc cũng đều biết ơn anh vì có thể được sống như hiện giờ. Tuy Bắc Bắc không hiểu vì sao Chu Thịnh muốn cưới cô, nhưng giờ ngẫm lại, quyết định này là đúng đắn cho tất cả mọi người.
 
Chu Thịnh bật cười, cúi đầu nhìn cô: "Ngốc, ơn nghĩa gì hả, lúc trước anh còn khiến em tự tử đấy." Nói rồi, anh cầm cổ tay Bắc Bắc lên xem, vết sẹo rất mờ, nhưng vẫn còn tồn tại ở đó.
 
Anh di ngón tay ma sát trên vết sẹo. Đầu ngón tay thô ráp chạm vào cổ tay cô, ngưa ngứa.
 
"Còn đau không?"
 
Bắc Bắc lắc đầu, "Không đau nữa." Cổ tay sớm đã không có cảm giác đau đớn gì nữa.
 
Chu Thịnh khẽ ừ một tiếng, dịu dàng nói: "Bất kể sau này có gặp chuyện gì, em cũng không được phép lặp lại việc ngốc nghếch như thế nữa."
 
Bắc Bắc phì cười, cong môi đáp: "Em biết rồi." Cô sẽ không làm tổn thương tới mình nữa, với Bắc Bắc, mạng sống là trên hết.
 
Cho dù cuộc sống khó khăn, cũng phải bảo vệ tính mạng của mình.
 
Bắc Bắc ngước mắt nhìn Chu Thịnh, hỏi: "Anh không hỏi xem em có biết mẹ ruột mình là ai không ư?"
 
Chu Thịnh "hmm" một tiếng, rồi nói: "Em không biết."
 
Bắc Bắc sửng sốt, cười khổ đáp: "Đúng vậy." Cô không biết thật. Ngày đó cũng chỉ có dũng khí nghe được chừng ấy, sau khi nghe xong, nguyên chủ Bắc Bắc bỏ về phòng ngay. Cô ấy hoàn toàn không dám hỏi mẹ ruột là ai, thậm chí cũng không dám cho người nhà họ Đồng biết được cô ấy đã nắm rõ thân phận khác người của mình.
 
Chu Thịnh hôn lên khóe môi cô, an ủi: "Dù cha mẹ em là ai, em cứ nhớ mình là vợ anh là được."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc cười híp mắt nhìn anh: "Anh không sợ ngộ nhỡ người trong nhà biết thì sẽ thế nào ư?"
 
Chu Thịnh đằng hắng một tiếng: "Bọn họ không thèm để ý tới chuyện đó."
 
Bắc Bắc nghiêng đầu nghĩ ngợi, hình như là người nhà họ Chu chẳng thèm quan tâm tới mấy chuyện đó thật. Tuy rằng chỉ mới chung sống, nhưng Bắc Bắc có ấn tượng tốt với nhà họ Chu hơn hẳn nhà họ Đồng.
 
Vì trì hoãn trên đường về quá lâu, lúc hai người về đến nhà thì đã hơn một giờ.
 
Bắc Bắc đói sôi cả bụng, Chu Thịnh không biết làm sao, chỉ đành vội vàng đặt đồ ăn bên ngoài về. Sau khi ăn xong, Bắc Bắc mới thấy mình xem như được sống lại.
 
"Chu Thịnh."
 
"Hả?"
 
"Tối em không đi nữa."
 
Chu Thịnh nhíu mày, kinh ngạc nhìn cô: "Em chắc chứ, không phải nói muốn sớm gặp bạn anh à?"
 
Bắc Bắc suy nghĩ một lúc, đáp: "Để lần sau vậy, dù sao cũng vẫn còn cơ hội."
 
"Định ở nhà nghỉ ngơi?"
 
"Đúng."
 
Chu Thịnh không phản đối, "Vậy được, chờ em lấy lại sức rồi chúng ta đi siêu thị."
 
Bắc Bắc bật cười, híp mắt nhìn anh: "Mai anh phải đến công ty làm rồi."
 
Chu Thịnh: ". . ."
 
Chiều hôm đó, hai người chỉ ở nhà nghỉ ngơi một cách tùy ý và lười biếng.
 
Ngủ trưa một giấc, chiều lại ngồi xem phim, Bắc Bắc thấy vô cùng thỏa mãn.
 
Đến tối, cô xuống bếp nấu cơm nhà mà lâu rồi Chu Thịnh chưa ăn. Sau khi ăn xong, Chu Thịnh vào phòng làm việc xử lí công việc, còn Bắc Bắc thì nằm trên sofa trò chuyện với Triệu Manh Manh.
 
Manh Manh: Em đang làm gì đấy Bắc Bắc?
 
Bắc Bắc: Xem tivi.
 
Manh Manh: Em biết chị đang làm gì khônggg?!!! Chị đang bị đạo diễn giáo dục đây, em có biết ông ấy giáo dục làm chị ngột ngạt đến mức nào không?!!! Ông ấy đã nói chị nguyên cả ngày luôn đó, chị cũng cạn ngôn rồi. Không phải chỉ là một cảnh hôn không diễn đạt thôi sao, đến mức đó không, đến mức đó không, đến mức đó không hảaa !!!
 
Bắc Bắc: Cảnh hôn ư? Gửi em tấm hình xem nào? Tò mò ghê.
 
Manh Manh: Em ngậm miệng đi, tò mò cái gì.
 
Bắc Bắc:... Ặc, vâng.
 
Manh Manh: Những tháng ngày không có em ở đoàn làm phim, chị chán lắm, không có ai nghe chị kể drama, cũng không có ai tâm sự với chị nữa.
 
Bắc Bắc: Chị có thể tự lẩm bẩm drama cho mình nghe mà.
 
Manh Manh: Bắc Bắc! Chị phát hiện em vừa về nhà đã thành một con người khác, không còn là Bắc Bắc đáng yêu ngày xưa của chị nữa!
 
Bắc Bắc: Em chưa bao giờ đáng yêu hết, chị mới đáng yêu ấy, tên chị vậy mà.
 
Manh Manh: Hi hi hi, quá chuẩn.
 
Bắc Bắc: ...
 
Bắt đầu từ một chủ đề, đến cuối cùng, cuộc trò chuyện này tám nhảm đến chủ đề ở phương trời nào, Bắc Bắc cũng không biết nữa.
 
Nhưng cô rất thích tán nhảm với Triệu Manh Manh, vì chị ấy là người biết lựa lời, cũng biết đùa vui. Mãi một lúc lâu, cuối cùng hai người cũng nói đến chuyện chính.
 
Manh Manh: À, Bắc Bắc này, hôm nay chị nghe đạo diễn nói em vẫn chưa đầu quân cho công ty nào. Em có kế hoạch gì chưa? Có muốn kí hợp đồng với công ty tụi chị không?
 
Bắc Bắc: Không cần. Em còn đang đợi thêm. Giờ chưa gấp lắm, dù sao cũng có quay phim gì đâu.
 
Manh Manh: Em phải ký thì mới quay phim được chứ!!!
 
Bắc Bắc: Em vẫn còn hơi băn khoăn vài điều. Chủ yếu là giờ em vẫn chưa có kĩ thuật diễn gì, em nghĩ vẫn phải đi học trước đã. Nếu nhỡ em nảy ra ý tưởng gì, chắc chắn sẽ nói với chị đầu tiên nhé."
 
Manh Manh: Ừ, chị chờ tin tốt từ em.
 
Bắc Bắc: Vâng.
 
Nguyên nhân cô không nói cho Triệu Manh Manh là vì chính Bắc Bắc cũng không biết khi nào bên phía công ty của Chu Thịnh mới xây dựng kế hoạch, cũng không biết khi nào mình có thể kí hợp đồng.
 
Vậy nên, hiện giờ, cô vẫn nên giữ bí mật thì tốt hơn.
 
Bắc Bắc đang nghĩ ngợi thì Chu Thịnh mang cốc ra khỏi phòng.
 
"Muốn uống nước?"
 
"Cà phê."
 
Bắc Bắc hăng hái bò dậy, nhanh chóng cầm cốc của Chu Thịnh, cười tủm tỉm nói: "Để em pha cà phê cho anh." Kiếp trước Bắc Bắc pha cà phê rất chuẩn vị, vậy nên cô rất tự tin.
 
Chu Thịnh bật cười, cong môi nói: "Ừ."
 
Hai người vào trong bếp, Bắc Bắc vừa pha cà phê vừa hỏi: "Gần đây anh bận lắm hả?"
 
"Bình thường." Chu Thịnh day day điểm giữa hai đầu lông mày, trông có vẻ mệt mỏi.
 
Bắc Bắc nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng: "Bận vậy sao hôm nay anh không đi làm chứ?"
 
Chu Thịnh cười khẽ, vươn tay ôm Bắc Bắc, nói: "Ừm, mãi vợ mới về nhà một chuyến, muốn ở chung với em."
 
Bắc Bắc dở khóc dở cười, đập lên cánh tay anh: "Thôi, đừng sến sẩm nữa, em không chịu được đâu."
 
Nghe vậy, Chu Thịnh nhíu mày: "Sao lại không chịu được?"
 
Bắc Bắc trả lời một cách qua quýt: "Thì không chịu được thôi." Một Chu Thịnh thích đeo bám như vậy, không chỉ bản thân Bắc Bắc mà dù ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng mình bị ảo giác.
 
Dù sao thì chuyện này cũng quá khó tin.
 
"Đúng rồi, ban nãy em có trò chuyện với Manh Manh."
 
"Hai người nói gì thế?"
 
"Chị ấy hỏi em đã có kế hoạch kí kết hợp đồng chưa."
 
Nghe vậy, Chu Thịnh khẽ hừ một tiếng: "Từ chối cô ta đi, mai anh dẫn em tới công ty."
 
"Hả?" Bắc Bắc giật mình nhìn anh, trừng mắt hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"
 
Chu Thịnh nhìn cô chăm chú, im lặng một lúc rồi nói: "Em không để ý tới tin tức gì về anh hết!" Nói tới đây, anh thấy hơi tủi thân.
 
Bắc Bắc ngẩn ra, không hiểu ý Chu Thịnh muốn nói.
 
"Gì cơ?"
 
Chu Thịnh bất đắc dĩ nhìn Bắc Bắc, anh thấy thất vọng vì vợ mình không hề chú tâm tới công việc của anh.
 
"Công ty Điện ảnh và Truyền hình đã được thành lập rồi."
 
Mắt sáng rực lên, Bắc Bắc vô cùng ngạc nhiên: "Nhanh vậy ư?" Lần trước không phải anh nói đang chuẩn bị sao?!!
 
Nhìn vào mắt Bắc Bắc, Chu Thịnh khẽ cười rồi gật đầu: "Ừ, vì muốn em được như những người khác nên đã đẩy nhanh tiến độ." Những ngày Bắc Bắc không ở nhà, sau khi tan tầm, về đến nhà Chu Thịnh cũng khá rảnh rỗi nên anh dứt khoát tăng ca hàng ngày ở văn phòng công ty. Nửa tháng làm thêm cho ra kết quả, kế hoạch về công ty Điện ảnh và Truyền hình của Chu Thịnh nhanh chóng được duyệt và thành lập công ty mới.
 
Hai ngày trước khi Bắc Bắc về đến nhà, công ty vừa hoàn thành lễ cắt băng khánh thành.
 
Bắc Bắc biết Chu Thịnh có drama lên hot search nhưng lại không hề hay biết việc này, hoàn toàn là vì sau khi anh lên hot search, Bắc Bắc tránh xa hẳn khỏi điện thoại, hoàn toàn không nhìn tới, vùi đầu đóng phim một cách nghiêm túc trong đoàn làm phim.
 
Vừa khéo mấy ngày nay Triệu Manh Manh xin nghỉ phép, vì vậy tin tức quan trọng này đã bị bỏ qua một cách vô tình.
 
Cô há hốc nhìn Chu Thịnh, không thể khép miệng lại: "Thật ư?"
 
Chu Thịnh bật cười, lấy luôn điện thoại ra cho cô kiểm chứng về lễ khánh thành và hoạt động cắt băng hôm đó.
 
Bắc Bắc rũ mắt nhìn điện thoại, Chu Thịnh một thân tây trang đen thực sự xuất hiện trên màn hình, ngoài ra còn có những gương mặt khác, tuy cô đã gặp nhưng không nhớ tên.
 
Nhìn một lúc, Bắc Bắc mới hỏi: "Vậy đã kí hợp đồng với nghệ sĩ khác chưa?"
 
"Chưa."
 
Bắc Bắc ồ một tiếng, hơi tò mò: "Sao lại chưa kí với ai?"
 
Chu Thịnh giải thích: "Vẫn đang suy xét xem nên kí với tân binh thế nào."
 
Nghe vậy, mắt Bắc Bắc sáng lên, cô hơi giật mình: "Chẳng lẽ chỉ kí hợp đồng với tân binh thôi sao?"
 
"Hmm, đương nhiên là không, nhưng cứ kí hợp đồng với em trước đã."
 
"Hả?"
 
Chu Thịnh cười, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bắc Bắc, hạ giọng bổ sung: "Mở công ty vốn chỉ vì em, đương nhiên phải kí hợp đồng với em trước." Anh dừng một lúc rồi lại nói thêm: "Vừa khéo hợp với tên công ty, không phải sao?"
 
Bắc Bắc sửng sốt, vừa rồi cô quên không để ý tới tên công ty, giờ cúi đầu nhìn xuống, mặt nghệt ra.
 
Làm sao Chu Thịnh có thể... đặt một cái tên như vậy chứ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui