Chương 35: Ba mươi lăm đồng tiền
Sau khi kí kết hợp đồng, tất cả công việc của Bắc Bắc liền giao hết cho Trần Tĩnh xử lý.
Cô và Trần Tĩnh bàn bạc cả buổi trưa rồi để Trần Tĩnh đưa mình về nhà. Trả phép với trường học, Bắc Bắc trở lại với cuộc sống lên lớp đến trường.
Chuyên ngành diễn xuất nghe qua có vẻ không khó, nhưng đối với Bắc Bắc thay đổi nửa chừng thì vẫn có sự khó khăn nhất định.
Cũng may cô có khả năng thích nghi nhanh chóng, có thể suy một ra ba rất nhiều kiến thức chuyên ngành. Dần dần, khoa diễn xuất có tin đồn rằng nữ sinh năm hai đại học mới chuyển chuyên ngành là học bá. Chuyển ngành hơn một tháng nhưng xin nghỉ hơn nửa tháng mà đến lúc quay lại vẫn bắt kịp nội dung giảng dạy của giảng viên, quá đỉnh.
Khi Tiểu Ngư nghe được drama này còn cố ý chạy về ký túc xá kể lại cho Bắc Bắc: "Bắc Bắc, cậu được xưng danh học bá rồi đấy."
"Hả?" Lúc ấy, Bắc Bắc đang cúi đầu đọc sách, nghe vậy, nghệt mặt: "Danh hiệu gì cơ?"
Tiểu Ngư cười, nói rõ: "Học bá."
Bắc Bắc: "... Chắc chắn không phải ai đó đùa dai chứ?"
Tiểu Ngư còn chưa kịp nói, Lý Mai ở cạnh đã xen vào: "Đương nhiên không phải, tớ nói thật với cậu nhé. Lúc sáng tớ đang ăn cơm ở căng tin còn có người tới hỏi chuyện, có phải bạn học ngày trước chung khoa đã chuyển chuyên ngành sang khoa diễn xuất và thành học bá thật không cơ mà."
Bắc Bắc nghẹn họng không biết phải nói gì.
"Tớ có phải học bá đâu."
Giai Giai cũng nói thêm vào: "Cậu nghĩ mình không phải học bá, nhưng bạn học khác lại nghĩ thế. Nghe nói tiết học chung lần trước, cậu đã trả lời được câu hỏi và diễn một đoạn ngắn mà thầy Đoàn đưa ra đúng không?"
Nghe vậy, Bắc Bắc giật mình, ngớ cả người.
Đây đúng là sự thật, nhưng đã là chuyện từ ba ngày trước. Giảng viên lên lớp điểm danh tùy tiện, Bắc Bắc bị gọi trả lời một câu hỏi về chuyên ngành... Mà sở dĩ cô có thể trả lời được, hoàn toàn là nhờ một ngày trước vừa hay cô nhìn thấy đáp án nọ, còn nghiên cứu một hồi.
Bắc Bắc không ngờ chỉ vì vậy, cô được giảng viên khen. Giờ học hôm đó lại trùng hợp học diễn xuất, cô lại bị giảng viên gọi tên lên bảng biểu diễn. Tuy màn thể hiện không làm kinh động tất cả sinh viên, nhưng đủ để sinh viên và giảng viên nhìn nữ sinh vừa chuyển chuyên ngành bằng ánh mắt khác xưa.
Tuy rất nhiều chỗ chưa được xử lí chuyên nghiệp, nhưng Bắc Bắc có cách nhập vai rất độc đáo, làm cho người khác cũng nhập vai như mình.
Sau đó, cô được cả giảng viên lẫn bạn học khen ngợi.
...
Phục hồi tinh thần, Bắc Bắc nghe nhóm bạn cùng phòng kể lại, hơi dở khóc dở cười.
"Cho nên chỉ vì thế mà tớ nổi tiếng hả?"
"Đúng thế. Vả lại Bắc Bắc, cậu còn đẹp nữa. À, tớ nghe nói cuộc thi hoa hậu giảng đường mỗi năm một lần đã sắp bắt đầu rồi đấy, Bắc Bắc cậu báo danh đi."
Bắc Bắc: "....Không, tớ không góp mặt vào cuộc thi gây tiếng vang lớn này đâu."
Cuộc thi hoa hậu giảng đường là một trong những nét đặc sắc ở đại học H, mỗi năm đều tổ chức một lần, hoa hậu giảng đường là do sinh viên cả trường bỏ phiếu tuyển chọn. Năm trước nguyên chủ Bắc Bắc cũng được sắp xếp dự thi, nhưng nguyên chủ Bắc Bắc đã từ chối, năm nay, Bắc Bắc cũng giữ quyết định đó theo cô ấy.
Cô không có hứng thú gì với cuộc tranh tài để trở thành hoa hậu giảng đường.
Rảnh rỗi để tham gia cuộc thi nọ, không bằng dành nhiều thời gian để đọc được nhiều kịch bản hơn.
Đúng lúc hai ngày trước, Trần Tĩnh đã gửi cho cô vài kịch bản khá tốt, Bắc Bắc vẫn đang tập trung nghiên cứu thêm.
"Bắc Bắc này."
"Huh?"
"Cậu không tham gia thật à?"
Bắc Bắc nhoẻn miệng cười, nói: "Đúng vậy, gần đây tớ hơi bận, có thể qua một thời gian nữa phải đi đóng phim rồi nên chắc không có thời gian tham gia đâu."
Mắt Lý Mai sáng lên, rất tò mò với việc đóng phim: "Bắc Bắc, Bắc Bắc, lúc cậu quay phim thì bọn tớ có thể đến thăm đoàn làm phim không?"
"Được chứ." Bắc Bắc đồng ý ngay: "Tớ mà rảnh thì chắc chắn sẽ ra chơi với mọi người."
Tiểu Ngư xua tay: "Thôi, bọn tớ không cần cậu ra chơi đâu, chúng tớ muốn đi ngắm ảnh đế với diễn viên ấy."
Bắc Bắc: "..."
Tim vỡ rồi.
Ầm ĩ một hồi lâu với nhóm bạn cùng phòng, Bắc Bắc mới bình tĩnh tiếp tục đọc kịch bản, nhân tiện nhắn tin thảo luận với Trần Tĩnh về bộ phim truyền hình sắp nhận vai.
Bắc Bắc: Em thấy cả ba bộ đều rất tốt, ba phân vai này đều khá hợp với em, chị thấy thế nào?
Trần Tĩnh: Hmm, ba bộ nào?
Bắc Bắc: Một bộ thanh xuân vườn trường, một bộ cung đấu và một bộ công sở.
Trần Tĩnh: Chị đề nghị em chọn bộ vườn trường, vì là phim chuyển thể nên có rất nhiều fan truyện, hơn nữa còn phù hợp với độ tuổi của em. Nếu tham gia bộ phim này thì có thể nhận được nhiều lời khen, em có thích nhân vật không?
Bắc Bắc: Thích lắm ạ, em cũng cảm thấy bộ này hợp với em nhất.
Trần Tĩnh: Ừ, nếu em quyết định chọn bộ này thì chị đi nói với tổng giám đốc Chu nhé?
Bắc Bắc: Sao lại phải nói với tổng giám đốc Chu?? Em thấy bộ nào tốt là có thể đóng bộ đó luôn ạ?
Trần Tĩnh: Ừ, vì Chu thị là nhà đầu tư chính nên nữ chính do Chu thị chọn, đây là quy tắc, nhưng em vẫn phải tham gia phỏng vấn theo quy trình.
Bắc Bắc: ... Vâng.
Cô cúi đầu tiếp tục trò chuyện với Trần Tĩnh, thở dài, lúc trước, vì vai nữ chính, hầu hết cô đều thức trắng đêm để đọc kịch bản rồi nghiền ngẫm, thử nghiệm đủ điều, nhưng chưa bao giờ nhận được.
Nhưng hiện giờ, chỉ cần chọn ra bộ mình thích, đã tự nhiên có được phân vai nữ chính.
Sự bất công vẫn luôn hiện diện trong cuộc sống của mỗi con người.
Bắc Bắc cười khổ, hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không phải quá khó hiểu, suy cho cùng, đây là thế giới của kẻ mạnh.
Trò chuyện một lúc lâu với Trần Tĩnh rồi Bắc Bắc mới quyết định bộ phim truyền hình sắp nhận vai. Sau đó, cô quyết định tập trung đọc kịch bản.
*
Tối đến, Bắc Bắc trùm chăn đọc tiểu thuyết.
Kịch bản bộ phim trường học được soạn lại từ một bộ tiểu thuyết, vậy nên trước khi đóng phim, cô muốn đọc tiểu thuyết trước, cũng dễ nắm bắt về những thay đổi trong tình tiết, và để biết nhiều hơn về nam nữ chính và một vài tính cách của các nhân vật khác trước khi được soạn lại thành phim.
Mà tiểu thuyết thanh xuân vườn trường này cũng rất độc đáo, khác biệt hoàn toàn so với các kịch bản quá khoa trương và giả tạo đang được phát sóng trên TV.
Ngoại trừ hai năm nam nữ chính xa nhau để trưởng thành thì phần còn lại của tiểu thuyết đều ngọt như mật. Hai người tương tác ngọt ngào, lúc học trung học càng ngọt ngào, là kiểu tiểu thuyết nữ theo đuổi nam, nữ chính rất chủ động, nỗ lực hết sức theo đuổi nam chính ròng rã ba năm. Cuối cùng, hai người ở bên nhau vào lúc tốt nghiệp trung học phổ thông.
Nam nữ chính không phải bạn cùng lớp mà ở hai lớp kế nhau. Nam chính học ở lớp thí điểm, còn nữ chính thì học ở lớp học sinh yếu kém, không biết vì sao trường học lại sắp xếp hai lớp giỏi và cá biệt ở ngay đối diện nhau.
Trong tuần học huấn luyện quân sự đầu tiên, nữ chính đã bị gương mặt của nam chính hấp dẫn, từ đó quyết chí theo đuổi người.
Bắc Bắc đọc đến đoạn tình yêu tuổi xuân đâm chồi, chỉ thấy vô cùng ngọt ngào.
Khi cô đang xúc động thì Chu Thịnh gọi điện tới.
Bắc Bắc thở dài, thầm lẩm nhẩm hai lần, rằng "đây là Chu Thịnh" xong mới kìm được ý định từ chối cuộc gọi.
"Alo." Giọng Bắc Bắc rất uể oải, hoàn toàn không có hứng thú gì.
Chu Thịnh nhíu mày, hơi giật mình: "Em làm sao thế vợ?"
Bắc Bắc ừ hứ một tiếng: "Có làm sao đâu, anh gọi em làm gì?"
Chu Thịnh nghẹn lời, bất đắc dĩ nói: "Không có việc thì anh không được tìm em hả? Dù sao cũng là vợ chồng mà?"
Bắc Bắc chợt im lặng rồi khẽ ho, nói: "Không không, không phải, em không có ý đó, chỉ là muốn hỏi xem sao đến giờ này anh còn gọi cho em."
Lần này đến lượt Chu Thịnh khó hiểu, "Không phải tối nào đến giờ này anh cũng gọi cho em à?"
Bắc Bắc: "...À, quên mất."
Chu Thịnh: "...Đau tim quá vợ tôi."
Bắc Bắc bật cười, môi cong cong, trốn trong ổ chăn nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay anh có bận không?"
"Bình thường." Chu Thịnh hơi tủi thân: "Vừa rồi em làm sao thế, vì sao lại thấy cáu vì anh gọi điện chứ?"
Bắc Bắc nghẹn họng, đành nói: "Vừa rồi em đang đọc tiểu thuyết, đúng lúc đến đoạn gay cấn thì anh gọi tới." Nói đến cuối câu, Bắc Bắc cũng thấy tủi: "Anh có biết nam chính sắp tỏ tình nữ chính rồi không!!! Xong còn hôn nữa đó!!!"
Chu Thịnh: "Kỹ thuật hôn của gã đó có tốt như anh không?"
Bắc Bắc: "...Gì cơ?"
Cô dở khóc dở cười nói: "Anh nói gì thế, em chỉ đọc tiểu thuyết thôi, sao em biết có bằng anh không được." Bắc Bắc cũng đến nể mạch não của Chu Thịnh.
Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng: "Thế mà em lại muốn đọc người ta hôn nhưng không muốn nghe điện thoại của anh."
Bắc Bắc: "Đâu có đâu có, em có không muốn nghe điện thoại của anh đâu."
"Nhưng em cáu vì anh gọi tới không đúng lúc."
Bắc Bắc không cãi lại được, vì cô đã nghĩ trong lòng như thế thật.
Thấy cô ở đầu bên kia im lặng, Chu Thịnh càng kiêu ngạo.
"Haiz, vợ tôi không về nhà một tuần rồi thì thôi, ngay cả điện thoại của chồng vợ tôi cũng không muốn nghe, khó chịu quá."
Bắc Bắc: "..." Cô còn chưa kịp trả lời, Chu Thịnh đã tiếp tục tự thể hiện một cách tự nhiên: "Rõ ràng là người đã kết hôn, nhưng tôi lại sống cô độc hơn cả đám cún FA, chẳng được vợ thương hay yêu gì hết."
Nghe giọng nói đó, không thể chịu nổi, Bắc Bắc bèn ngắt lời anh: "Tổng giám đốc Chu! Thôi được rồi, anh đừng độc diễn nữa."
Chu Thịnh vẫn tỏ ra khinh người, hừ một tiếng: "Mai có về không?"
"Có." Bắc Bắc trả lời một cách sảng khoái, mai là thứ sáu rồi, chắc chắn phải về nhà.
Cô cười, trêu Chu Thịnh: "Em sợ em không về thì chồng em khóc ra tiếng Mán mất."
Chu Thịnh: "Em biết thế là tốt đấy."
Hai người trò chuyện một lúc lâu mới chúc nhau ngủ ngon rồi tắt máy.
Bắc Bắc nhìn icon Chu Thịnh gửi tới, kéo chăn trùm lên mặt, cười thành tiếng.
Ở trước mặt Bắc Bắc, Chu Thịnh không những chẳng giống như một người đàn ông đã hai mươi tám tuổi, mà còn y như đứa trẻ lên tám, thích ăn kẹo ngọt, không ăn được thì làm nũng, oán giận Bắc Bắc.
Bắc Bắc nghĩ thật ra Chu Thịnh như thế lại tốt, rất phù hợp để ở chung với cô.
Cô cũng bằng lòng dung túng cho hành vi đó của Chu Thịnh.
Sau khi tắt máy, Bắc Bắc tiếp tục đọc tiểu thuyết, thức trắng đêm mới đọc hết trọn bộ.
--
Hôm sau, khi lên lớp, Bắc Bắc ngủ gà gật từ đầu đến cuối. Một người khác cũng ngủ gật như cô là Manh Manh - chị gái được cô giới thiệu đọc thử quyển tiểu thuyết nọ.
Hai cao thủ chia sẻ drama một lúc lâu, Manh Manh cũng tán thành việc Bắc Bắc lựa chọn kịch bản này. Với những người chưa có tiếng tăm gì như Bắc Bắc thì rất cần phim truyền hình để tăng độ nổi tiếng và được công chúng biết đến.
Tránh trường hợp đóng điện ảnh nhưng khi phim được công chiếu ở rạp, không một ai đến xem nhận ra cô là ai.
Manh Manh tán thành với đường lối của Bắc Bắc, vì vậy, Bắc Bắc càng tin chắc về mình.
Chỉ cần không chọn sai, từng bước tiến tới, tương lai của bạn sẽ luôn vững vàng.
Buổi chiều, sau khi tan học, Bắc Bắc lấy điện thoại ra khỏi cặp sách đi ra cổng trường, vừa khéo thấy được chiếc xe quen thuộc đỗ ở ngoài.
Bắc Bắc mỉm cười tới gần, mở cửa, lên xe, đóng cửa.
"Chu Thịnh, anh làm gì thế?" Bắc Bắc hoảng sợ nhìn người đàn ông cầm tay mình, giật thót.
Sao cô chỉ vừa lên xe, Chu Thịnh đã nhào tới rồi?
Bắc Bắc mím môi nhìn anh, "Anh định làm gì thế hả?"
Chu Thịnh nhíu mày: "Tối qua đọc tiểu thuyết hả?"
"Đúng thế." Bắc Bắc không phủ nhận.
Chu Thịnh cười cười: "Kỹ thuật hôn trong tiểu thuyết có tốt không?"
"Gì cơ?"
Chu Thịnh im lặng một lúc rồi cúi đầu, cười nói: "Ừm, cho em cảm nhận thử xem thế nào gọi là hôn môi nhé."
Bắc Bắc: "..."