Chương 36: Ba mươi sáu đồng tiền
Nhiệt độ trong xe dần tăng cao.
Bắc Bắc chỉ cảm thấy khắp người nóng hừng hực. Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, mút rồi liếm như thể vô cùng lưu luyến.
Cạy mở răng ngà, tiến thẳng vào trong.
Nhất thời, Bắc Bắc chỉ thấy khó thở. Bên trong xe, hơi thở họ hòa vào nhau, cảm nhận đối phương đang ở cận kề.
Rất lâu sau, Chu Thịnh mới thả cô ra, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô, mỉm cười hỏi: "Thế nào?"
"Hả?" Mặt dại ra, đầu óc Bắc Bắc vẫn chưa kịp quay trở lại. Đợi sau khi nói xong, cô mới kịp phản ứng Chu Thịnh vừa nói gì, cô nhớ lại rồi nhịn không được mà trừng mắt lườm anh một cái. Đôi mắt long lanh đó thoạt trông vô cùng đáng yêu.
Làm Chu Thịnh không kìm được lại vươn người cắn cô một cái, khẽ cười hỏi: "Tốt hơn lúc em đọc tiểu thuyết chứ nhỉ."
Bắc Bắc: "..." Phải ấu trĩ đến mức nào mới dám so sánh như thế!
Cô khẽ ho một tiếng, liếc Chu Thịnh, thấp giọng nói: "Ấu trĩ."
Chu Thịnh vươn tay ôm eo cô, nghiến răng nghiến lợi: "Anh vẫn có thể ấu trĩ hơn một chút nữa đấy."
Bắc Bắc không nói gì, chỉ trợn trừng mắt: "Đi mau, đỗ ở cửa trường học gây ảnh hưởng xấu đấy."
Xe đã đỗ lại hơn mười phút, Bắc Bắc nghĩ thế nào cũng thấy khủng bố.
Nghe vậy, Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy bên ngoài có không ít người đi tới đi lui, nhưng cũng có người nghển cổ nhìn sang phía bên này. Cũng may hôm nay Chu Thịnh khiêm tốn, chỉ đi một chiếc xe khá phổ biến tới, không thì bây giờ hai người đã bị vây xem rồi.
"Được, chuyện khác chúng ta về nhà rồi tính sau."
"Chuyện gì cơ?" Bắc Bắc bất đắc dĩ nhìn anh: "Hôm nay anh tới đón em sớm như vậy, không bận việc à?"
Chu Thịnh ừ một tiếng: "Bình thường, sáng mai phải đến công ty một chuyến."
Tuy được nghỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật, nhưng thứ bảy Chu Thịnh vẫn sẽ tới công ty xử lý vài việc. Thân là ông chủ, suy cho cùng cũng khó mà như cấp dưới, thoải mái tận hưởng ngày nghỉ.
Bắc Bắc hiểu ra, ồ một tiếng: "Rất tốt."
Chu Thịnh nghẹn lời, ghé mắt nhìn cô một cái: "Mai em có hẹn với Trần Tĩnh?"
"Sao anh lại biết?" Bắc Bắc hơi giật mình, rõ ràng sáng nay cô mới nói chuyện với Trần Tĩnh, hẹn ngày mai gặp mặt nhau, thảo luận một vài chuyện.
Chu Thịnh bật cười, giải thích: "Trần Tĩnh kể với anh thế, cũng đã nói tên kịch bản em nhìn trúng."
"Rồi sao nữa?" Bắc Bắc nhoẻn miệng cười nhìn anh: "Tổng giám đốc Chu muốn mở cửa sau?"
Chu Thịnh nhíu mày nhìn vợ mình, nói một cách chân thành: "Ừm, vợ anh có cần đi cửa sau của anh không?"
"Tạm thời vẫn chưa."
Bắc Bắc muốn đi thử vai trước, dựa theo kịch bản tình cảm học đường Trần Tĩnh cung cấp thì tỷ lệ cô thử vai thành công rất lớn. chỉ cần không xảy ra trường hợp quy tắc ngầm, Bắc Bắc rất tin tưởng bản thân.
Tuy rằng quy tắc ngầm là chuyện thường thấy và nói không chừng sau này cô cũng sẽ làm quy tắc ngầm với tổng giám đốc Chu ở bên cạnh, nhưng trước mắt, cô rất muốn tự mình đi thử một lần
Chu Thịnh hiểu ra, gật đầu: "Ừ, khi nào cần thì bảo anh."
Bắc Bắc bật cười, môi cong cong nhìn anh: "Tổng giám đốc Chu đang cổ xúy em đi cửa sau à!"
Chu Thịnh thản nhiên đáp: "Anh kiếm tiền không phải là vì để mở cửa sau cho vợ anh à?"
Nghe lời này, nháy mắt, Bắc Bắc không phản bác được chữ nào.
Với cách nói này của Chu Thịnh, cô thật sự cạn lời.
Hai người nhìn nhau cười.
Sau khi từ trường về nhà, Bắc Bắc và Chu Thịnh bàn nhau ra ngoài ăn cơm, chọn cửa hàng mà Bắc Bắc thích, họ đi thay quần áo để ra ngoài.
"Bắc Bắc."
"Hôm nay có muốn gặp bạn anh không?"
Mắt sáng lên, Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh bằng ánh mắt ngạc nhiên: "Hôm nay á, gặp ở đâu?"
Chu Thịnh nhìn điện thoại, nhỏ giọng nói: "Thần Sở."
Bắc Bắc sửng sốt, gật đầu theo bản năng: "Được."
Thần Sở được coi như nơi ăn chơi bậc nhất thành phố H. Nghe đồn rằng những người có thể ra vào không phải nhà có tiền thì cũng có quyền, hơn nữa vì là nơi ăn chơi nên có đủ mọi loại hoạt động giải trí.
Sở dĩ Bắc Bắc biết được chỗ như thế này, hoàn toàn là nhờ Triệu Manh Manh kể sơ qua.
Lúc đó, Triệu Manh Manh nói hội sở này vừa giống quán karaoke, vừa giống quán bar, hoạt động gì cũng có. Bên trong chia ra thành từng tầng, số tầng càng cao, giá càng đắt.
Lúc đó, Bắc Bắc nghe kể còn hơi tò mò về nơi này.
Nhưng không ngờ Chu Thịnh nói sẽ tới đây để gặp mặt, cô nghĩ một lúc rồi nhìn chằm chằm Chu Thịnh: "Anh có hay tới Thần Sở không?"
Chu Thịnh gật đầu, "Không thường xuyên tới lắm, nhưng mỗi lần tụ họp thì hầu như đều ở đó."
Bắc Bắc ồ một tiếng, mắt lập lòe: "Trong đó có phải có nhiều chị em xinh đẹp lắm không?"
Chu Thịnh: "Không biết."
Bắc Bắc xùy một tiếng: "Đừng có vờ vịt với em, chắc chắn anh biết mà."
Chu Thịnh nghẹn lời, bất đắc dĩ nhìn Bắc Bắc, nói với giọng oan ức: "Anh không biết thật mà, anh không hay tới tầng một tầng hai, từ tầng ba trở lên chỉ có phòng bao thôi."
Nghe vậy, Bắc Bắc gật đầu: "Được, vậy lát nữa chúng ta tới đó nhé, em muốn tham quan nơi đó một lần cho biết."
Chu Thịnh: "..." Đúng là tự đào hố chôn mình.
"Ừ."
Gửi tin nhắn báo cho Ngô Mân và Triệu Tử Dịch xong, anh cất điện thoại đi.
"À đúng rồi, giờ chúng ta qua hả? Bên đó có mấy người thế?"
Chu Thịnh im lặng một lúc rồi cười đáp: "Nhiều lắm."
Qua một lúc, Chu Thịnh nhìn điện thoại, khẽ cười: "Em sẽ không thấy chán đâu."
Bắc Bắc kinh ngạc nhìn anh: "Gì cơ?"
"Triệu Manh Manh đã ở đó rồi."
"Ơ?" Bắc Bắc dán mắt nhìn Chu Thịnh, vô cùng kinh ngạc: "Anh còn quen cả Manh Manh? Quen thế nào?" Không thể không nói, Bắc Bắc rất tò mò về chuyện này. Dù sao, lúc trước cô cũng chưa nghe Manh Manh hay Chu Thịnh nói hai người đã ngầm quen biết nhau.
Chu Thịnh lắc đầu: "Không coi như là quen biết, chỉ mới nghe tên."
Bắc Bắc: "...Ặc."
"Không đúng, nếu em đi cùng anh tới đó, không phải Manh Manh sẽ biết quan hệ của anh và em sao?" Bắc Bắc sững người, phải một lúc mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng này.
Cô chưa kể chuyện kết hôn với Chu Thịnh cho bất kì ai, đương nhiên Manh Manh cũng không hay biết gì. Nếu lát nữa đến, không phải mọi người đều biết rõ hết ư?!
Nghe vậy, Chu Thịnh nhướng mày liếc cô: "Chuyện này phải tự hỏi chính em ấy. Nếu em không muốn nói thì anh nhắc đám Ngô Mân không nói lung tung là được."
"Để em nghĩ đã."
"Ừ."
*
Sau khi ăn cơm chiều ở bên ngoài, thời gian vẫn còn sớm.
Từ sau khi nghe Chu Thịnh nói chuyện đó, Bắc Bắc vẫn luôn tự hỏi, xem lát nữa gặp Manh Manh phải giải thích với chị ấy thế nào về quan hệ giữa mình và Chu Thịnh.
Cô cho rằng, nếu nói thẳng tuột mình đã kết hôn với Chu Thịnh, rất có thể Manh Manh sẽ không tin.
Chu Thịnh nhìn vẻ mặt ủ mày ê đó của vợ, chỉ thấy buồn cười, anh vỗ đầu Bắc Bắc, gợi ý cho cô: "Đừng nghĩ nữa, cứ để thử xem Triệu Manh Manh có nhận ra không đã."
Anh mỉm cười nói tiếp với Bắc Bắc: "Nếu nhận ra được thì cứ thừa nhận, không nhận ra được thì cứ để cô ta đoán."
Bắc Bắc nghẹn họng, không phản bác được những lời ấy của Chu Thịnh.
Ngẫm lại, đó đúng là cách làm tốt nhất.
Hai người không lề mề, sau khi ra khỏi nhà hàng liền lái xe tới Thần Sở.
Bóng tối dày đặc, nhưng những khu phố bên ngoài đều rất sôi động, Thần Sở cũng vậy. Chu Thịnh vừa đỗ xe, Bắc Bắc đã vội vàng xuống xe. Cô ngước mắt nhìn phía trước, hai chữ Thần Sở rất lớn, được vẽ rất nghệ thuật.
Vào buổi tối, hai chữ đó còn phát sáng, cứ như sợ người ta không nhìn thấy.
Thần Sở được trang hoàng rất trang nhã, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy sang trọng mà khiêm tốn.
Bắc Bắc được Chu Thịnh dắt vào trong. Vừa tới cửa, Bắc Bắc đã nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ bên trong. Cô dừng lại một chốc rồi rảo bước đuổi kịp anh.
"Chúng ta đến tầng mấy?"
"Tầng một. Không phải em nói muốn đến tầng một à?"
Bắc Bắc cười xòa, "À vâng." Cô không ngờ nhóm Chu Thịnh sẽ bố tri tụ họp ở tầng một thật. Hai người vừa vào trong, Bắc Bắc đã bị ánh đèn bên trong chiếu chói mắt, cô lấy tay che một góc, chen vào trong theo Chu Thịnh.
Giữa tầng một có một sân khấu lớn, có không ít cô gái body đẹp ăn mặc quần áo sexy nhảy múa ở trên đó.
Còn phía bên kia là quầy bar, có không ít bạn trẻ đang ngồi đó, Chu Thịnh nhìn quanh một vòng, dẫn Bắc Bắc đến nơi xếp ghế sofa ở đó.
Lúc hai người đang đi qua thì bị Triệu Tử Dịch thấy được, anh chàng giơ tay, gọi: "Ở đây."
Chu Thịnh cười với anh chàng, dẫn Bắc Bắc đi tới.
Đây là lần đầu Bắc Bắc gặp Triệu Tử Dịch và Ngô Mân. Lúc trước cô chỉ nghe nói hai người này có quan hệ tốt với Chu Thịnh, nhưng không ngờ lại thân đến mức này.
"Bắc Bắc phải không?"
Bắc Bắc cười gật đầu: "Xin chào."
Triệu Tử Dịch gật đầu: "Chúng tôi là bạn của Chu Thịnh, cậu ta là Ngô Mân. Mau ngồi xuống đi."
"Vâng."
Sau khi chào hỏi, Bắc Bắc và Ngô Mân cùng ngồi xuống theo Chu Thịnh.
Nhìn quanh cũng chỉ có hai người Ngô Mân và Triệu Tử Dịch. Bắc Bắc kéo góc áo Chu Thịnh, nhỏ giọng hỏi: "Manh Manh đâu?"
Chu Thịnh liếc Triệu Tử Dịch: "Em gái cậu đâu rồi?"
"Đi toilet."
Bắc Bắc sửng sốt, cô chớp mắt, ngạc nhiên nhìn Triệu Tử Dịch: "Triệu Manh Manh là em gái anh?"
"Đúng vậy. Cô không biết à?"
Bắc Bắc nghẹn lời, cô biết mới là lạ.
Tuy rằng lúc trước cũng đã nghe đồn Manh Manh có đại gia chống lưng, nhưng Bắc Bắc không ngờ, "đại gia" sau lưng Manh Manh lại là chính người nhà của chị ấy, theo như cô biết, Triệu thị đã từng ra sức đầu tư cho Manh Manh diễn phim truyền hình.
Bắc Bắc hé miệng thở dốc, nhìn mặt của Triệu Tử Dịch, bật thốt: "Dáng vẻ anh em hai người chẳng giống nhau gì cả."
Ngô Mân ở cạnh cười thành tiếng, anh giải thích cho Bắc Bắc: "Anh em họ, không cùng cha cùng mẹ."
Bắc Bắc: ". . .Là thế à."
Ngại quá.
Bắc Bắc hơi sượng người, kéo áo Chu Thịnh hỏi: "Sao anh không nói với em về thân phận của Manh Manh chứ."
Chu Thịnh cười, "Không sao, bây giờ biết cũng vậy mà." Anh cúi đầu giải thích: "Trước khi cô gái họ Triệu này vào showbiz đã nghiêm lệnh cấm bọn anh nhận là bạn của cô, không cho phép tiết lộ thân phận cô ta ra ngoài."
Ngô Mân gật đầu: "Đúng rồi, thi thoảng gặp Manh Manh, tôi định qua chào hỏi, cô ấy còn khinh tôi."
Triệu Tử Dịch nhíu mày: "Không những cậu mà tôi cũng y chang. Có lần hai anh em tham dự chung một hoạt động, tôi mời nó, kết quả bọn tôi phải ra vẻ như lần đầu gặp gỡ, ân cần thăm hỏi tám đời tổ tông nhau."
Bắc Bắc nghe vậy, không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Thật ư?"
Còn chưa nghe được câu trả lời, Bắc Bắc đã nghe thấy giọng Triệu Manh Manh.
"Bắc Bắc?" Manh Manh giật mình nhìn người cách đó không xa, tưởng mình bị ảo giác.
Bắc Bắc giương mắt nhìn lại, môi cong cong: "Em đây."
Manh Manh đến gần, vẫn thấy khó tin, sao lại gặp Bắc Bắc ở đây nhỉ? Chị ấy quay đầu nhìn Triệu Tử Dịch, chỉ vào Bắc Bắc, hỏi: "Anh, đây là niềm vui bất ngờ của anh hả?"
Triệu Tử Dịch nhướng mày, hỏi lại: "Em thấy thế nào?"
Manh Manh lơ luôn Chu Thịnh ngồi cạnh Bắc Bắc, gật đầu nói: "Em thấy đó là sự thật. Nhưng em tò mò, anh tìm được Bắc Bắc bằng cách nào thế?" Chị ấy nói rồi hưng phấn ngồi xuống bên cạnh Bắc Bắc, hung bạo dồn Chu Thịnh sang chỗ khác, hoàn toàn phớt lờ.
"Bắc Bắc, sao em lại đến chỗ này với anh trai chị?"
Bắc Bắc: ". . .Hmm, em không đi đến đây cùng anh trai chị đâu."
Miệng Manh Manh há hốc thành chữ "A", chị ấy nhìn Ngô Mân: "Không đi cùng anh trai chị thì chẳng lẽ đi cùng Ngô Mân á, không đến mức đó chứ?"
Ngô Mân trúng đạn, chỉ đành khóa miệng không nói chuyện.
Còn Chu Thịnh, anh vừa bị Triệu Manh Manh đẩy ra chỗ khác, tách khỏi vợ mình, tâm trạng vô cùng bực tức.
"Manh Manh, cô quá trớn rồi đó, chẳng lẽ cô quên tôi rồi à?"
Manh Manh liếc xéo Chu Thịnh: "Ơ kìa, tôi khẳng định Bắc Bắc không đi cùng với anh đấy. Chị nói đúng không Bắc Bắc?"
Triệu Manh Manh dứt lời, tinh thần trở nên hăng hái: "Anh Chu à, chưa kể đến chuyện khác, chỉ riêng việc anh lên hot search hàng ngày, Bắc Bắc đã khó mà tiếp xúc với anh được, huống chi là quen biết anh rồi còn đi cùng anh đến đây nữa."
Bắc Bắc: ". . ."
Chu Thịnh bị chặn họng, giương mắt nhìn vợ mình, vô cùng uất ức.
"Sao lại không thể chứ?"
Manh Manh nghĩ rồi nói: "Lần trước anh đến đoàn làm phim, Bắc Bắc cũng có tỏ ra quen biết gì anh đâu."
Triệu Tử Dịch ngồi cạnh không kìm được, hắng giọng nhắc: "Bọn anh tới đoàn làm phim em cũng đâu tỏ ra quen biết gì bọn anh."
Manh Manh sửng sốt, chớp mắt nhìn bốn người xung quanh: "Là sao?"
Bắc Bắc cười khẽ, nói với giọng hơi bất đắc dĩ: "Manh Manh, em đi đến đây cùng Chu Thịnh đấy."
Triệu Manh Manh nghệt mặt, hỏi lại: "Gì cơ?"