Chương 37: Ba mươi bảy đồng tiền
Triệu Manh Manh sửng sốt mấy giây rồi quay đầu nhìn Bắc Bắc: “Em nói thật?”
Bắc Bắc gật đầu, cười nói: “Vâng, thật một trăm phần trăm.”
Triệu Manh Manh ngẩn ra, chỉ tay về hai người Bắc Bắc và Chu Thịnh, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Vậy hai người có quan hệ gì?”
Bắc Bắc bật cười, còn chưa nói thì Chu Thịnh nhướng mày hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy chúng tôi có quan hệ gì?”
Ánh mắt Triệu Manh Manh dừng trên hai người, xoay qua xoay lại: “Tôi không biết.” Chị nhìn chằm chằm Bắc Bắc, kêu lớn: “Bắc Bắc à, em không thể nghĩ quẩn đâu đó.”
“Hả?”
Triệu Manh Manh nắm tay Bắc Bắc nói: “Em không thể đi vào con đường không chân chính được. Chu Thịnh là người đàn ông đứng núi này trông núi nọ!”
Bắc Bắc: “Em không . . . . . . . . . . .” Lời còn chưa nói xong đã bị Triệu Manh Manh chen ngang: “Chị nói này, bây giờ em nhanh chóng cắt đứt với Chu Thịnh đi.”
Bắc Bắc hoang mang nói: “Em còn chưa nói xong mà.”
“Hả? Chưa nói chuyện gì?” Triệu Manh Manh nhìn Chu Thịnh, nhếch chân mày: “Sếp Chu à, anh không đến mức làm khó bạn của tôi chứ. Dù gì bạn gái của anh rất nhiều, không thiếu một Bắc Bắc nhỉ.”
Nghe thấy vậy, Chu Thịnh nhướng mày, cười như không cười nhìn hai người: “Tôi thực sự thiếu một mình cô ấy đó.”
Manh Manh cười nhạo, lườm Chu Thịnh một cái: “Sếp Chu cũng học nói giỡn sao?”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . .” nhìn dáng vẻ của Triệu Manh Manh cảm thấy vô cùng sầu não, liếc mắt nói: “Bắc Bắc giải thích đi.”
Bắc Bắc mỉm cười nhìn Triệu Manh Manh, chỉ tay về phía Chu Thịnh nói: “Anh ấy là chồng của em.”
Triệu Manh Manh trợn mắt, lại tiếp tục trợn tròn mắt, sau một lúc mới ‘ồ’ lên: “Bắc Bắc nói đùa hơi lố rồi, đúng không anh?”
Triệu Tử Dịch câm nín nhìn em gái mình, khẽ ho: “Đúng đó. Mọi người đều biết cả.”
Triệu Manh Manh: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Chị nghi ngờ nhìn hai người, vẫn cảm thấy không thể tin được.
“Hai người kết hôn khi nào?”
“Trước Tết một ngày.”
“Mười bốn tháng Hai?”
“Đúng.”
Manh Manh gật đầu, quay đầu nhìn Bắc Bắc: “Em nói xem hai người quen nhau từ khi nào?”
Bắc Bắc ngẩn ra, nghẹn lời: “Quen từ rất lâu rồi.”
“Tại sao chị không biết?”
Chu Thịnh nhướng mày: “Em ngay cả việc tôi thích đàn ông cũng biết, sao việc này lại không biết?”
Triệu Manh Manh: “. . . . . . . . . . . . . . . .” Chị cười gượng hai tiếng: “Sếp Chu, Sếp Chu, đó còn không phải trên mạng loan tin bậy bạ sao? Nhưng em thực sự không cho rằng anh thích đàn ông.”
Nghe vậy, Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Em không cho rằng nhưng vợ anh lại cho rằng anh thích đàn ông.”
Bắc Bắc nằm không cũng trúng đạn: “. . . . . . . . . . . . . . .” Cô cảm thấy bản thân không nói thì tốt hơn, tốt nhất duy trì im lặng, im lặng.
Manh Manh nghẹn lại, liếc nhìn Bắc Bắc, dùng ánh mắt hỏi: Sao em lại nói mấy chuyện chị hóng hớt cho tổng giám đốc Chu nghe?
Bắc Bắc đáp lại bằng ánh nhìn: Không cẩn thận lỡ miệng.
Triệu Manh Manh sống không còn gì lưu luyến nhìn cô, nói nhỏ: “Sếp Chu, đây là em thực sự không cố ý, em không biết Bắc Bắc là vợ của anh.”
Chu Thịnh cười lạnh, liếc nhìn: “Anh cảm thấy nếu như đã biết thì cũng có thể sẽ khuyên vợ anh ly hôn.”
Manh Manh: “. . . . . . . . . . . . . . . .”
Đừng nói, lỡ như thật sự biết, lúc đó có thể chị đã khuyên Bắc Bắc ly hôn với Chu Thịnh rồi.
Chủ yếu là Manh Manh cảm thấy, Chu Thịnh không giống với người đã kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn lại là Bắc Bắc. Bắc Bắc xinh đẹp, nhưng mà tính tình con người Chu Thịnh thực sự tệ. Chị khó mà tưởng tượng được hình thức sống chung của hai người này sẽ thế nào.
Nghĩ ngợi, Manh Manh kéo ống tay áo của Bắc Bắc, thì thầm: “Có phải em bị ép buộc không?”
Bây giờ đây là nguyên nhân duy nhất chị có thể nghĩ ra, nếu không tại sao Bắc Bắc lại kết hôn với Chu Thịnh. Manh Manh nhìn thế nào cũng cảm thấy Bắc Bắc không phải là người thích hư vinh.
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn chị: “Em không bị ép gì cả.”
Manh Manh vẫn hoài nghi: “Thật sao?”
“Vâng, em và Chu Thịnh là vợ chồng từ lâu rồi, không có ép buộc gì ở đây cả.” Bắc Bắc nhẫn nại nói cho chị nghe, rất lâu sau đó, Manh Manh mới coi như chấp nhận sự thật.
Tuy nhiên sau khi đã tin, đối với cuộc sống ở chung của hai người, Manh Manh vẫn cực kỳ tò mò.
“Vậy sao trước đây em không nói cho chị biết?”
Bắc Bắc nghẹn lời, đành nói: “Em không biết nên nói thế nào.”
Manh Manh khoát khoát tay, nhìn Chu Thịnh: “Sếp Chu, hôm nay anh mời khách đi.”
“Ok, tùy ý gọi.”
Hai mắt Manh Manh sáng lên, cười nói: “Vậy em không ngại đâu nhé.”
“Được.”
Buổi tối hôm đó, Manh Manh thực sự gọi rất nhiều món. Đến cuối cùng, Bắc Bắc phải nghi ngờ chị thực ăn không hết, uống không nổi nhiều như vậy, chỉ là muốn để Chu Thịnh đãi mà thôi.
Sự thật chứng minh, đến lúc về, những thứ đó đúng là vẫn còn nguyên đai nguyên kiện nằm ở trên bàn.
Buổi tối hôm nay là buổi tối vui vẻ nhất của Bắc Bắc trong những ngày gần đây.
Gặp lại Manh Manh đã lâu không gặp, quen biết bạn bè của Chu Thịnh, xem như cô đã hòa nhập vào trong vòng bạn bè của Chu Thịnh.
Trên đường về nhà, Chu Thịnh nhìn khuôn mặt vui vẻ của Bắc Bắc, nhướng mày hỏi: “Vui vậy à?”
Bắc Bắc gật đầu: “Không tệ lắm. Bạn bè của anh toàn người hài hước.” Cô vốn cho rằng kiểu người với cấp bậc lãnh đạo chắc sẽ rất nghiêm nghị, nhưng mà sau khi quen biết thì Bắc Bắc đã hiểu, người nào cũng biết pha trò.
“Em vui là được.”
Bắc Bắc ‘vâng’ một tiếng, đặt tay lên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Gió đêm nay vẫn như vậy, cảm giác man mát, dễ dàng thổi bay đi hết những suy nghĩ của con người.
Bắc Bắc ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ thật lâu mới quay đầu lại nhìn Chu Thịnh: “Em muốn hỏi, anh từ nhỏ đã biết Manh Manh sao?”
“Ừm.” Chu Thịnh đáp: “Cũng coi như từ sớm, từ khi học cấp ba, sau khi quen Triệu Tử Dịch thì mới biết.”
Nghe vậy, Bắc Bắc ‘ồ’ lên: “Thì ra là vậy.”
Chu Thịnh bật cười, liếc nhìn cô: “Đừng nghĩ nhiều. Anh và em ấy không thân quen lắm, chỉ biết sơ sơ vậy thôi.”
Bắc Bắc nghẹn họng, trừng mắt nhìn: “Em không nghĩ nhiều. Em chỉ nghĩ Manh Manh ở trong giới giải trí lâu như vậy, thế nhưng không ai biết thân phận thật sự của chị ấy, còn luôn có cái loại tin đồ nói chị ấy được bao dưỡng các kiểu.”
Chu Thịnh thấp giọng nói: “Giới giải trí chính là như vậy, không để ý đến là được.”
“Vâng.”
Điều này Bắc Bắc có thể hiểu.
*
Sau khi hai người về nhà, tắm rửa rồi đi nghỉ.
Tuy đã là cuối mùa xuân nhưng mà thời tiết ban đêm vẫn còn se lạnh. Sau khi Bắc Bắc tắm xong, vẫn tám chuyện với Manh Manh một lúc mới đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Thịnh đến công ty, Bắc Bắc đi gặp Trần Tĩnh.
Trong quán cà phê tao nhã, cũng vì Bắc Bắc chưa có tác phẩm nào nên mới có thể tự do ở ngoài uống cà phê nói chuyện.
“Chị Tĩnh.”
Trần Tĩnh cười, để cô ngồi xuống đối diện: “Đưa cho em xem mấy thứ.”
“Vâng.” Bắc Bắc vươn tay nhận lấy tài liệu mà Trần Tĩnh đưa cho, cúi đầu lật xem. “Ôi, đây là?”
Trần Tĩnh nhướng mày, khẽ cười: “Em xem tiếp đi.”
Bắc Bắc gật đầu: “Vâng ạ.”
Thứ mà Trần Tĩnh cho cô xem là tài liệu liên quan đến việc tuyển chọn diễn viên cho bộ phim đề tài trường học, còn có tài liệu về những diễn viên khác tham gia buổi thử vai, đạo diễn là ai,… toàn bộ đều ở trong này. Bắc Bắc nghiêm túc đọc. Đối với nữ diễn viên tham gia thử vai, cô tương đối chú ý. Nếu như những người tham gia thử vai giống như những gì trước đây cô dự đoán, thì không có diễn viên nổi tiếng nào cả, chủ yếu là sinh viên các trường điện ảnh, từng diễn một hai bộ chiếu mạng hoặc là những vai nữ số hai, số ba, có diễn viên từng đóng nữ chính nhưng mà không nổi tiếng được.
“Chị Tĩnh, chị cảm thấy những diễn viên trong đây, ai diễn tốt nhất?”
Trần Tĩnh cười, chỉ vào trong tài liệu: “Người này, so với em thì đúng là ngang sức ngang tài.”
Bắc Bắc rũ mắt xem, đột nhiên giật mình: “Trời, sinh viên của trường em.”
Trần Tĩnh gật đầu: “Có thể nói Trần Lam khá nổi tiếng, tuổi tác cũng lớn hơn em hai tuổi, cho nên cũng sêm sêm nhau, xem như khá thích hợp.”
Nghe vậy, Bắc Bắc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trước đây cô đã nghe bạn học nói về Trần Lam, diễn xuất không tệ, hơn nữa tham gia không ít phim truyền hình và điện ảnh. Mặc dù vai diễn không quá nổi bật nhưng ít nhất cái tên Trần Lam này được nhiều người biết đến, huống hồ gì người hâm mộ bây giờ cũng đã trên mấy triệu.
Giống như bộ phim thanh xuân vườn trường này vậy, nếu so về độ hot và diễn xuất, nếu không xuất hiện người vô cùng xuất sắc thì hoàn toàn có thể quyết định lựa chọn Trần Lam.
Bắc Bắc trầm tư suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Trần Tĩnh: “Vậy chị Tĩnh cảm thấy em còn cơ hội không?”
Trần Tĩnh nhướng mày: “Nếu như không có cơ hội thì chị sẽ không tìm em.”
Bắc Bắc ngẩn ra, đối với sự thẳng thắn của Trần Tĩnh thật là khâm phục.
“Như thế nào cơ ạ?”
Trần Tĩnh nhướng chân mày, khẽ cười, phân tích cho cô hiểu: “Chị thấy mô tả về nữ chính trong kịch bản rất giống em.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . .Chỉ vì cái này?”
“Đương nhiên không phải.” Trần Tĩnh bất đắc dĩ nói: “Chị đã xem diễn xuất của em trong bộ phim của đạo diễn Mã.”
Điều này làm Bắc Bắc vô cùng kinh ngạc: “Làm sao chị xem được?”
Trần Tĩnh chớp mắt nhìn Bắc Bắc: “Em không biết mối quan hệ giữa chị và đạo diễn Mã?”
Bắc Bắc hoang mang lắc đầu, Trần Tĩnh và Mã Viễn có quan hệ gì cô thực sự không biết.
Cô mở to mắt hỏi: “Hai người có quan hệ gì?”
Trần Tĩnh nở nụ cười thâm thúy: “Không nói em biết.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . Không được, chị Tĩnh, chị không được như vậy. Khêu gợi sự tò mò của em rồi lại không nói cho em biết.”
Trần Tĩnh nhướng mày: “Ừm, giống như em không cho chị biết về mối quan hệ của em và Chu Thịnh.”
Bắc Bắc nghe thấy vậy liền câm nín.
Trần Tĩnh cười, nói tiếp cho Bắc Bắc biết về bộ phim vườn trường: “Ngày mốt thử vai, đến lúc đó em đi sẽ biết, kịch bản đã thuộc hết chưa?”
“Vâng, không có vấn đề gì.”
Trần Tĩnh nhìn Bắc Bắc, khóe môi cong lên: “Chị tin thực lực của em.”
Bắc Bắc nhướng mày: “Em cũng tin.”
Đối với bộ phim truyền hình này, cô có lòng tin tuyệt đối.
Hai người ở bên ngoài trò chuyện vui vẻ, sau khi cùng nhau ăn cơm Bắc Bắc mới về nhà. Một mình làm ổ trên cái ghế lười, tiếp tục đọc kịch bản.
Để chuẩn bị cho buổi thử vai vào ngày mốt.