Chương 39: Ba mươi chín đồng tiền
Có thể nói chẳng ai lần đầu gặp mặt biên kịch mà lại gặp ở nhà hàng cả.
Không khí trong nhà hàng tao nhã. Bắc Bắc từ ngoài nhìn vào trong cảm thấy nơi này sắp xếp thật độc đáo, thiết kế từ gỗ chế tác xây thành một nhà hàng. Từ bên ngoài đi vào trong, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng nhạc du dương vang lên.
Bắc Bắc và Trần Tĩnh đi vào bên trong.
Tầng một là khu vực mở, không có gì che, trên tường treo không ít tranh vẽ, khiến người ta hoa mắt, nhất thời không cảm nhận được đây là vẽ lên hay dán lên.
Sau khi Bắc Bắc nói với nhân viên nhà hàng liền đi lên phòng riêng trên tầng hai nơi Vu Viên hẹn gặp cô.
Gõ cửa phòng riêng, sau khi nghe thấy tiếng nói truyền ra thì Bắc Bắc đẩy cánh cửa đi vào. Khi Bắc Bắc nhìn thấy Vu Viên liền cười nói: "Chào biên kịch!"
Vu Viên cười nhẹ, nhìn Bắc Bắc nói: "Ngồi đi."
"Vâng."
Sau khi ngồi xuống, hai người không nói gì thêm, Bắc Bắc giới thiệu Trần Tĩnh cho Vu Viên biết: "Đây là người quản lý của em, Trần Tĩnh."
Vu Yên gật đầu: "Chào chị, tôi là Vu Viên."
Trần Tĩnh khẽ mỉm cười: "Hân hạnh được làm quen với chị."
Vu Viên rất tự nhiên đưa thực đơn cho hai người, nói: "Thật xin lỗi. Sau khi em đi rồi mới gọi điện thoại. Chắc hai người chưa ăn trưa, ăn chung nhé, vừa ăn vừa nói chuyện được chứ?"
Bắc Bắc gật đầu, không từ chối: "Được ạ."
Cô ngước mắt nhìn Vu Viên, cười nhẹ. Tuổi của Vu Viên không lớn, chỉ là nhìn có vẻ trưởng thành, đương nhiên không chỉ vì bề ngoài mà còn vì cách nói chuyện rất sành sỏi.
Bắc Bắc suy nghĩ xong về vị tác giả này, thu hết lại sự kinh ngạc trong ánh mắt, cúi đầu nghiêm túc gọi đồ ăn.
Không thể không nói, nhà hàng mà Vu Viên chọn rất tốt, đồ ăn nhìn thấy rất hấp dẫn, hương vị, màu sắc hoàn hảo. Sau khi gọi đồ ăn xong thì mọi người cũng không nói chuyện, ngược lại bắt đầu ăn cơm. Không lâu sau đồ ăn được mang lên, ba người liền tập trung ăn uống.
Sau khi đã ăn kha khá rồi, Bắc Bắc mới hỏi: "Biên kịch Vu Viên."
Vu Viên cười: "Gọi tên thôi là được rồi."
"Vâng, chị gọi em ra đây là muốn nói chuyện gì?"
Vu Viên sững người vài giây, nhìn khuôn mặt tuổi trẻ phơi phới của Bắc Bắc, lớp trang điểm không đổi gì cả, vẫn như trước đó mới gặp, ngay cả cột tóc đuôi ngựa cũng chưa thả xuống. Vu Viên nhìn chăm chú đến thất thần.
Mãi đến khi Bắc Bắc gọi tên lần thứ hai, chị mới bình tĩnh lại, nói xin lỗi: "Xin lỗi nhé, ngớ ngẩn rồi."
Bắc Bắc mỉm cười lắc đầu: "Không sau, lâu lâu em cũng hay ngẩn người như vậy."
Vu Viên cười, nhìn Bắc Bắc hỏi: "Chị muốn hỏi em về cảnh diễn lúc nãy, ...."
Bắc Bắc giật mình, sửng sốt nhìn Vu Viên: "Là sao ạ?"
Vu Viên khẽ cười, nói từng câu từng chữ: "Nếu như em đã đọc nguyên tác, chắc có thể hiểu được toàn bộ tình cảm của nữ chính trong đó đúng không?" Chị cười khổ: "Vì vậy sau khi chia tay, rốt cuộc cô ấy nghĩ gì, em chắc có thể hiểu."
Bắc Bắc ngẩn người trong giây lát mới khép hờ hai mắt, gật đầu: "Em hiểu."
Vừa nãy trước mặt đạo diễn, thực ra cô không nói hết toàn bộ, chỉ là Bắc Bắc không ngờ biên kịch lại đích thân tìm mình nói về cảm nhận cảnh diễn vừa rồi.
Chậm rãi nói chuyện, quả thực khi Bắc Bắc và Vu Viên trò chuyện không giấu giếm điều gì cả. Cô vốn là người muốn giữ lại ý kiến riêng của bản thân. Bắc Bắc trước đây hiểu được một nguyên tắc, bất kể khi nào bạn cũng không được lật tất cả các quân bài của bạn cho người khác biết.
Cho dù là diễn xuất cũng giống như vậy. Khi bạn lật tất cả các quân bài ra, bạn phải xem đối thủ của bạn là ai, có đáng để bạn phơi bày tất cả của bạn trước mặt người ta hay không.
Đây là nguyên tắc mà Bắc Bắc hiểu được. Hôm nay khi thử vai, cô cảm thấy không khó khăn cho nên cô mới chọn lựa việc giữ lại một chút thực lực của mình, mà Trần Lam hay người khác cũng như vậy. Tuy nhiên đối với đạo diễn mà nói, trong lòng bọn họ cũng tự hiểu rõ, chỉ cần khi chính thức quay phim có thể thể hiện tốt là được.
Nói chuyện một lúc lâu, cách nhìn của Vu Viên về Bắc Bắc có lẽ đã thay đổi.
Vu Viên vốn đã rất thích cô, khi nhìn thấy Bắc Bắc, chị luôn có cảm giác mình được gặp nhân vật do chính mình viết ra.
Sau khi nghe Bắc Bắc nói hết, Vu Viên khẽ cười, khuôn mặt dịu dàng nhìn Bắc Bắc: "Chị rất thích em."
Bắc Bắc ngẩn ra, có chút vui sướng: "Cảm ơn chị."
Vu Viên nói tiếp: "Chị rất thích vai em diễn." Chị dừng lại rồi nhỏ giọng nói: "Chúc mừng em gia nhập đoàn phim này."
Bắc Bắc sửng sốt, không thể phản ứng lại được.
Cho đến khi Trần Tĩnh đẩy đẩy người cô, Bắc Bắc mới hoàn toàn hồi phục tinh thần nhìn Vu Viên, mở to mắt, tay chỉ vào mình rồi hỏi: "Thực sự là em sao?"
Vu Viên gật đầu: "Chị đã bàn bạc với đạo diễn và nhà đầu tư từ rất lâu trước đó, việc chọn lựa nữ chính do chị toàn quyền quyết định, những người khác chỉ có thể nói ra ý kiến của mình thôi."
Chính vì vậy nên bây giờ Vu Viên mới có thể quả quyết nói chào mừng Bắc Bắc gia nhập vào đoàn làm phim của mình.
Bắc Bắc vui mừng, không nói nổi nên lời.
Không thể không nói, tuy rằng biết mình có thể được chọn nhưng mà khi chính thức nghe được câu trả lời, cô vẫn không thể kiềm lại được sự xúc động, cảm thấy rất sung sướng.
"Cảm ơn chị đã đồng ý cho em vai diễn, em nhất định sẽ diễn thật tốt."
Vu Viên khẽ cười, nắm tay Bắc Bắc: "Chị tin em."
Hai người đối diện nhìn nhau cười.
*
Bữa cơm này có thể nói ăn thật xứng đáng.
Trên đường trở về trường học, Trần Tĩnh vẫn còn rất kích động nói với Bắc Bắc: "Chị thật sự không ngờ quyền lực của biên kịch lại mạnh như vậy."
Bắc Bắc bật cười, khóe môi cong lên: "Không phải quyền lực biên kịch mạnh mà chắc là ngay từ lúc ban đầu bán bản quyền đã ký hợp đồng, nói rằng muốn tự mình tuyển chọn." Hơn nữa bây giờ chị lại đảm nhiệm chức vụ biên kịch cho bộ phim truyền hình này, bên tổ đạo diễn cho dù có nói như thế nào thì cũng phải đồng ý nghe theo ý kiến của Vu Viên.
Chị vừa là tác giả vừa là biên kịch nên đương nhiên biết diễn viên như thế nào là phù hợp với vai diễn trong tác phẩm của mình.
Trần Tĩnh gật đầu biểu thị sự tán thành: "Nhưng mà chị vẫn cảm thấy vui mừng, đây là lần đầu tiên hai chị em mình hợp tác, lần đầu tiên ký được phim truyền hình."
Bắc Bắc cười, cong môi đồng tình: "Quả thực là như vậy."
Trần Tĩnh nhướng mày: "Em yên tâm chuẩn bị, cần chị mời giáo viên lên công ty dạy học cho em không?"
Nghe vậy, hai mắt Bắc Bắc sáng bừng lên, vội vàng nói: "Có thể sao?"
"Tất nhiên là được."
Bắc Bắc gật đầu: "Vậy được. Em muốn học."
Mặc dù đã đổi chuyên ngành, trong trường cũng có lớp biểu diễn nhưng mà thầy cô trong trường đều nói tốt nhất vẫn nên tự mình mời giáo viên một kèm một về giảng dạy, hơn nữa nhu cầu cấp thiết bây giờ của Bắc Bắc là phải tiến bộ hơn nữa.
Vì vậy, cho dù có một mình đi chăng nữa, Bắc Bắc cũng tình nguyện đi học.
Trần Tĩnh nghe ý kiến của Bắc Bắc xong thì gật đầu đồng ý: "Được. Vậy lát nữa chị sẽ lên công ty hỏi cho em."
"Vâng."
"À, người bên phía bộ phim này chắc sẽ gọi điện thoại cho em, sau khi chắc chắn chị sẽ đưa em hợp đồng để ký."
Bắc Bắc nói: "Vâng. Em tin tưởng chị."
Trần Tĩnh bật cười, liếc nhìn cô: "Em tin tưởng chị, chị cũng tuyệt đối không lừa dối em."
Bắc Bắc vâng vâng hai tiếng, điều này cô vẫn hiểu, giữa người quản lý và nghệ sĩ điều cần thiết nhất là tin tưởng lẫn nhau. Nếu như không có điều này thì nghệ sĩ và người quản lý khó mà hợp tác vui vẻ được.
"À."
"Chuyện gì?" Trần Tĩnh nhìn cô: "Còn chuyện gì sao?"
Bắc Bắc suy nghĩ vài giây, cô vẫn chưa nói thân phận của Chu Thịnh cho Trần Tĩnh biết: "Lần trước không phải chị hỏi em về mối quan hệ giữa em và Chu Thịnh sao?"
"Ừm, em bảo chị đoán mà." Trần Tĩnh nghi ngờ nhìn cô, nhướng mày hỏi: "Sao thế? Bây giờ tình nguyện nói cho chị rồi hả?"
Bắc Bắc nghẹn lại, không nói gì: "Không phải em không nói cho chị mà là sợ chị biết thì không chịu đựng được."
Trần Tĩnh im lặng rồi nói: "Vậy thì em đừng nói cho chị biết nữa."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Quản lý của cô tại sao lại không giống với những quản lý khác vậy. Cô vừa chuẩn bị nói thì quản lý lại dội gáo nước lạnh, làm cho Bắc Bắc thật không biết mình có nên nói hay không đây.
"Được rồi." Cô nghĩ lại: "Vậy không nói nữa."
Trần Tĩnh: ". . . . . . . . . . . . . . . . . "
Liếc mắt nhìn Bắc Bắc, Trần Tĩnh vừa định lên tiếng thì điện thoại của mình đổ chuông.
Cô nhìn điện thoại rồi nhận.
"Alo, xin chào."
Không biết đầu dây bên kia nói chuyện gì mà Trần Tĩnh chỉ thấp giọng đáp, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Được. Tôi phải bàn lại với nghệ sĩ của tôi đã."
Sau khi cúp điện thoại, Bắc Bắc chớp mắt nhìn cô: "Làm sao vậy?? Có chuyện gì tốt sao?"
Trần Tĩnh nhướng mày: "Đúng là có chuyện tốt."
"Là chuyện gì?"
"Mấy ngày trước chị thấy có một nhãn hiệu muốn đổi người đại diện."
Bắc Bắc nuốt nước miếng, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Chị gửi profile của em cho bên đó. Vừa rồi là điện thoại thông báo kết quả, báo là em có thể đến phỏng vấn."
Bắc Bắc sửng sốt hỏi: "Có thể nói cho em biết là quảng cáo của thương hiệu gì không?"
"Quần áo."
Bắc Bắc tiếp tục hỏi: "Em hỏi thương hiệu gì?"
Trần Tĩnh 'ồ' một tiếng: "Nhãn hiệu thời trang nữ dưới trướng tập đoàn Chu thị."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Cô trầm tư suy nghĩ rồi nhìn về Trần Tĩnh hỏi: "Vậy em có được xem như đi cửa sau không? Thương hiệu công ty nhà mình thì chắc chắn sẽ chọn nghệ sĩ công ty nhà mình thôi." Hơn nữa theo như Bắc Bắc hiểu, nhãn hiệu thời trang nữ của tập đoàn Chu thị đều đặc biệt chọn người nổi tiếng, làm sao mà đột nhiên lại đồng ý cho mình phỏng vấn cơ chứ.
Nếu như nói Chu Thịnh không để cô đi cửa sau thì Bắc Bắc vẫn thật sự có chút không tin được.
Mãi sau khi xuống xe, Bắc Bắc đứng ở cổng trường, vẫn cảm thấy chuyện Trần Tĩnh vừa nói làm cô không dám tin tưởng.
Không phải thông qua Chu Thịnh mà là giám đốc bên công ty thời trang nữ trực tiếp quyết định. Cô trước tiên cứ phỏng vấn xem thế nào, vẫn có thể coi đây là một cơ hội tốt.
Đắn đo suy nghĩ, Bắc Bắc vẫn gọi điện thoại cho Chu Thịnh, chuyện về làm người đại diện thương hiệu, bây giờ cô vẫn chưa nổi tiếng, tốt nhất là không nên đi cửa sau.
"Chu Thịnh."
Chu Thịnh cười, nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống của cô, khẽ 'ừm' một tiếng: "Vợ à, sao thế? Nhớ anh rồi hả?"
Bắc Bắc giật mình rồi liền nói: "Không phải nhớ anh, mà là em muốn hỏi anh một chuyện."
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . Đau lòng quá đi. Em muốn hỏi chuyện gì?"
Bắc Bắc khẽ cười, khóe môi cong lên. Cô vừa cúi đầu đi vào trong trường vừa nói chuyện điện thoại với Chu Thịnh: "Em muốn hỏi bây giờ anh đang làm gì?"
"Làm việc và nhớ em."
Bắc Bắc bật cười, hờn dỗi nói: "Đừng nói linh tinh. Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó."
Chu Thịnh nhướng mày: "Anh cũng nói chuyện nghiêm túc đó chứ. Ngoài công việc ra thì chính là nhớ em."
Mặt Bắc Bắc đỏ lên, cảm thấy hơi ngượng ngùng: "Rõ ràng hôm qua em còn ở nhà, tối hôm qua chứ. Đến bây giờ là còn chưa đến hai mươi tư tiếng nữa đó."
Chu Thịnh không xấu hổ mà nói: "Đúng đó. Một ngày không gặp như cách ba thu, anh rất là nhớ em, chưa đến hai mươi tư tiếng mà anh nhớ đến sắp không chịu nổi nữa rồi." Anh ngừng lại rồi nói tiếp: "Vợ ơi, hay là tối nay em về nhà đi?"