Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 40: Bốn mươi đồng tiền
 
Đã là cuối xuân rồi, cây cối trong sân trường đã xanh um, tán lá rậm rạp. 
 
Một mình Bắc Bắc cúi đầu đi trong sân trường cảm nhận cơn gió thổi nhẹ, nghe thấy âm thanh những chiếc lá và cành cây rơi lạo xạo ở hai bên đường nhỏ, rất nhẹ rất nhẹ. Thi thoảng chân cô giẫm lên chiếc lá xanh đậm ở trên mặt đường, còn có thể nghe tiếng sột soạt. 

 
Bởi vì đã xin nghỉ học cả ngày nên bây giờ Bắc Bắc hoàn toàn thong thả đi trong trường. 
 
Cô đã ở đây học hơn một năm rồi nhưng mà chưa bao giờ thực sự ngắm nhìn, đi dạo quanh trường. 
 
Lúc ban đầu, trường là do người trong nhà chọn, chỉ vì nó gần, chuyên ngành cũng là người trong nhà chọn bởi vì phù hợp với giới thượng lưu, cũng bởi vì để đến khi Bắc Bắc xem mắt có thể thể hiện ra sự dưỡng dục nhất định. 
 
Bởi vì nguyên nhân này nên cô chán ghét ngôi trường này. Nếu như không có những người bạn cùng phòng tốt bụng thì Bắc Bắc nghĩ, có lẽ nguyên chủ Bắc Bắc có sống đến bây giờ vẫn không thể mở rộng tấm lòng để làm quen với mọi người. 
 
Vừa đi bộ không lâu thì có người gọi Bắc Bắc. 
 
Cô chợt giật mình, quay đầu nhìn về hướng người gọi mình, nhướng mày hỏi: "Là cậu mới gọi tôi sao?"
 
"Đúng." Người đó khẽ cười: "Chào cậu, tớ là Tôn Vệ, là bạn cùng lớp của cậu."
 

Bắc Bắc ngước mắt nhìn người con trai trước mặt, gật đầu: "Chào cậu." Cô lại hỏi: "Khoa Biểu Diễn sao?"
 
Bắc Bắc không nhận ra Tôn Vệ nhưng trên mặt cậu ta cũng không tỏ ra chút xấu hổ nào, chỉ gật đầu nói: "Đúng vậy, tớ là lớp trưởng bên khoa Biểu Diễn."
 
Bắc Bắc gật đầu, nói xin lỗi: "Xin lỗi cậu, tôi không nhận ra."
 
Tôn Vệ cười thờ ơ: "Không sao, dù sao cậu cũng ít lên lớp. "
 
Nghe vậy, Bắc Bắc cảm thấy lúng túng. Cô khẽ 'ừm' một tiếng rồi nhìn người đối diện: "Xin lỗi cậu gọi tôi có chuyện gì không?"
 
Tôn Vệ hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Thật ra không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ gọi cậu chào hỏi vậy thôi. Sao hôm nay cậu không lên lớp?"
 
"Hôm nay tôi xin nghỉ, có chút việc."
 
Nghe vậy, Tôn Vệ gật đầu: "Vậy à, là đi tìm việc làm sao?"
 
Bắc Bắc ngẩn ra, cô không hiểu ý của Tôn Vệ. 
 
Nhìn ánh mắt có vẻ hoang mang của Bắc Bắc, Tôn Vệ cười rồi giải thích cho cô: "Lớp chúng ta có rất nhiều bạn, lúc này đa phần ra ngoài tìm việc như quảng cảo hay là đến phim trường quay phim, bất kể là vai diễn gì cũng đều có người ra sức giành lấy.” 
 
Sau khi nghe xong, ngay lập tức Bắc Bắc đã hiểu. 
 
Cô đoán anh chàng lớp trưởng này chắc cũng ra ngoài tìm việc. Mà cô thực sự cũng là đi tìm việc, đi thử vai cũng xem như là công việc đó chứ. 
 
"Ừm, đi tìm việc."
 
"Thế nào rồi?"
 
Bắc Bắc cười: "Không tệ lắm, kết quả cũng tạm được."
 
Tôn Vệ gật đầu: "Vậy được quá rồi. À đúng rồi, có thể cho tớ cách liên lạc không? Lúc nào có việc cũng tiện liên lạc hơn."
 
Bắc Bắc đấu tranh hai giây rồi thoải mái đưa số điện thoại cho chàng trai trước mặt, dù sao người ta cũng là lớp trưởng, nếu không cho thì cũng không biết nói làm sao. 
 
Tôn Vệ lưu số điện thoại của Bắc Bắc, sau khi quét wechat của cô thì mới đưa tay chỉ về phía khác rồi nói mình có việc phải đi trước. 
 
Bắc Bắc khẽ cười: "Ừm. Tạm biệt."
 
Cô nhìn thấy bóng dáng chạy vội cách không xa, trong lòng cô thầm cảm thán một câu, tuổi trẻ thật là tốt. Cô hoàn toàn quên mất bản thân cũng đang ở độ tuổi thanh xuân. 
 
Khóe môi cong nhẹ, Bắc Bắc tiếp tục lang thang trong sân trường. 
 
*
 
Ở một nơi khác, Tôn Vệ đi vào trong phòng thì bị các bạn học nhao nhao lên.
 
"Sao rồi, sao rồi? Lấy được số điện thoại không?"
 
Tôn Vệ đá lông nheo, cười tự tin: "Tất nhiên rồi."
 
"Mẹ kiếp!" Một học sinh nam la lên: "Tôn Vệ, mày may mắn quá đó. Tại sao có thể lấy được số điện thoại của Đồng Bắc Bắc thế?"
 
Bạn học đang ngồi tỏ vẻ bất mãn. Bắc Bắc trong mắt tất cả mọi người là một trường hợp đặc biệt, không phải sau khi cô chuyển khoa mới nổi tiếng mà là trước đó rất nhiều người cũng biết Bắc Bắc rồi. 
 
Đặc biệt là mấy sinh viên nam, một người đẹp ở trong trường thì trường có lớn thế nào cũng không thể không ai biết. 
 
Chính là vào năm nhất, có sinh viên cố lấy dũng khí tỏ tình với Bắc Bắc, kết quả thì nghĩ cũng đã biết, bị từ chối. Sau đó có vài người đến xin số điện thoại của cô, toàn bộ cũng đều tốn công vô ích. Cho đến tận bây giờ, Đồng Bắc Bắc không biết đối nhân xử thế, tính tình lạnh lùng đã bị lan truyền ra. 
 
Mọi người đều gọi cô là Người đẹp băng giá. 
 
Chỉ đáng tiếc . . . . . . . . . . . . . .thực tế Bắc Bắc hoàn toàn không phải như thế. 
 
Vào năm nhất, nguyên nhân cô từ chối bạn học đó, một là vì cô thực sự không muốn yêu đương gì hết, còn một nguyên nhân quan trọng nữa là Bắc Bắc không biết cách nói chuyện, thế nên những bạn học xin số điện thoại vừa đối diện với cặp mắt lạnh nhạt của cô liền lùi bước. 
 
. . . . . . . . . . . . . . .
 
Tôn Vệ sung sướng cười, giơ điện thoại của mình lên, đắc ý nói: "Tớ còn lấy được cả wechat."
 
"F**k!"
 
"Được đó, Tôn Vệ."
 
"Chúng tớ cũng muốn có số điện thoại và wechat của hoa khôi."
 
Danh hiệu 'hoa khôi' này là khi Bắc Bắc còn đang học vẽ được mọi người đặt cho, chuyển đến khoa Biểu Diễn thì dù không phải là hoa khôi nhưng thực ra cũng hòm hòm như vậy, vì vậy mà trong miệng mấy sinh viên nam vẫn không đổi cách xưng hô về cô.
 
Tôn Vệ nhìn một đám con trai hô lên muốn có số điện thoại thì hết nói nổi rồi. 
 
"Trước khi cá cược, sao các cậu không đi đi?"
 
"Nếu như tớ biết có thể lấy được số điện thoại thì vừa nãy tớ đã đi rồi."
 
"À." Có người hét lên, nhìn đểu Tôn Vệ: "Tôn Vệ cậu nói đi, hoa khôi có phải rất lạnh lùng không?"
 
Tôn Vệ nhướng mày, nghĩ về thái độ của Bắc Bắc khi nãy thì liền lắc đầu: "Tớ cảm thấy lời đồn sai rồi."
 
"Làm sao?"
 
Nghĩ đến Bắc Bắc lúc đó, khóe môi Tôn Vệ cong lên và nói: "Thật ra hoa khôi rất ngây thơ."
 
Mọi người: ". . . . . . . . . . . . . . . Mẹ kiếp!"
 
*
 
Bắc Bắc về đến ký túc xá, cô hoàn toàn không biết bị Tôn Vệ lấy số điện thoại vì một trận cá cược của mấy bạn nam. 
 
Khi cô về ký túc xá, vừa lúc người trong phòng cũng đã ngủ trưa dậy. 
 
"Bắc Bắc về rồi à, kết quả thử vai sao rồi?"
 
Bắc Bắc nhìn Lý Mai hí hửng mà dở khóc dở cười: "Vẫn chưa chắc chắn, đợi thông báo thôi." Trước khi chưa vào đoàn phim, Bắc Bắc không dám nói với người khác việc đã được quyết định. Trong giới diễn viên, rất nhiều việc đều không mang tính chắc chắn. 
 
Bắc Bắc nói như vậy cũng vì đề phòng lỡ như thôi. 
 
Lý Mai gật đầu, vô cùng tự tin nói: "Không sao, không sao. Chúng tớ đều tự tin cậu nhất định sẽ đậu. Hơn nữa lần này không được thì có lần sau, hoàn toàn ok!"
 
Bắc Bắc bật cười, khóe môi vểnh lên: "Cậu nói đúng, mình có niềm tin vào bản thân."
 
Cô nhìn đồng hồ, hơi ngạc nhiên nói: "Buổi chiều các cậu không đi học sao?"
 
Tiểu Ngư từ nhà vệ sinh đi ra, mơ hồ nhìn Bắc Bắc rồi kinh ngạc nói: "Bắc của tớ!"
 
"Hả?"
 
"Mặc dù cậu đã đổi chuyên ngành rồi nhưng tốt xấu gì cậu cũng phải nhớ lịch học của chúng tớ chứ, chiều thứ hai không có tiết."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Nói thật, cô thực sự không nhớ.
 
"Gần đây não tớ chắc là bị loạn rồi." 
 
Giai Giai bật cười, thẳng thắn vạch trần cô: "Cậu hoàn toàn không nhớ thì có."
 
Bắc Bắc liếc mắt nhìn, cười nói: "Đừng vạch trần tớ như thế chứ." 
 
Bốn người ở trong phòng ký túc xá tám chuyện, ăn vặt, quả thật là thoải mái. 
 
Đến năm giờ chiều, Bắc Bắc sửa soạn, chuẩn bị ra ngoài. 
 
"Bắc Bắc, cậu có đi ăn cơm cùng chúng tớ không?"
 
Bắc Bắc lắc đầu, đeo balo nhỏ của mình lên rồi nhìn ba người: "Tối nay tớ về nhà nên không cùng mọi người ăn cơm được."
 
Mọi người đều biết Bắc Bắc là người ở đây, về nhà cũng là chuyện bình thường. Lúc này nghe thấy cô nói như vậy cũng không cảm thấy kì lạ. 
 
"Được. Cậu đi đường cẩn thận nhé."
 
"Ừm. Ngày mai tớ quay lại."
 
Sau khi chào tạm biệt các bạn, Bắc Bắc liền đi ra cổng trường phía Nam, Chu Thịnh vừa rồi đã gửi tin nhắn đến, nói là tài xế ở bên đó đón cô, đưa cô đến công ty tìm Chu Thịnh, lát nữa cùng nhau ăn cơm. 
 
Ở cổng Nam, Bắc Bắc vừa đi ra liền thấy một chiếc xe hơi thiết kế nhỏ gọn đậu cách đó không xa. 
 
Cô cúi đầu, đi nhanh về phía đó. Vừa mở cửa phía sau ngồi liền đối diện với đôi mắt tươi cười.
 
"Ngồi phía trước đi."
 
Bắc Bắc ngây ra, khẽ cười, đóng cửa sau lại, mở cửa trước rồi ngồi vào.
 
"Không phải nói để tài xế đến đón em sao?" Bắc Bắc hai mắt mang ý cười thì đột nhiên phát hiện người đàn ông trước mặt mình mặt mày tươi cười hớn hở. 
 
Chu Thịnh 'ừm' một tiếng, chậm rãi nói: "Anh muốn đến đón em."
 
Bắc Bắc bật cười, vươn tay ôm lấy cánh tay của Chu Thịnh nũng nịu, cảm nhận được cơ thể ẩn dưới lớp quần áo: "Buổi trưa không phải anh nói bận nhiều việc sao?"
 
Nghe vậy, Chu Thịnh đưa tay sờ vào trán của cô, mỉm cười: "Ừm, hơi bận."
 
"Hả? Vậy sao anh còn đến đón em?"
 
Chu Thịnh cúi đầu, nheo mắt nhìn cô: "Vậy nên, vợ yêu của anh, hôm nay em có bằng lòng đến công ty cùng anh tăng ca không?"
 
Bắc Bắc nhướng mày, liếc trộm Chu Thịnh: "Đương nhiên. . . . . . . . . . . .Ok!"
 
Cùng tăng ca là cái gì chứ, cô hoàn toàn ok.
 
Hai người nhìn nhau cười, Chu Thịnh dẫn Bắc Bắc ra ngoài ăn cơm, sau đó hai người mới cùng nhau đến công ty. Chu Thịnh nói tăng ca thì đúng là tăng ca thật.
 
Khi hai người đến công ty, những nhân viên khác đều đã tan làm rồi, cho nên tay nắm tay, một đường thông thoáng, cũng không bị người khác vây xem, Bắc Bắc cùng Chu Thịnh đi vào văn phòng làm việc của anh. 
 
Nhìn xung quanh một lượt, Bắc Bắc kinh ngạc hỏi: "Trợ lý của anh không ở đây à?"
 
"Tan làm rồi."
 
Bắc Bắc chống cằm, ngồi đối diện Chu Thịnh cười: "Ông chủ còn tăng ca mà cấp dưới đã tan làm rồi. Từ khi nào mà anh trở thành người không bóc lột sức lao động vậy?" Chu Thịnh ngừng lại, đặt tài liệu trên tay xuống, vẫy tay với Bắc Bắc: "Em lại đây đi."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc không nghi ngờ gì mà đi qua chỗ Chu Thịnh. 
 
Vừa đi lại gần, Bắc Bắc còn chưa kịp phản ứng thì Chu Thịnh đã đưa tay kéo cô ngồi lên trên đùi anh rồi. Theo bản năng, Bắc Bắc vươn tay vòng qua cổ anh, hờn dỗi liếc nhìn anh một cái: "Anh làm gì đó?"
 
Chu Thịnh nhướng mày, cúi sát xuống: "Hôn em."
 
Chu Thịnh cúi đầu hôn, mút lấy môi cô, từng chút từng chút chiếm đoạt lấy cánh môi mềm mại của cô. Đôi môi cô giống như là có ma lực, quyến rũ anh, luôn muốn lưu lại ngay ở đó. 
 
Hôn một lúc lâu thì Chu Thịnh mới buông cô ra, trán hai người tựa vào nhau. 
 
Há miệng thở hổn hển.
 
Chu Thịnh trêu ghẹo Bắc Bắc, vừa thơm nhẹ môi cô vừa cười: "Sao đã lâu như vậy rồi mà em vẫn không học được cách hít thở vậy, hử?" Anh cố ý nhấn mạnh âm cuối giống như đang dụ dỗ người ta. 
 
Cánh môi sưng đỏ, Bắc Bắc nghe thấy vậy thì trừng mắt nhìn Chu Thịnh. Chỉ tiếc là ánh mắt này không có chút lực công kích nào cả, Chu Thịnh chỉ cảm thấy nó giống như đang quyến rũ anh hôn thêm lần nữa vậy. 
 
Nghĩ như vậy thì Chu Thịnh cũng làm như vậy luôn. 
 
Ánh sáng hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong văn phòng, hai người đang ôm nhau, ngọt ngào nồng nàn. 
 
Rất lâu sau đó, Chu Thịnh mới trả lời câu hỏi của Bắc Bắc khi nãy. 
 
"Anh không bóc lột sức lao động."
 
"Hả?" Bắc Bắc còn chưa có hoàn hồn, nghe thấy vậy thì cô ngây ngốc nhìn Chu Thịnh, đợi câu nói tiếp theo của anh. 
 
Chu Thịnh khẽ cười, bàn tay nhéo vành tai đỏ ửng của cô, giọng anh khàn khàn vang lên: "Cho trợ lý nghỉ là để không quấy rầy hai chúng ta."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui