Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 41: Bốn mươi mốt đồng tiền
 
Văn phòng sáng rực ánh đèn.
 
Cảnh đêm ngoài cửa sổ vô cùng quyến rũ mê hồn. Chỉ cần đứng trước cửa sổ sát đất đã có thể nhìn thấy ánh sao lấp lánh nơi xa xăm.

 
Bắc Bắc rất vui, cô hát ngân nga, khoanh chân ngồi ở nơi Chu Thịnh đã sắp xếp cho mình, cúi đầu đọc sách.
 
Phần da cổ trắng nõn đập vào mắt Chu Thịnh, làm anh chỉ muốn kéo người qua đây, hôn nữa hôn mãi, rồi ôm được một cái nữa mới thấy đủ.
 
"Bắc Bắc."
 
"Dạ?" Lúc này, Bắc Bắc đang tập trung vào quyển sách trong tay, không hề phân tâm chú ý đến Chu Thịnh.
 
"Này, Chu Thịnh, em cầm quyển sách này về nhà đọc được không?" Bắc Bắc quay sang hỏi.
 
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn hành động của cô lúc này, hơi bất đắc dĩ: "Được chứ, đọc hay lắm à?"
 
Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng: "Cũng hay đó, em rất thích."
 

Chủ yếu là vì mỗi khi đọc sách, cô chỉ muốn tập trung đọc, muốn đọc một mạch đến hết, không muốn buông sách một giây phút nào.
 
Chu Thịnh thấy cô như thế, cho dù muốn ngắt lời cô thì cũng không dám.
 
"Em cứ đọc tiếp đi, anh chờ là được."
 
"Ừ."
 
Bắc Bắc trả lời qua loa, cô dồn toàn bộ sức chú ý vào sách vở.
 
Chu Thịnh nhìn vợ mình ngó lơ, hoàn toàn không thèm để ý tới mình, chỉ có thể im lặng thở dài rồi quay về với văn bản ở trên bàn. Anh bắt đầu tập trung phê duyệt công việc.
 
Sắp tới công ty phải triển khai vài hạng mục, cộng thêm việc thành lập công ty bên mảng điện ảnh và truyền hình, có thể nói, Chu Thịnh phải chia mình thành ba phân thân mới đủ dùng.
 
Trong văn phòng ngoại trừ tiếng lật sách thì chỉ có tiếng lật xem văn bản, tiếng ngòi bút viết trên giấy. Tuy rất nhẹ rất khẽ nhưng trong căn phòng tĩnh lặng vẫn có thể nghe loáng thoáng.
 
Bắc Bắc tình cờ ngước mặt lên nhìn người đàn ông ở bên cạnh, ngắm đến mê mẩn.
 
Lúc trước, cô chỉ nghe nói khi đàn ông tập trung rất điển trai, rất có sức hút, nhưng vì lúc đó chưa thích ai nên dù người khác nghiêm túc đến mấy, cô cũng không rảnh để quan sát tỉ mỉ.
 
Nhưng giờ thì khác, nhìn Chu Thịnh trước mặt, Bắc Bắc biết rõ mình đã bị anh thu hút.
 
Cô biết mình bị thu hút bởi từng cử chỉ hành động của anh, thậm chí biết cả lý do làm tim đập nhanh hơn mỗi khi tình cờ chạm vào người anh. Lý do đó... có lẽ giống như trong tiểu thuyết vườn trường mà hôm trước Bắc Bắc đã đọc, cô đã nảy sinh tình yêu chăng?
 
Ban đầu, Bắc Bắc không có quá nhiều cảm giác với Chu Thịnh, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng những tin tức về anh lúc trước đã đủ để khiến Bắc Bắc có ấn tượng xấu về Chu Thịnh.
 
Nhưng vào hôm tỉnh lại ở bệnh viện, sau cuộc trò chuyện với Chu Thịnh, Bắc Bắc lại giật mình nhận ra người đàn ông này không giống như lời đồn người ta vẫn kể. Vì ôm suy nghĩ tò mò, cô không từ chối việc Chu Thịnh tới gần, càng không từ chối, à không, phải nói là không thể từ chối cách làm mà Chu Thịnh đề nghị.
 
Khoảng thời gian sống chung với Chu Thịnh lúc ấy, tuy ngắn nhưng cũng đã khiến Bắc Bắc hiểu biết hơn về Chu Thịnh, mãi cho đến khi cưới anh, rồi tới ngày hôm nay.
 
Bắc Bắc lại càng hiểu rõ hơn về nhiều chuyện liên quan tới Chu Thịnh.
 
Nghiêm túc trong công việc, thẳng thắn trung thực với bạn bè và đối xử tốt với cô... Không một tính tình nào của anh không thu hút cô.
 
Ngay lúc này, cô biết rõ mình thích Chu Thịnh, cũng đã quen với những hành động thân mật của Chu Thịnh. Nhưng Bắc Bắc vẫn không rõ anh thích mình, hay là nguyên chủ Bắc Bắc.
 
Bắc Bắc rất muốn hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
 
Dù sao thì với Chu Thịnh, cả hai đều là một cô gái, người trong lòng anh đều là Đồng Bắc Bắc.
 
Có lẽ vì ánh mắt Bắc Bắc quá mong mỏi, Chu Thịnh cảm nhận được ánh nhìn ở ngay bên cạnh, sau vài giây đấu tranh, anh buông bút cầm trong tay, nhìn qua phía Bắc Bắc: "Vợ."
 
"Ơi?"
 
Bắc Bắc hoàn hồn nhìn anh, há miệng, vẻ mặt mờ mịt: "Sao thế?"
 
Chu Thịnh bật cười, đằng hắng một tiếng, nhìn cô: "Nếu em còn nhìn anh như vậy thì có lẽ tối nay chúng ta không cần về nhà nữa đâu."
 
Bắc Bắc sững sờ, chớp mắt: "Sao lại không cần về nhà nữa?"
 
Nghe vậy, Chu Thịnh rất muốn cười thành tiếng vì tốc độ phản ứng kém của cô.
 
Anh cúi đầu cười thành tiếng, rồi cố ý gằn từng tiếng: "Em còn nhìn anh như thế, anh sẽ không nhịn được."
 
Bắc Bắc: "..." Cô ngơ ra hai giây mới phản ứng kịp.
 
Đỏ mặt, Bắc Bắc ho khan, cô thôi nhìn anh, cúi đầu nhìn xuống sách trong tay, nói mà không hề nghĩ ngợi: "Anh cứ tập trung làm việc đi, em đọc sách đây."
 
Chu Thịnh nhếch môi cười mỉm, nhìn gương mặt và lỗ tai đỏ bừng của cô, nét cười thoáng qua trong mắt anh. Anh nhìn Bắc Bắc với vẻ đầy chiều chuộng.
 
Bắc Bắc đã nói tập trung đọc sách thì cô tập trung đọc sách thật. Mượn đọc để tránh né ánh mắt nóng bỏng của Chu Thịnh, mãi đến khi anh tiếp tục làm việc, Bắc Bắc mới thầm thở phào. Dưới ánh nhìn của anh, bản thân cô thấy vô cùng áp lực.
 
May mà kể từ sau đó, Chu Thịnh vẫn luôn bận xử lý công việc, còn Bắc Bắc thì đã khôn hơn, không nhìn Chu Thịnh nữa. Cô chỉ cúi đầu nghiêm túc tập trung đọc sách, đắm chìm trong biển cả của câu chữ.
 
Đến hơn mười giờ, hai người thu dọn đồ đạc rồi về nhà.
 
Tối nay tuy không làm gì sến sẩm, nhưng Bắc Bắc lại thấy rất thỏa mãn.
 
Chỉ cần ở bên người mình thích, cho dù làm gì cũng thấy vui.
 
*
 
Sau khi về nhà, Bắc Bắc chưa kịp về phòng để tắm rửa thì Chu Thịnh đã sáp đến. 
 
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn Chu Thịnh, hơi bất đắc dĩ: "Anh làm gì thế hả, em còn chưa tắm đâu đấy."
 
Chu Thịnh hừ một tiếng, hất hàm nói: "Ôm vợ mình một chút cũng không được à?"
 
Bắc Bắc: ". . ." Sau giây phút im lặng, cô cúi đầu nhìn bàn tay quanh hông. Trông thế nào cũng chẳng giống như chỉ ôm cô một lúc cả.
 
Để Chu Thịnh ôm một lúc tầm 5 phút, hai người vẫn đứng bất động ở cửa, Bắc Bắc vẫn bị anh ôm.
 
Sau năm phút vừa rồi, Bắc Bắc không nhịn được nữa, cô nhắc: "Chu Thịnh, đã năm phút rồi."
 
Cô ngừng một lúc, Bắc Bắc tiếp tục nhắc nhở: "Để em đi tắm trước đã."
 
Mắt Chu Thịnh sáng lên, anh cúi đầu nhìn cô, hỏi gấp: "Sau khi tắm rửa vẫn được ôm tiếp ư?"
 
Bắc Bắc nghẹn lời, ngước mắt nhìn vào mắt Chu Thịnh, nghĩ rồi nói: "Anh để em tắm rửa trước đã, em tắm xong rồi suy xét sau."
 
"Em nói rồi đấy nhé."
 
Bắc Bắc bật cười, môi cong cong: "Em nói anh buông em ra trước đã. Anh cũng mau đi tắm đi rồi còn ngủ."
 
Chu Thịnh im lặng ngẫm nghĩ rồi gật đầu trả lời: "Được, anh tắm xong sẽ sang tìm em."
 
Bắc Bắc: "...Ơ?"
 
Nhưng lúc cô đáp lại, Chu Thịnh đã nhanh chóng vào phòng mình ngay sau khi dứt lời, chỉ để lại một mình Bắc Bắc còn đang thảng thốt nhớ đến lời anh vừa nói.
 
Tìm cô???
 
Bắc Bắc cào tóc, chợt thấy hơi bối rối. Mặc dù cô và anh đã có những hành động khá gần gũi, ví dụ như hôn, ...vv... Lúc ở khách sạn cũng đã cùng ngủ, nhưng khi ở nhà, hai người chưa bao giờ ngủ chung.
 
Không biết vì lý do nào, Chu Thịnh chưa bao giờ nói đến, mà Bắc Bắc thì lại càng không chủ động nhắc đến chuyện này.
 
Nhưng đêm nay.... Cô nhìn cánh cửa khép chặt của phòng sát vách, không hiểu ý của Chu Thịnh lắm.
 
Anh muốn ngủ chung với mình hay chỉ qua ngồi một lúc??? Bắc Bắc không hiểu lắm. Nghĩ một lúc vẫn chưa ra, cô vào thẳng phòng, lấy quần áo đi tắm nhanh.
 
Còn chuyện vẫn chưa nghĩ ra, cô tự nhủ: tắm xong đi ra ắt sẽ biết.
 
Chờ tới khi Bắc Bắc tắm rửa xong, Chu Thịnh đã ngồi trong phòng cô.
 
Quá sửng sốt, bàn tay đang cầm khăn lông lau tóc hơi khựng lại, gọi: "Chu Thịnh."
 
Chu Thịnh quay đầu nhìn cô rồi đứng dậy.
 
"Gội đầu rồi à?"
 
Bắc Bắc gật đầu, để anh lấy khăn lông mình đang cầm.
 
"Ngồi sang bên kia, anh sấy tóc cho em."
 
Bắc Bắc không từ chối, gật đầu đáp: "Ừ."
 
Bắc Bắc ngồi xuống một cái ghế tựa thấp. Chu Thịnh lấy máy sấy ra rồi đứng bên cạnh cô, cắm điện vào rồi sấy mái tóc ướt sũng.
 
Tiếng máy sấy ù ù vang lên trong căn phòng, cả hai người đều rất im lặng.
 
Qua một lúc, Bắc Bắc không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh đó nữa, cô lên tiếng: "Chu Thịnh."
 
"Ừ?"
 
"Gần đây anh bận làm gì thế?"
 
Chu Thịnh cười khẽ, anh cúi đầu cầm lọn tóc mềm mại, đặt vào lòng bàn tay, nghiêm túc sấy khô nó bằng máy. Vừa sấy, anh vừa trả lời câu hỏi của Bắc Bắc: "Dạo này công ty có mấy hạng mục mới cần chú ý nên hơi bận."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc ồ một tiếng: "Anh còn nhớ chuyện em gọi cho anh lúc giữa trưa không?"
 
"Có." Chu Thịnh hạ mắt nhìn cô, khẽ hỏi: "Có chuyện gì à?"
 
Bắc Bắc nhăn mày nghĩ ngợi, cô cho rằng nói cho Chu Thịnh cũng không có vấn đề gì: "Hôm nay chị Tĩnh nhận được một cuộc gọi, nói muốn em thử vị trí đại diện sản phẩm cho một nhãn hiệu thời trang."
 
Chu Thịnh giật mình, nghi ngờ nhìn Bắc Bắc, hỏi: "Của công ty con trong nhà ư?"
 
Bắc Bắc bật cười, bái phục vì độ nhạy bén của anh.
 
"Đúng, là công ty con của Chu thị." Bắc Bắc quay sang nhìn anh, khẽ hỏi: "Anh không biết à?"
 
Chu Thịnh ừ một tiếng: "Không rõ lắm. Dạo này nhiều chuyện nên anh không quá chú ý tới chuyện của công ty con phía dưới." Nói rồi, Chu Thịnh hạ mắt nhìn cô: "Em thấy thế nào, có đi phỏng vấn không?"
 
Bắc Bắc gật đầu: "Đương nhiên phải đi chứ, nhưng mà em không muốn anh quyết định nội bộ trước đâu đấy."
 
Chu Thịnh phì cười, anh cong môi, tay thì bẹo má Bắc Bắc chọc ghẹo: "Không đâu, nếu em không muốn anh nhúng tay thì anh sẽ không xen vào."
 
Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng, nói luôn: "Anh đừng có xen vào đấy nhé."
 
"Ừ."
 
Cô hi vọng mình có thể giành được danh hiệu người đại diện thương hiệu bằng chính thực lực của mình.
 
Chu Thịnh rũ mắt nhìn cô: "Có muốn nói gì với anh nữa không?"
 
Bắc Bắc lắc đầu: "Hết rồi." Cô ngẩn ra giây lát rồi nhìn Chu Thịnh, hỏi: "Tối nay anh muốn ngủ lại chỗ em?"
 
Chu Thịnh nhướng mày, cười hỏi lại: "Được không em?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui