Chương 42: Bốn mươi hai đồng tiền
Có lẽ là không.
Bắc Bắc không hiểu thế nào, nhưng cuối cùng, Chu Thịnh vẫn ôm cô ngủ.
Có thể là vì ban ngày vẫn còn thừa tinh lực nên sau khi nằm xuống, Bắc Bắc không ngủ được.
Cô ngẫm nghĩ vài giây, định giãy khỏi tay Chu Thịnh nhưng sau hai lần thử thì vô ích.
Chu Thịnh mở mắt nhìn cô, hai người mặt đối mặt: "Không ngủ được à?"
Bắc Bắc thản nhiên gật đầu: "Hơi khó ngủ." Cũng không biết là do thói quen hay do tinh thần tốt, nhưng suy cho cùng, cô vẫn không ngủ được, không hề thấy buồn ngủ tí nào.
Chu Thịnh nhếch môi, hôn lên một bên má cô, trêu: "Vậy làm ít chuyện nhé?"
"Hả?" Bắc Bắc sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng ít chuyện là chuyện gì, Chu Thịnh đã xoay người đè cô ở dưới, cúi đầu hôn.
"Chu Thịnh."
Chu Thịnh ậm ừ, cúi đầu hôn cô, chỉ chú ý tới Bắc Bắc ở dưới, còn những chuyện khác, anh hoàn toàn ngó lơ.
Không biết qua bao lâu, Bắc Bắc thật sự nghĩ rằng, đêm nay Chu Thịnh không kiềm chế được nữa.
Nhưng cô không ngờ, vào giây cuối cùng, Chu Thịnh bất ngờ bỏ trận, xoay người nằm xuống bên cạnh Bắc Bắc.
Bắc Bắc vẻ mặt mơ màng, cô trợn mắt nhìn Chu Thịnh: "Anh... không làm tiếp à?"
Lúc ấy, má cô đỏ lựng, cổ vẫn còn lưu không ít vết tích anh để lại.
Chu Thịnh cười khẽ, giọng khàn khàn của anh vang lên bên tai Bắc Bắc: "Em muốn anh làm tiếp?"
Bắc Bắc đờ ra, liếc Chu Thịnh, nói với giọng không rõ ràng: "Không."
Chu Thịnh khẽ cười, cầm tay Bắc Bắc nói: "Để lần sau."
Bắc Bắc giật mình, nguýt Chu Thịnh một cái, vùi đầu vào gối, lẩm bẩm: "Không có lần sau đâu."
Chu Thịnh nhoẻn miệng cười, vòng tay ôm eo cô, ôm người chuẩn bị ngủ.
Không phải anh không muốn, mà là anh cảm nhận được lúc mới hôn Bắc Bắc, người cô run lên. Mặc dù có thể cô sẽ không cản anh làm bước tiếp theo, nhưng Chu Thịnh không muốn ép cô.
Đây là chuyện anh đã hứa sẽ để cô tự lựa chọn.
Tình cảm hai người vừa ổn định lại, anh không mong muốn xảy ra thêm rắc rối nào nữa. Còn chuyện thế này đương nhiên cần có sự vui lòng của cả hai, thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Chu Thịnh đã thấm nhuần đạo lý này.
Không thể không nói, Chu Thịnh là một người chồng tốt. Anh hoàn toàn tôn trọng Bắc Bắc trong việc vợ chồng.
Mà không làm xằng bậy theo dục vọng của mình.
Hai người im lặng ôm nhau ngủ. Ánh trăng ngoài cửa sổ thản nhiên lẻn vào phòng, tăng thêm ánh sáng cho căn phòng tối đen.
Bắc Bắc xoay người nhìn ra ngoài mãi mới trở mình, chui vào trong lòng Chu Thịnh, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Chu Thịnh ôm người trong lòng, anh thấy vô cùng trọn vẹn.
Cúi đầu hôn lên trán Bắc Bắc, Chu Thịnh vòng tay ôm lấy vợ, cũng đi ngủ theo.
...
Hôm sau.
Sau khi đưa Bắc Bắc về trường, Chu Thịnh mới tới công ty.
Bắc Bắc vội đi học nên không sến súa với Chu Thịnh ở trong xe. Sáng nay cô dậy hơi muộn nên giờ chỉ có thể chạy vào lớp mới không bị muộn.
Vừa chạy vừa thở hổn hển, cuối cùng, trước khi chuông vào lớp vang lên, Bắc Bắc bước vào lớp học.
Sáng nay có một tiết mà hai lớp cùng học. Khi Bắc Bắc vào trong, những vị trí ngồi sau đều đã có người ngồi. Cô nhìn quanh một vòng rồi nhanh chóng tìm một vị trí phía trước ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, bạn ở bên cạnh đã lên tiếng:
"Chào Bắc Bắc."
Bắc Bắc giật mình, sau khi ngạc nhiên với tiếng chào thân thiện, cô quay đầu nhìn lại, khéo thế nào lại gặp ngay người hôm qua vừa chạm mặt. Cô ngây ra vài giây rồi gọi: "Lớp trưởng đúng không, chào cậu."
Tôn Vệ nhướng mày, cười thản nhiên: "Không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi."
Bắc Bắc ừ một tiếng, thong dong nói: "Hôm qua vừa mới gặp."
Cô không não cá vàng đến mức quên cả mặt người vừa mới gặp hôm qua.
Tôn Vệ cười cười: "Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Bắc Bắc gật đầu, đảo mắt từ nhìn sang nam sinh đang ngồi bên cạnh, "Chuyện gì?"
"Đến ngày thành lập trường vào tầm tháng năm, đến hôm đó lớp sẽ có tiết mục biểu diễn, nên tôi muốn hỏi cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"
Nghe vậy, Bắc Bắc trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Không có tôi chắc tiết mục vẫn ổn nhỉ?"
Cô không tin là cả chuyên ngành Biểu Diễn lớn như vậy lại không có ai xung phong tình nguyện lên sân khấu. Theo sự hiểu biết của Bắc Bắc, ngày kỷ niệm thành lập trường là một cơ hội. Nếu tiết mục của sinh viên nào biểu hiện tốt trên sân khấu thì sẽ được coi trọng, từ đó có nhiều cơ hội hơn.
Ngày kỷ niệm thành lập trường hàng năm đều có rất nhiều người nổi danh trong giới tới tham dự. Ngoài ra còn có cả người nổi tiếng và một vài đàn anh đàn chị từng nổi danh trong học viện trước kia về thăm, xem như làm bệ phóng cho trường cũ của mình.
Lúc trước Bắc Bắc đã nghe ngóng về trường, chuyên ngành diễn xuất cô theo học đã bồi dưỡng không ít diễn viên ưu tú. Vậy nên Bắc Bắc cho rằng... Tôn Vệ tìm tới cô, chắc cũng không phải vì không tìm được người.
Tôn Vệ hơi kinh ngạc, rồi gật đầu nói: "Vậy thì chưa chắc, nữ sinh xinh như cậu trong lớp chúng ta cũng hơi ít."
Bắc Bắc ngẩn ra, mỉm cười nói: "Tiết mục biểu diễn gì vậy?"
"Có lẽ là tự làm một vở kịch, thế nào, có hứng thú không?" Khi nói đến kịch bản, giọng Tôn Vệ vô cùng tự tin.
Bắc Bắc nghĩ giây lát rồi nhỏ giọng từ chối: "Chắc là không được rồi. Qua một thời gian ngắn nữa có thể tôi phải đi quay phim, đến lúc đó chắc không đủ thời gian để dựng kịch bản diễn với các cậu được, xin lỗi nhé."
Tôn Vệ nhíu mày, nhìn chằm chằm Bắc Bắc vài giây rồi nói: "Thật ra việc dựng kịch bản cũng không lâu lắm, đến lúc đó cậu cố gắng bớt chút thời gian cũng được mà?"
Bắc Bắc bật cười, từ chối một cách lễ phép: "Đến lúc đó có khi tôi không đến trường trong một khoảng thời gian dài, chắc là không thể tham gia rồi. Xin lỗi nhé, lần sau còn có cơ hội thì chắc chắn tôi sẽ tham gia hoạt động trong lớp."
Đã nói đến mức này, Tôn Vệ cũng không thể cố ép Bắc Bắc nữa.
Đành mỉm cười nói: "Vậy lần sau sẽ tìm cậu, cậu không được từ chối nữa đâu đấy."
Bắc Bắc gật đầu đáp: "Chắc chắn phải thế rồi."
Nếu lại từ chối, chắc cô sẽ không yên ổn học tập nổi trong lớp nữa.
Tôn Vệ không tranh chấp gì thêm, trái lại còn chuyển sang thảo luận chuyện khác với Bắc Bắc. Bắc Bắc nhíu mày nhìn giảng viên nhìn qua nhiều lần, lên tiếng nhắc nhở: "Học đã rồi nói sau."
Cô vừa dứt lời, Tôn Vệ chợt thấy xấu hổ, nhưng cậu ta che giấu rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã trở lại bình thường.
Bắc Bắc chú tâm đọc sách trước mặt và ngước mắt nhìn giảng viên phân tích kịch bản, cô mong mình có thể tiếp thu nhiều kiến thức mang tính học thuật chuyên nghiệp như vậy hơn.
*
Những ngày ở trường là những ngày tự do nhất và cũng trôi nhanh nhất.
Chỉ mấy ngày sau, Trần Tĩnh thông báo với Bắc Bắc chị ấy đã ký hợp đồng thay cô. Khoảng đầu tháng năm, cô sẽ phải tới đoàn làm phim. Bắc Bắc tỏ vẻ không có vấn đề gì. Đồng thời, Trần Tĩnh cũng đã tìm được lớp đào tạo chuyên nghiệp mà Bắc Bắc nhờ tìm trước đó.
Hôm nay Bắc Bắc chỉ phải học sáng, nên chiều Trần Tĩnh tới đón cô, chuẩn bị sang lớp đào tạo.
Sau giờ học, Bắc Bắc không ăn cơm mà ra luôn cổng trường. Xe của Trần Tĩnh đúng lúc đỗ ở đối diện, chị tới đón cô đến lớp đào tạo.
"Địa chỉ lớp học ở đâu thế ạ?"
Trần Tĩnh liếc cô, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, rồi không nhịn được cười nói: "Dạo này có phải em gầy đi không?"
Bắc Bắc gật đầu: "Xuống 2.5 kg."
Nữ chính trong kịch bản là người rất rất gầy, vì muốn có một thước phim đẹp và càng hợp mô tả hơn, cô ép cân nặng đã đạt tiêu chuẩn của mình xuống 2.5 kg.
Cũng may cô không thấy khó trong việc giảm cân, nên có giảm cũng không thấy khó chịu, nhưng cô không ngờ Trần Tĩnh chỉ liếc một cái đã nhận ra: "Sao chị vừa nhìn đã biết thế ạ?"
Trần Tĩnh nhíu mày: "Quá rõ mà."
Bắc Bắc nghẹn lời, bất đắc dĩ thừa nhận.
Ngoại trừ Trần Tĩnh, Chu Thịnh cũng nhận ra sau khi cô xuống 1.5 kg. Vậy là cuối tuần, anh mua cho cô cơ man đồ ăn, chỉ mong nhanh chóng bồi dưỡng lại 1.5 kg đã mất.
Chỉ tiếc, Bắc Bắc kiên trì không ăn. Chu Thịnh cũng bó tay.
"Lớp đào tạo ở ngay trong công ty."
Bắc Bắc sửng sốt: "Hả? Ở công ty nào ạ?"
"Mộ Bắc."
Bắc Bắc gật đầu, ồ một tiếng: "Ở phòng trong công ty ấy ạ?"
"Ừ, lúc trước phòng để trống là do công ty vừa mới thành lập nên vẫn chưa hoàn thiện. Lần trước chị vừa nhắc một câu với cấp trên thì chỉ mới vài ngày đã có thông báo và mời cả thầy giáo luôn rồi. Chiều nay chúng ta sẽ học và luyện tập về hình thể."
Nói đến đây, Trần Tĩnh ngay tức khắc có vấn đề cần hỏi Bắc Bắc.
"Chị hỏi em một chuyện."
"Chị cứ nói ạ." Bắc Bắc đang cúi đầu nhắn tin báo cáo hành trình cho Chu Thịnh.
Những lúc phải rời khỏi trường Bắc Bắc đều báo với Chu Thịnh một tiếng, coi như là để anh yên lòng.
Còn Chu Thịnh nếu có việc cần đi công tác, anh cũng sẽ xin phép Bắc Bắc. Đây cũng được coi là sự ăn ý của hai người.
"Sao tên công ty chúng ta lại giống tên em nhỉ?"
Bắc Bắc: "..." Cô rốt cuộc dừng chú ý tới điện thoại trên tay. Bắc Bắc kinh ngạc nhìn Trần Tĩnh, nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi lại: "Giống ở đâu, chữ "Bắc" ấy ạ?"
Trần Tĩnh lắc đầu: "Chị cứ thấy cái tên này liên quan đến em ấy." Nói đến đây, Trần Tĩnh lại tò mò hỏi thêm: "Em vẫn chưa nói với chị về quan hệ giữa em với tổng giám đốc Chu đâu đấy!"
Nghe vậy, Bắc Bắc nhướng mày: "Chị nói cho em quan hệ của chị với đạo diễn Mã trước đã, rồi em khai sau, thế nào?"
Bắc Bắc cảm thấy thực hiện giao dịch này cũng tốt.
Cô không tính lừa Trần Tĩnh quá lâu. Lúc trước không nói chẳng qua là vì chỉ vừa mới tiếp xúc, tuy biết Trần Tĩnh sẽ không loan tin quan hệ giữa cô và Chu Thịnh, nhưng trong suy nghĩ thầm kín của Bắc Bắc, cô không muốn cho quá nhiều người biết đến mối quan hệ giữa mình với Chu Thịnh.
Đại khái là vì tự ti.
Trần Tĩnh nghẹn lời, trợn mắt nhìn nghệ sĩ của mình: "Phải như vậy thật sao?"
"Phải." Bắc Bắc gật đầu, cô sắp không kìm được sự tò mò của mình rồi.
Lúc trước cô cũng định hỏi Chu Thịnh, nhưng anh lại bảo đây là chuyện riêng tư của người khác, không nói cho cô biết.
Trần Tĩnh nghĩ nghĩ, rồi quyết định không giấu giếm nữa.
"Chị với đạo diễn Mã là vợ chồng."
Khi nghe đến câu trả lời, trong đầu Bắc Bắc chỉ còn duy nhất một suy nghĩ.
Hay lắm, hay lắm, quá quá hay....