Chương 45: Bốn mươi lăm đồng tiền
Về hot search lần này, buổi tối Bắc Bắc chỉ trêu chọc Chu Thịnh một chút rồi không nói gì thêm.
Nhưng mà cư dân mạng lại không như vậy. Đối với những việc mà bọn họ không biết thì cái gì cũng tò mò, bởi vì đây là lần đầu tiên thấy ảnh thân mật của Chu Thịnh với ai đó, mà nữ chính trong hot search lần này không có một cái hình chính diện nào cả. Đến tận sáng ngày hôm sau hot search trên mạng liên quan đến Chu Thịnh và Bắc Bắc vẫn chưa giảm nhiệt.
Bắc Bắc nhìn những bình luận của cư dân mạng, chỉ có thể cảm thán một câu: "Sinh lực thật là dồi dào."
Cả một đêm rồi mà vẫn chưa ngừng lại.
Chu Thịnh tỏ vẻ đồng tình: "Chắc đến chiều sẽ hết thôi."
Bắc Bắc nhướng mày, kinh ngạc nhìn anh: "Tại sao buổi chiều mới có thể hết được?" Cô có chút tò mò nhìn Chu Thịnh: “Có phải các anh giở trò gì gì đó không vậy?”
Những chuyện này ở trên mạng, cô cũng hiểu một chút, muốn đè bất kỳ một hot search nào đó xuống thì cần phải có một tin tức khác hấp dẫn sự chú ý của cư dân mạng, chuyển từ chuyện này qua chuyện kia thì mới có thể từ bỏ được.
Chu Thịnh nhướng mày, úp úp mở mở: "Buổi chiều em sẽ biết."
Bắc Bắc: "Ohhh, Okay!"
Hai người ở nhà ăn sáng xong rồi đi ra ngoài, đưa Bắc Bắc về trường. Khi chuẩn bị xuống xe, Chu Thịnh còn dặn dò cô: "Buổi chiều lúc huấn luyện, đừng cố gắng quá sức."
Bắc Bắc ngẩn ra, không phải vấn đề quá sức hay không, mà cũng đâu thể kéo giãn cơ mà không phải dùng sức chứ!
Bắc Bắc gật đầu: "Em biết rồi."
"Buổi chiều trước khi về nhà thì gọi điện thoại cho anh."
"Vâng."
Chu Thịnh cứ dặn đi dặn lại, còn Bắc Bắc thì ngoan ngoãn đáp lại.
Đến cuối cùng, Bắc Bắc thật sự thấy Chu Thịnh phiền rồi, làm sao anh lại trở thành một người dông dài như vậy. Chân mày cô chau lại, nhìn Chu Thịnh đang căn dặn cô lần thứ ba rằng buổi chiều phải gọi điện thoại cho anh, thật sự cô chịu không được nữa: "Chu Thịnh."
"Hả?" Chu Thịnh liếc mắt nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Bắc Bắc ngưng lại, bất chấp khả năng bị đánh cũng phải nói: "Anh nói nhiều quá à. Em đã biết rồi, chiều sẽ gọi điện thoại cho anh." Mặt mũi Bắc Bắc vui tươi cười nhìn anh: "Anh còn chưa đến ba mươi tuổi, xin anh đừng lải nhải nữa, em thuộc lòng rồi đây nè."
Chu Thịnh ngẩn người, đang muốn nhéo má cô thì cô đã nhanh nhẹn mở cửa xe đi xuống, ở ngoài cửa kính tươi cười nhìn anh: "Buổi chiều gặp nhé. Em đi học đây."
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . Ừm."
Nhìn theo bóng lưng đang chạy chậm rời đi, Chu Thịnh bất đắc dĩ ấn mi tâm, cảm giác thất bại trong vài giây.
Sau đó anh lái xe rời đi.
- -
Đến buổi chiều, Bắc Bắc mới từ trường đi ra, vừa lên xe đã thấy Trần Tĩnh lo lắng nhích lại gần: "Tối qua em và tổng giám đốc Chu bị chụp lại rồi."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Ngơ ngác nhìn Trần Tĩnh, Bắc Bắc cảm thấy bó tay hỏi: "Chị Tĩnh, tốt xấu gì chị cũng là người quản lý của em đúng không?"
"Ừ."
"Vậy mà bây giờ chị mới biết việc tối qua em và Chu Thịnh lên hot search sao?"
Trần Tĩnh nhướng mày, lớn tiếng phản bác: "Tất nhiên là không rồi. Tối qua chị đã biết rồi."
Bắc Bắc nghẹn lại, bất đắc dĩ nhìn chị: "Vậy sao tối hôm qua chị không gọi điện thoại hỏi tình hình của em?" Không phải bình thường khi nghệ sĩ bị chụp lại thì ngay lập tức người quản lý sẽ gọi điện thoại hỏi tình hình của nghệ sĩ mình rồi cùng nhau tìm cách giải quyết sao? Tại làm sao người quản lý của cô ngay cả lời hỏi thăm cũng không có, đến tận buổi chiều ngày hôm sau mới nói với mình? ? ? ? Bắc Bắc nghi ngờ đánh giá Trần Tĩnh, đối với người quản lý tiếng tăm lừng lẫy này nhịn không được mà chế giễu.
Trần Tĩnh bật cười, vỗ vai Bắc Bắc nói: "Bắc Bắc à."
"Chị nói đi."
"Em biết tối hôm qua mặt của em không bị chụp đúng không?"
"Em biết."
Hai bàn tay Trần Tĩnh ngửa lên, nhún vai: "Mặt của em không bị chụp, tại sao chị phải lãng phí thời gian gọi điện thoại cho em? Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?"
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . ." Cô nhìn biểu cảm của Trần Tĩnh, lờ mờ cảm thấy chị nói cũng rất có lý đó chứ.
Nhịn lại, Bắc Bắc nói: "Chị nói cũng rất có lý."
"Tất nhiên rồi. Chị là một người quản lý có mắt nhìn xa trông rộng mà."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . .. . . . ."
Được rồi, thôi để chị Tĩnh tự luyến chút đi.
- -
Một lúc sau, đột nhiên Trần Tĩnh rất nghiêm túc nhìn Bắc Bắc hỏi: "Vừa rồi em có lên mạng không?"
"Không, làm sao vậy chị?" Bắc Bắc cúi đầu mở khóa điện thoại di động, theo thói quen đăng nhập vào weibo.
Trần Tĩnh còn chưa nói gì thì Bắc Bắc đã nhìn thấy tin hot search mới.
Vừa nhìn thấy, trong lòng Bắc Bắc nảy ra một ý nghĩ: Chu Thịnh thật sự nói đúng. Đến buổi chiều, cư dân mạng không còn chú ý đến Chu Thịnh và cô nữa.
Cô chăm chú nhìn hot search trên weibo, có chút khó tin: "Cái này . . . . . . . . . . . . . . . chị Tĩnh."
"Hả?" Trần Tĩnh liếc mắt nhìn cô cười rồi nói: "Chuyện này là thật. Trước đây đã bị chụp nhưng không biết tại sao đã đè xuống rồi, hôm nay lại bị khui ra."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . .. "
Cô xin lỗi ba người trên hot search.
Chuyện trên weibo tung ra là việc ngoại tình của một đạo diễn, mà người thứ ba trong đó lại chính là một ngọc nữ trong làng giải trí. Trước khi tin tức này bị phơi bày, nữ nghệ sĩ này vẫn luôn nổi tiếng trong sáng.
Theo như Bắc Bắc hiểu, độ hot của nữ nghệ sĩ này rất lớn, có hơn hai mươi triệu fan.
Bắc Bắc mở phần bình luận phía dưới ra xem, cảm thấy thật ghê tởm.
- - F**k, tin này? ? ? ? Đây mà là ngọc nữ à, là dục nữ thì có! ! !
- - Ôi trời, trước đây tôi cảm thấy con người cô ta giả tạo, lúc nào cũng giả vờ ngây ngô, thật không ngờ, cái tin tức này lộ ra quả thực là phá hủy tam quan, không dám nhìn thẳng.
- - Là một người biết rõ mọi chuyện, không nhịn được mà nói vài câu: Thật ra cô ta đã phá vỡ gia đình của đạo diễn nhiều năm rồi, hình như hai năm trước còn làm thất lạc con của vợ đạo diễn này. Chỉ là phía sau cô ta có kim chủ nên chuyện này bị ém đi dễ dàng, bây giờ bị khui ra thì chắc là đã phạm lỗi với kim chủ rồi. Loại con gái này nên sớm để mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta.
- - Nếu sự thật là như vậy, trước đây tôi thực sự bị mù mắt rồi, chuyển thành antifan, tạm biệt nhé!"
- - Ông đạo diễn này cũng một lời khó nói hết, còn nói vợ chồng thương yêu nhau thắm thiết đó? ? ? Tình cảm trước đây toàn là làm trò trước mặt cư dân mạng, thật mất mặt!"
. . . . . . . . . . . . . .
Lúc này, tiếng mắng chửi trên weibo có rất rất nhiều, có người mắng kẻ thứ ba, cũng có người mắng đạo diễn, cũng có người nói vợ đạo diễn không giữ được chồng, Bắc Bắc thấy tam quan* sắp bị phá hỏng rồi.
*Tam quan: bao gồm thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan. Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý giải cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
Cô nhanh chóng tắt điện thoại, liếc nhìn Trần Tĩnh, đáy mắt mỗi người đều thấy sự bất đắc dĩ.
"Chị Tĩnh."
"Ừm."
"Chị thấy chuyện này như thế nào?"
Trần Tĩnh nhướng mày, phân tích cho cô: "Không thấy thế nào cả. Ông đạo diễn này lúc nào cũng như vậy, đã ăn trong chén rồi còn ngó trong nồi, trong giới này rất nhiều người biết."
Bắc Bắc nghẹn lại, nghi ngờ nhìn Trần Tĩnh: "Vậy chị thì sao? Chị có lo lắng đạo diễn Mã không?"
Mặc dù biết bây giờ hỏi câu này là không đúng, nhưng mà mối quan hệ giữa đạo diễn Mã và Trần Tĩnh thật sự làm Bắc Bắc rất tò mò. Là vợ chồng nhưng trước giờ trong giới giải trí chưa từng bị khui ra, hơn nữa không ai biết tình trạng hôn nhân của đạo diễn Mã là đã kết hôn.
Nghe thấy vậy, Trần Tĩnh cười: "Nói không lo thì là giả nhưng mà chị tin tưởng mắt nhìn đàn ông của chị."
Sau đó, chị lại hỏi Bắc Bắc: "Còn em? Lo lắng không?"
Bắc Bắc suy nghĩ rồi gật đầu: "Cũng gần giống như cách nghĩ của chị nhưng mà em tin tưởng Chu Thịnh."
Dù sao đối với Bắc Bắc mà nói kiểu đàn ông như Chu Thịnh hoàn toàn có thể không cưới cô, hoàn toàn có thể tiếp tục ăn chơi, nhưng mà anh lại lựa chọn kết hôn với cô, mặc dù nguyên nhân đến tận bây giờ Bắc Bắc vẫn không biết, nhưng cô hình như rất tin tưởng Chu Thịnh.
Loại tin tưởng này, cô không thể dùng lời nói diễn tả được, chỉ có thể nói vì thái độ thường ngày của Chu Thịnh đối với cô khiến cô tình nguyện tin tưởng anh.
Anh sẽ không phải kiểu đàn ông như thế, cũng sẽ không phản bội người của mình.
Hai người nhìn nhau cười, đáp án thực sự đều giống nhau cả.
"Chuyện trên mạng xem cho biết là được rồi, dù sao chắc chắn sẽ có một tin tức khác đè xuống thôi."
Bắc Bắc nhướng mày, biểu thị đồng ý: "Cũng đúng."
"Ừm, lát nữa khi huấn luyện nhớ chú ý một chút."
"Dạ vâng ạ."
"Chân đã khỏi hẳn chưa?"
Bắc Bắc gật đầu: "Không sao rồi. Tối qua về nhà em ngâm chân rồi."
"Em tự làm?"
Bắc Bắc cười, khóe môi cong lên: "Chu Thịnh làm."
Nghĩ đến hành động lấy nước cho mình của Chu Thịnh tối hôm qua, Bắc Bắc lại cảm thấy ấm lòng.
Ở bên ngoài Chu Thịnh là người đàn ông thông minh tài giỏi, nhưng ở nhà anh lại chấp nhận đi lấy nước cho cô, cẩn thận lấy rượu thuốc ngâm chân cho cô, như vậy thì làm sao Bắc Bắc không tình nguyện tin tưởng chứ.
Trần Tĩnh lên tiếng, tỏ vẻ hâm mộ: "Chị thật sự không tưởng tượng được cảnh sống chung của tổng giám đốc Chu và em."
Bắc Bắc cười: "Sống lâu thì sẽ biết thôi."
Sau này, Trần Tĩnh thật sự rớt mắt kính vì cuộc sống chung của hai người này, thật con mẹ nó quá cưng chiều! !
*
Thời gian trôi qua thật nhanh, mỗi ngày của Bắc Bắc đều là buổi sáng đi học, buổi chiều không có tiết thì đến công ty thực hiện các bài huấn luyện khác nhau. Sau một thời gian, cơ bắp đã giãn ra, khí chất cả người Bắc Bắc được tăng thêm rõ rệt.
Còn về một chút đánh giá vai diễn, Bắc Bắc cũng đã nắm bắt kỹ hơn, cũng có thể hiểu sâu hơn một phương diện nào đó.
Những thay đổi này, Trần Tĩnh thấy, Chu Thịnh cũng thấy mà đối với những thay đổi của bản thân thì Bắc Bắc còn hiểu rõ so với những người khác.
Nháy mắt, khóa huấn luyện của cô sắp kết thúc rồi, cũng có nghĩa Bắc Bắc sắp vào đoàn phim rồi.
Hai ngày trước, tổ đạo diễn đã liên lạc với Bắc Bắc, sau khi hỏi thăm một vài vấn đề liền sắp xếp thời gian nhận phòng cho Bắc Bắc và nói thêm về một số vấn đề khác.
Sáng thứ Sáu, Bắc Bắc xin giảng viên trong trường nghỉ phép, buổi chiều xuất phát đến đoàn phim.
Sau khi xin nghỉ, Bắc Bắc vừa từ văn phòng giáo viên đi ra thì nhìn thấy lớp trưởng đã lâu không gặp, cô dừng lại một chút, lịch sự lên tiếng chào rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng không ngờ, Tôn Vệ gọi cô lại.
"Bắc Bắc, cậu đi đâu thế?"
Bắc Bắc ngừng lại, nói chuyện với lớp trưởng: "Tôi đến xin giáo viên nghỉ học, sắp tới đi quay phim."
Trong mắt Tôn Vệ hiện lên một tia kinh ngạc, cậu còn nghĩ rằng trước đây Bắc Bắc nói giỡn với cậu.
"Thật sao? Ở đoàn phim nào?" Tôn Vệ tò mò hỏi.
Bắc Bắc ngẩn ra, cười hơi gượng: "Xin lỗi, trước khi quay phim không thể tiết lộ, đoàn làm phim yêu cầu giữ bí mật."
Nghe thấy vậy, Tôn Vệ cười gật đầu: "Không sao, hiểu mà."
"Ừm ừm." Bắc Bắc nghĩ rồi liền nói: "Tôi đi trước, tạm biệt."
Nói xong, không đợi Tôn Vệ trả lời, Bắc Bắc đã vội chạy đi rồi, cô cảm thấy nói chuyện với lớp trưởng quá mất sức.
Bắc Bắc chạy một mạch về đến ký túc xá, thu dọn đồ đạc, sau khi tạm biệt bạn bè thì rời đi ngay.
Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Bắc Bắc tự nhiên lên xe, ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi bên ghế tài xế, mặt mũi tươi cười hỏi: "Chu Thịnh, anh đến đón em về nhà sao?"
Chu Thịnh ừm hừ một tiếng: "Bằng không thì sao?"
Bắc Bắc nghẹn họng, trừng mắt nhìn anh: "Em chỉ nói đùa thôi mà."
Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng, vò tóc cô thật mạnh: "Khó khăn lắm vợ mới xin nghỉ mà lại phải đi quay phim."
Chu Thịnh mỗi ngày đều phải phòng không gối chiếc, đúng thật là thiệt thòi.
Bắc Bắc nghẹn lại, thể hiện sự bất đắc dĩ đối với câu nói của anh.
"Chỗ em đi cũng không xa lắm."
Chu Thịnh buồn bã nói: "Nhưng cũng không gần."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . Em sẽ cố gắng nửa tháng về một lần."
Chu Thịnh tiếp tục buồn bã nhìn cô: "Không đủ."
"Vậy một tuần?" Bắc Bắc suy nghĩ: "Như vậy không được, em cảm thấy đạo diễn sẽ không đồng ý."
Chu Thịnh dừng lại một chút rồi nói luôn: "Không cần em xin nghỉ, em có muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh không?"
"Hả?" Bắc Bắc không hiểu, ngơ ngác nhìn anh: "Là sao?"
Chu Thịnh cười vui vẻ giải thích cho cô: "Anh có một ý rất hay, em muốn nghe không?"
"Được."
Chu Thịnh cực kỳ vui mừng nói ra ý kiến của mình: "Mỗi ngày anh đều đến đoàn phim thăm em, em thấy sao?"