Chương 46: Bốn mươi sáu đồng tiền
Buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ.
Sau khi Bắc Bắc về nhà sửa soạn đồ đạc liền lên ô tô với Trần Tĩnh đến đoàn làm phim.
Bối cảnh quay phim lần này là ở một trường cấp ba, cách khá xa trung tâm thành phố, cũng xem như nằm trong một thị trấn rất sầm uất, thuộc về thành phố H.
Từ nhà ngồi xe ô tô đi đến đó mất khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, không xa nhưng mà cũng không gần.
Dù sao người của đoàn làm phim cũng không thể về nhà mỗi ngày, vì lái xe đi đi về về đã mất năm tiếng đồng hồ.
Bắc Bắc đi cùng Trần Tĩnh, trước đó đã lấy được địa chỉ rồi. Nếu như đến vào buổi chiều thì làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn trước, ngày hôm sau chính thức bấm máy.
Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp. Trần Tĩnh lái xe, Bắc Bắc liền ngồi bên ghế phụ, quay đầu ngắm cảnh ở bên ngoài cửa sổ, cô cảm thán nói: "Thời tiết ở đây thật là đã quá đi!"
Trần Tĩnh gật đầu đồng tình: "Đúng là rất tốt. Đã ra ngoài khu vực thành phố rồi, lát nữa sẽ lên cao tốc."
"Vâng. Chị tự quyết là được rồi." Bắc Bắc liếc mắt nhìn dáng vẻ lái xe của Trần Tĩnh, tò mò hỏi: "Đạo diễn Mã đồng ý cho chị đến chỗ xa vậy sao?"
Trần Tĩnh nhướng mày, khó hiểu nhìn cô một cái rồi khẽ cười: "Tổng giám đốc Chu không cho em đi à?"
Bắc Bắc vò đầu, không biết phải nói sao: "Cũng không phải không cho em đi."
Chính là người nào đó nói cũng muốn đi cùng, đi về hằng ngày, Bắc Bắc cảm thấy thật sự mệt mỏi. Vì vậy khi Chu Thịnh đề nghị như vậy, cô vừa muốn vừa không muốn từ chối. Một ngày hơn hai mươi tiếng đồng hồ, nếu đi đi về về bên này thì Chu Thịnh ngoài làm việc ra thì chỉ có lái xe, không được nghỉ ngơi, như vậy thì quá mệt.
Trần Tĩnh hiểu, cười nhẹ trêu ghẹo cô: "Xem ra tổng giám đốc Chu thật sự không nỡ rời xa vợ rồi."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . .. . . . . . . "
Cô im lặng, đơn giản hỏi: "Đạo diễn Mã không thể không có biểu hiện gì."
Trần Tĩnh à ừm, nghĩ đến biểu hiện của chồng mình thì khẽ cười: "Cũng có đó. Nhưng mà bộ phim điện ảnh trước đó mọi người quay đang vào trong giai đoạn hậu kỳ, cho dù anh ấy có lòng thì cũng không thể qua đây."
Bắc Bắc nghẹn họng, nói: "Đạo diễn vất vả quá."
Trần Tĩnh cười: "Chị sẽ chuyển lời cho anh ấy."
Hai người vui vẻ lái xe, thi thoảng nói chuyện vài câu thì cũng cảm thấy hành trình đến thị trấn cũng không quá xa xôi.
Gần đến sập tối, Bắc Bắc và Trần Tĩnh đến được khách sạn. Khách sạn cũng gần với chỗ trường học mà họ lấy làm cảnh quay. Nghe nói vì để thuận tiện cho diễn viên mà đoàn phim đã đặc biệt cố ý tìm một khách sạn gần với chỗ quay phim.
Khách sạn này xem ra không tệ, xếp phòng của Bắc Bắc và phòng của Trần Tĩnh ở chung một chỗ, hai phòng đối diện nhau. Việc làm này của đoàn phim khiến Bắc Bắc có ấn tượng tốt. Dù sao bình thường mà nói, tầng mà diễn viên ở đều không giống so với tầng của quản lý hay là trợ lý, kiểu gì phòng của quản lý hoặc trợ lý sẽ kém hơn một chút.
Nhưng lần này không như thế, cho nên Bắc Bắc rất vui vẻ.
Trần Tĩnh cũng như vậy, càng tăng thêm thiện cảm với đoàn phim này.
Hai người ở trên tầng, vào phòng tự sắp xếp đồ dùng của mình, sau đó Trần Tĩnh nhắc nhở Bắc Bắc: "Nhắn lên nhóm chat nói là chúng ta đến rồi."
Nhóm chat mà chị nói là nhóm diễn viên của đoàn phim, mỗi một đoàn phim đều có một nhóm riêng của mình, rất thuận tiện cho diễn viên giao lưu trò chuyện các kiểu.
Bắc Bắc hiểu: "Vâng."
Sau khi cô nhắn tin lên nhóm chat, phó đạo diễn đã tag @ Bắc Bắc, nói là tám giờ tối họp ở phòng đạo diễn, bốn diễn viên chính đều phải tham gia.
Sau khi Bắc Bắc trả lời lại thì không tiếp tục nhắn nữa.
"Nói rồi."
Trần Tĩnh 'ừm' một tiếng, cúi đầu nhìn cô: "Chút nữa có phải đi họp không?"
"Có."
Trần Tĩnh mỉm cười, khóe môi cong lên: "Đói chưa? Giờ chúng ta ra ngoài ăn cái gì đó hay là nghỉ ngơi chút rồi mới đi ăn?" Giờ cũng sắp đến giờ ăn tối rồi. Trước khi đến đây, Trần Tĩnh đã tra baidu xem đồ ăn ở đây, nghe nói ở huyện này đồ ăn khá ngon, đêm xuống thì người dân ở đây sẽ bắt đầu cuộc sống về đêm.
Đồ nướng rất nổi tiếng, những đồ ăn vặt khác cũng rất ngon. Nếu như những người thích ăn cay mà đến đây thì chắc chắn sẽ thích ẩm thực nơi đây.
Bắc Bắc nghĩ, nằm liệt ở trên giường than thở: "Bây giờ em đói rồi nhưng không muốn ra ngoài."
Trần Tĩnh: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Rốt cuộc mình làm sao mà lại tìm được một nghệ sĩ lười như vậy.
"Buổi chiều em có lái xe đâu."
Bắc Bắc 'ồ' một tiếng: "Nhưng ngồi xe cũng rất mệt."
Trần Tĩnh cạn lời, tìm một cái ghế ngồi xuống rồi nhìn chằm chằm cô nói: "Chị cũng mệt lắm."
Hai người nhìn nhau rồi phì cười.
Bắc Bắc bật người dậy liền nói: "Đi đi, đi ăn thôi. Em bao."
Trần Tĩnh nhướng mày, cong môi cười: "Em bao là điều đương nhiên rồi."
Bắc Bắc cười hì hì: "Đương nhiên. Để cảm ơn chị Tĩnh trên đường thật vất vả, nhất định em sẽ bao. Tối nay chị muốn ăn gì cứ thoải mái chọn."
Trần Tĩnh khẽ cười: "Yên tâm đi, chị sẽ không ăn để cho em nghèo được đâu."
"Vâng vâng, đi thôi."
"Đi."
*
Ở bên ngoài Bắc Bắc và Trần Tĩnh thật sự đã ăn không ít món ăn đặc sắc ở nơi đây. Sau khi ăn xong thì hai người cũng không lang thang ở ngoài mà về khách sạn ngay.
Vừa về đến phòng, Bắc Bắc liền mở kịch bản ra xem, chuẩn bị lát nữa đi họp để trong đầu còn có cái gì đó.
Còn về Trần Tĩnh, vì đã ăn đồ nướng nên cả người toàn mùi đồ nướng, cho nên đã về phòng tắm rửa.
Lúc này Chu Thịnh gọi điện thoại đến.
"Vợ ơi!"
"Dạ?" Bắc Bắc đọc kịch bản, không tập trung mà nói: "Anh ăn cơm chưa?"
Chu Thịnh cảm nhận thấy lời nói lạnh nhạt của vợ mình, đáng thương nói: "Ừm, chưa ăn."
Bắc Bắc sửng sốt, lúc này mới chuyển sự chú ý lên người Chu Thịnh: "Chưa ăn?" Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm vào điện thoại: "Tại sao lại chưa ăn, anh còn tăng ca sao?"
Chu Thịnh 'ừm, hừ' một tiếng, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thở dài: "Vợ không ở nhà, nuốt không trôi."
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc bật cười, khóe môi cong lên: "Chu Thịnh."
"Ừm?"
"Anh nhanh đi ăn đi, ăn xong buổi tối chúng ta gọi video."
Chu Thịnh ngẩn ra, nắm chặt di động: "Mấy giờ?"
Bắc Bắc suy nghĩ: "Em không biết, lát nữa tám giờ em phải đi họp. Họp xong thì sẽ nhắn tin cho anh nhé."
Vợ đã nói như vậy rồi, Chu Thịnh làm sao còn đường từ chối nữa. Anh nhanh chóng nói: "Được được được. Em đi họp đi, anh đi ăn."
"Vâng, nhớ ăn nhiều lên nhé."
Chu Thịnh bật cười, khẽ nói: "Yên tâm đi. Lát nữa họp xong thì báo cho anh biết."
"Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, Bắc Bắc nhìn chăm chú điện thoại rồi mỉm cười, chắc không ai nghĩ Chu Thịnh lại có thể làm nũng như vậy đâu. Tuy nhiên cô rất thích thú với dáng vẻ của Chu Thịnh khi làm nũng cô.
Bắc Bắc nở nụ cười, từ sau khi Chu Thịnh gọi điện thoại đến thì trên mặt cô luôn mỉm cười tươi, cho tới lúc đến phòng đạo diễn họp thì cô vẫn mỉm cười như vậy.
Làm cho mọi người nhìn thấy đều phải kinh ngạc: "Bắc Bắc, cô đang cười chuyện gì?"
Đạo diễn Lưu lúc này cũng cũng cực kỳ tò mò hỏi, theo lý mà nói nếu như đến đây họp thì diễn viên không thể vui vẻ như vậy được.
Bắc Bắc cong môi cười: "Vừa rồi gặp một ít chuyện vui."
Tống Tuấn Phong ở bên nhìn Bắc Bắc, gật đầu chào hỏi: "Lâu rồi không gặp!"
Bắc Bắc mỉm cười: "Lâu rồi không gặp!"
Việc hai người quen biết nhau, đạo diễn vẫn còn rất hiếu kỳ: "Đúng rồi. Tôi còn chưa hỏi làm sao hai người lại biết nhau?"
Tống Tuấn Phong cười nói: "Gặp nhau ở quán lẩu. Đạo diễn Mã quen em ấy, vừa hay hôm đó chúng tôi đi ăn lẩu cùng đạo diễn Mã."
Nghe vậy, đạo diễn Lưu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy à. Đúng thật là duyên phận kỳ lạ."
Bắc Bắc cười, chỉ vào Tống Tuấn Phong: "Lẩu nam thần, không phải ạ?"
Đạo diễn Trần ở bên cũng cười: "Cái danh hiệu này hay đó. Vừa rồi Tuấn Phong còn nói để chúc mừng ngày mai bấm máy, bắt đạo diễn Lưu tối mai mời mọi người ăn lẩu."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Cô thật sự bái phục anh chàng diễn viên này, sao mà có thể thích ăn lẩu như thế chứ.
Sau một lúc, hai diễn viên khác cũng đã đến, một nam một nữ. Diễn viên nữ Thẩm Thanh cũng đang là sinh viên đại học, còn diễn viên nam hai Vương Kỳ là sinh viên đã tốt nghiệp khoa Biểu Diễn một năm rồi, coi như là đàn anh của Bắc Bắc.
Sau khi mấy người gặp mặt chào hỏi thì một cuộc họp đơn giản bắt đầu.
Đạo diễn nói chủ yếu là một số việc cần chú ý khi ngày mai bấm máy, cầu cúng linh tinh các kiểu, còn có ngày mai không phải quay phim, chỉ cần chụp mấy tấm hình trang điểm để tuyên truyền là được.
Bởi vì trước đây trên mạng tung tin vịt nói nam nữ diễn viên chính của bộ phim truyền hình này là người được chọn. Mặc dù có rất nhiều tin hot nhưng mà thật sự đều không đúng....., chỉ có duy nhất nam chính là đã quyết định trước đây rất lâu, còn về nữ diễn viên chính - vai diễn được mọi người rất mong chờ, luôn bị lan truyền khắp nơi nhưng không có cái nào là chính xác hết.
Vì vậy đạo diễn Lưu chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên.
Bắc Bắc im lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy đây không phải ngạc nhiên mà là đáng sợ thì có.
Cô đã đọc bản gốc của bộ truyện này, vì vậy cô biết có rất nhiều người hâm mộ bản gốc đang la mắng, không được biên soạn lại, không được ai ai ai diễn cả, sẽ phá hủy bản gốc mất. Khi đó cô đọc được, chỉ cảm thấy fan và tác giả đều không dễ làm.
Đặc biệt là tác giả. Tác phẩm của mình rõ ràng là do chính mình làm biên kịch chỉnh sửa lại nhưng mà vẫn bị fan mắng chửi, không hiểu chuyện gì.
Thật ra mỗi tác giả đều mong muốn tác phẩm của mình được cải biên, nhưng đáng tiếc là người đọc lại không hề mong muốn như vậy. Người đọc có cách nghĩ của người đọc, tác giả có cách nghĩ của tác giả.
Bắc Bắc khi xem được chỉ có thể cảm thán, nếu như không thích vậy thì thích truyện là được rồi, còn về việc làm thành phim thì có thể không xem, đừng có giận cá chém thớt, bởi vì mỗi người, cách nghĩ và cách làm của mỗi một vai diễn sẽ không giống nhau.
. . . . . . . . .. .
Cuộc họp rườm rà vẫn đang diễn ra, Bắc Bắc im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng còn cầm bút ghi chú, tránh để bị quên.
Mấy diễn viên còn lại cũng ok. Ít nhất về ấn tượng đầu tiên, Bắc Bắc cảm thấy nữ diễn viên số hai có vẻ sẽ dễ làm việc chung, mà sự thật thì giống như những gì trong lòng Bắc Bắc suy nghĩ, sau này hai người cùng nhau hợp tác rất là vui vẻ.
Đến chín giờ, cuộc họp kết thúc.
Bắc Bắc cầm lấy tờ giấy đạo diễn đưa rồi đi về phòng nghỉ, vừa về đến nơi thì Trần Tĩnh đến tìm: "Họp chuyện gì thế?"
"Những việc ngày mai cần chú ý. Dù sao mấy người bọn em đều là người mới, đạo diễn sợ ngày mai phóng viên đặt câu hỏi thì bọn em không biết trả lời như thế nào."
Trần Tĩnh hiểu: "Những điều này đúng là nên nói."
"Tay em cầm cái gì vậy?"
Bắc Bắc cúi đầu nhìn, đưa cho Trần Tĩnh: "Hình như là bảng phân vai diễn."
"Hử?" Trần Tĩnh đưa tay ra lấy, ngay lập tức mở ra. Sau khi nhìn thấy những họ tên trên đó, Trần Tĩnh hơi bối rối nhìn Bắc Bắc, nghẹn ra một câu: "Chúc em may mắn!"
"Hả?"
Trần Tĩnh đưa lại cho cô, nói: "Trần Lam cũng ký hợp đồng, nữ diễn viên số ba, tình địch của em."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."