Chồng tôi có rất nhiều tiền

 Chương 49: Bốn mươi chín đồng tiền
 
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Bắc Bắc vội ra mở cửa.
 
Chu Thịnh xuất hiện ngay trước mắt, anh còn cúi đầu để nhìn cô.

 
Cả hai nhìn nhau. Bắc Bắc vừa chuẩn bị nói chuyện, Chu Thịnh đã vươn tay nâng cằm cô, làm cô ngửa cằm không thể nói gì, anh cúi đầu hôn xuống, chặn miệng cô lại, ép toàn bộ những lời nói đã đến bên miệng của cô về.
 
Hành động khiêu khích này quá gian trá, Bắc Bắc chỉ thấy tim đập nhanh đến nỗi sắp không thể chịu đựng được nữa.
 
Rõ ràng chỉ mới không gặp một ngày.
 
Hai người hôn mãi mới tách nhau ra. Chu Thịnh chạm nhẹ lên khóe môi cô, nói với giọng trìu mến: "Vợ à, ngạc nhiên không?"
 
Bắc Bắc ừ một tiếng, tay vòng qua cổ anh, nhón chân hôn lên: "Ngạc nhiên.''
 
Sao mà không vừa mừng vừa ngạc nhiên chứ. Một người vừa nói đang tăng ca qua điện thoại đột nhiên lại xuất hiện ngay trước mặt chỉ trong nháy mắt, sao có thể không ngạc nhiên?
 
Bắc Bắc dùng hành động thực tế bày tỏ sự yêu thích với món quà là niềm vui bất ngờ này, cô chủ động hôn Chu Thịnh một lúc lâu mới chớp mắt nhìn anh: "Anh vừa tan làm đã qua đây à?"
 

"Ừ, phải tăng thêm một ca làm mới tới được đây đấy."
 
Chu Thịnh cố ý tránh giờ tan tầm cao điểm, cũng nhân tiện xử lý thêm công việc còn tồn đọng để có thể tiết kiệm thì giờ tới bên cô.
 
Bắc Bắc hơi giật mình, bất chợt, cô mỉm cười nhìn anh: "Ăn cơm chiều chưa?"
 
"Chưa."
 
Hai người sến súa trong khách sạn một lúc mới ra ngoài ăn khuya dưới màn đêm.
 
Không thể không nói Trần Tĩnh nói rất đúng, ở thị trấn này càng khuya càng sôi nổi.
 
Bắc Bắc và Chu Thịnh cùng nhau đi trên đường, cảm nhận phong tục nơi đây. Bên đường bày rất nhiều sạp hàng lớn linh tinh, nhưng không phù hợp cho hai người, vì quá nhiều người.
 
Nhìn một vòng, Bắc Bắc vẫn không tìm được quán hàng thích hợp, cô hơi bất đắc dĩ hỏi Chu Thịnh: "Anh muốn ăn gì?"
 
Buổi tối gió lớn, vì sợ cảnh như ban ngày, lúc ra cửa, Bắc Bắc và Chu Thịnh đều đeo khẩu trang, phòng rắc rối không cần thiết.
 
Chu Thịnh nhíu mày, anh mỉm cười dưới lớp khẩu trang, hỏi nhỏ: "Em muốn ăn gì?"
 
"Em?" Bắc Bắc kinh ngạc giơ tay chỉ vào chính mình, cô nghĩ giây lát rồi nói: "Em không đói, chủ yếu là muốn ăn cùng anh ấy."
 
Bữa tối cô còn chưa tiêu hóa hết, mà cho dù đã tiêu hóa xong, Bắc Bắc cũng sẽ không ăn bữa khuya, dù gì cô cũng là một nữ nghệ sĩ, phải kiểm soát năng lượng nạp vào.
 
Chu Thịnh im lặng một chút rồi cầm tay cô, đi thẳng tới quán nhỏ phía bên đường: "Đã muộn thế này rồi, anh ăn ít cháo là được."
 
Đây là một sạp hàng giống như một quán ăn, bên cạnh có không ít nhóm đàn ông phụ nữ ăn đồ nướng hoặc uống bia. Bắc Bắc nhìn, mọi người đều chìm đắm trong món ngon, không ai chú ý tới chỗ bọn họ.
 
Cô suy nghĩ giây lát rồi ngồi vào một góc bên trong, hai người chọn món xong rồi tháo khẩu trang xuống.
 
Ngoài một bát cháo, họ còn gọi thêm một ít món ăn vặt khác. Tuy Bắc Bắc nói không ăn, nhưng Chu Thịnh vẫn chọn không ít món.
 
Chẳng bao lâu, món được đặt đã dọn lên, Chu Thịnh cười híp mắt nhìn Bắc Bắc, mê hoặc cô: "Không ăn thật à?"
 
Bắc Bắc ngửi thấy mùi đồ nướng, cảm thấy bụng mình sắp kêu ọt ọt.
 
Nhưng cô vẫn kiên trì: "Không ăn."
 
Chu Thịnh bật cười, nhỏ giọng nói: "Vậy anh ăn trước đây."
 
"Ừ, em nhìn anh ăn là được."
 
Đến cuối cùng, Bắc Bắc chỉ đành nuốt nước miếng nhìn Chu Thịnh xử đẹp đồ ăn.
 
Không thể không nói, nếu không có ý chí, giờ cô đã buông thả ăn no căng.
 
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng nói rất nhiều.
 
Sau bữa khuya, vì ngày mai Bắc Bắc phải đóng phim nên hai người không rề rà ở ngoài quá lâu, về thẳng khách sạn.
 
Vừa vào khách sạn, Bắc Bắc thấy người thả lỏng hẳn. Tháo cả mũ và khẩu trang xuống, cô quay sang nhìn Chu Thịnh: "Anh tắm rửa chứ?"
 
"Ừ, em ngủ trước đi."
 
Bắc Bắc gật đầu, vừa rồi cô không ăn gì, chỉ uống chút nước nên giờ có thể lên giường ngủ luôn.
 
Nghĩ nghĩ, Bắc Bắc nói: "Vậy anh đi tắm rửa trước, em nằm cái đã."
 
Chu Thịnh phì cười, xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: "Đi đi."
 
"Vâng."
 
"Đợi lát nữa."
 
"Hả?" Bắc Bắc ngước mắt nhìn anh: "Đợi làm gì?"
 
Chu Thịnh cười, khom lưng dựa sát Bắc Bắc, cúi đầu hôn khóe môi cô, mỉm cười nói: "Ngủ ngon."
 
"Ngủ ngon."
 
Bắc Bắc nằm lên giường, nhưng nhắm mắt một lúc rồi mà cô vẫn không ngủ được. Không biết có phải tại vì trong phòng còn có người hay không, cô vô cùng phấn chấn.
 
Nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Bắc Bắc lặng lẽ xốc chăn, ngước mắt liếc qua đó.
 
Phòng tắm trong khách sạn trong suốt vì có kính được đánh bóng, tuy nhìn cũng không quá rõ nhưng cũng chẳng phải không thấy gì.
 
Phòng tắm mờ mịt hơi nước, khi Bắc Bắc ngước mắt nhìn lại, cô chỉ thấy một màn sương trắng bao quanh và... một bóng người mơ hồ đập vào mắt. Hơi mất tự nhiên, cô ho khan một tiếng, ngước mắt nhìn rèm cửa sổ chưa kéo xuống, im lặng kéo chăn lên, không nhìn qua chỗ đó nữa.
 
Bởi vì... quá kích thích.
 
Đêm khuya rồi, Bắc Bắc không chịu nổi.
 
Hồi lâu sau, khi Chu Thịnh ra khỏi phòng tắm, Bắc Bắc vẫn vùi đầu trong chăn nghịch điện thoại.
 
Cô đang xem một vài tin tức trên weibo, sau breaking news buổi tối, Bắc Bắc đã được nâng lên một tầm cao mới. Nhưng cô hơi khó hiểu, vì sao Mã Viễn lại ra mặt giúp cô? Triệu Manh Manh nói thì còn có lý, cô biết tính cách của Manh Manh, chị ấy là kiểu người không nhịn được, nhưng Mã Viễn và Lê Tiêu cũng giúp thì cô thấy rất khó hiểu.
 
Nghe thấy tiếng động, Bắc Bắc chui đầu ra khỏi chăn, ngước mắt nhìn Chu Thịnh: "Tắm xong rồi à?"
 
Chu Thịnh quay sang liếc cô: "Em chưa ngủ?"
 
Bắc Bắc ừ một tiếng, cô bò dậy, vươn tay cầm khăn lông trong tay Chu Thịnh, lau tóc cho anh: "Em bị mất ngủ, có thể là vì còn lạ chỗ ở."
 
Chu Thịnh gật đầu, liếc cô, anh ngây ra rồi nói: "Sao mặt em đỏ thế?"
 
"Hả?" Bắc Bắc sửng sốt, vươn tay chạm lên gương mặt nong nóng của mình, chớp mắt hỏi: "Mặt em đỏ lắm hả?"
 
Chu Thịnh cười thành tiếng, lặp lại: "Đỏ lắm."
 
Bắc Bắc: "..." Nháy mắt, cô liền nhớ tới cảnh tượng vừa thấy: Vai rộng eo thon, một thân hình thon dài cử động trong phòng tắm đầy hơi nước.
 
Ho hai tiếng, Bắc Bắc xua tan cảnh tượng vừa nghĩ đến, bình tĩnh nói: "Có thể là vì trong chăn nóng quá chăng?"
 
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn chằm chằm cô vài giây rồi không nói thêm gì nữa.
 
"Ra là thế."
 
"Đúng thế." Bắc Bắc mặt hồng tim đập trả lời, dù sao Chu Thịnh cũng không biết được ý nghĩ sâu trong lòng cô, Bắc Bắc thầm nhủ.
 
Chu Thịnh thấy dáng vẻ đó của cô, cười nhạt: "Ồ ồ ồ."
 
Bắc Bắc: "... ? ? ?" Sao cô cứ thấy Chu Thịnh như đang trêu mình ấy nhỉ?!
 
Nghi ngờ nhìn Chu Thịnh, Bắc Bắc không thể nhận ra được điều gì, chỉ có thể tiếp tục ngoan ngoãn lau tóc cho anh, thuận tiện cầm máy sấy ở cạnh tới, sấy khô tóc.
 
"À, em hỏi anh nhé."
 
"Em nói đi."
 
Bắc Bắc nhíu mày, hỏi về chuyện của Mã Viễn: "Anh nói xem vì sao đạo diễn Mã lại giúp em?"
 
Bắc Bắc vẫn chưa nghĩ ra, tuy rằng nói giúp Bắc Bắc có thể tăng độ nổi tiếng cho cô, nhưng ra mặt ngay lúc này, không thể nghi ngờ sẽ bị một vài fan chửi rủa.
 
Bắc Bắc suy nghĩ mãi vẫn không hiểu ý nghĩa hành động trợ giúp của Mã Viễn, chẳng lẽ do thích mình thật?? Hay là vì kỹ thuật diễn của mình tốt? Vừa nảy ra suy nghĩ này, Bắc Bắc đã thấy ngán ngẩm bản thân, không thể đến mức đó được, cô hiểu rõ kỹ thuật của mình nhất. Kỹ thuật của cô còn chênh quá nhiều so với nhóm Lê Tiêu.
 
Tuy được những người khác tâng bốc, nhưng cô vẫn rất biết mình biết ta.
 
Nhưng nếu so sánh trong những tân binh thì kỹ thuật diễn của Bắc Bắc khá tốt.
 
Chu Thịnh ngẩn ra một lát mới cười khẽ đáp: "À, anh có nói một câu với đạo diễn Mã."
 
"Gì cơ?"
 
Bắc Bắc quay đầu nhìn anh, đặt máy sấy xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm Chu Thịnh: "Anh đã nói gì với đạo diễn Mã?"
 
Nghe vậy, Chu Thịnh nhíu mày, vươn tay ôm Bắc Bắc: "Nói một câu về tình hình của em thôi."
 
Bắc Bắc: "..."
 
Cô im lặng phân tích lời nói của Chu Thịnh một chút rồi hỏi: "Vậy nên sau khi anh nói với đạo diễn Mã thì ông ấy lên weibo ủng hộ em?"
 
Chu Thịnh lắc đầu: "Thật ra cũng không hẳn là vậy."
 
"Vậy thì thế nào?" Bắc Bắc vô cùng tò mò.
 
Tối nay cô đã hạ quyết tâm muốn biết tất cả mọi chuyện, mà Chu Thịnh, anh thấy vợ mình tò mò bèn không giấu giếm chuyện gì, kể lại toàn bộ sự việc cho Bắc Bắc.
 
"Không phải lúc chiều em bị mắng rất tàn ác à."
 
"Ừ, sau đó thì sao?"
 
"Em lại không cho anh mua clone đăng bài." Nói đến đây, Chu Thịnh rất tủi thân, rõ ràng mình có tiền, có thể mua nick ảo đăng bài, nhưng Bắc Bắc không cho phép, anh cũng bó tay, chỉ có thể buông tha lối tắt đó.
 
"Vậy nên anh chỉ mở miệng nói với Mã Viễn, nói nữ diễn viên trong phim ông ta đang bị dân mạng công kích, sao một đạo diễn như ông ta không bày tỏ gì hết."
 
Bắc Bắc: "... ..."
 
Cô trừng mắt lườm Chu Thịnh, "Vậy nên đạo diễn Mã bày tỏ bằng cách khen em trên weibo?"
 
Chu Thịnh nhướng mày: "Đó là lời khen em nên nhận được mà."
 
Bắc Bắc cạn ngôn, liếc Chu Thịnh, cảm thán: "Haizz, em còn tưởng sức quyến rũ của em đã chinh phục được đạo diễn Mã chứ, không ngờ vẫn phải đi cửa sau." Tuy rằng cô rất vui vẻ với cánh cửa này.
 
Biết Chu Thịnh suy xét mọi thứ cho mình, đáy lòng Bắc Bắc ngọt ngào khó tả.
 
Cảm giác cứ như có viên kẹo vỡ ra, đường bên trong nhân chảy ra ngoài, vị ngọt lan ra khắp đáy lòng.
 
Chu Thịnh nghẹn họng, cười bất đắc dĩ: "Không sao, cánh cửa tắt này em đi lúc nào cũng được."
 
Im lặng một lúc, Chu Thịnh nhỏ giọng bổ sung: "Em không ghét là được."
 
Bắc Bắc phì cười, cô ôm Chu Thịnh, quệt cánh tay anh, làm nũng: "Không ghét đâu, em còn phải cảm ơn chồng ấy!"
 
Chu Thịnh ừ một tiếng, xoa đầu cô, khẽ nói: "Anh chấp nhận lời cảm ơn của em, nhưng sấy khô tóc anh trước đã, được không vợ yêu?"
 
Bắc Bắc: "... Dĩ nhiên là được."
 
Cô cầm máy sấy ở bên cạnh lên, tiếp tục sấy tóc cho anh.
 
Sấy sấy, Bắc Bắc lại lẩm bẩm: "Chỗ đạo diễn Mã còn có thể giải thích, vậy còn Lê Tiêu, sao lại giúp em chứ?"
 
Nói đến chuyện này, Chu Thịnh liền thấy tức tối vô cùng.
 
Anh lấy máy sấy khỏi tay Bắc Bắc, tùy tiện sấy một cái rồi tắt máy ném xuống bên cạnh, nhìn Bắc Bắc với vẻ vô cùng uất ức: "Chuyện này phải tự hỏi vợ ấy."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui