Chồng tôi có rất nhiều tiền

 Chương 60: Sáu mươi đồng tiền.
 
Với minh tinh đẳng cấp có nhiều lượt tương tác như Lê Tiêu, đừng nói là đi khu vui chơi với bạn gái, cho dù chỉ một mình anh ta xuất hiện cũng đã có nhiều đề tài bàn tán, huống chi giờ lại còn đi cùng "bạn gái".
 
Tin tức vừa được post lên, fan liền nổi điên.

 
Hot search bùng nổ chỉ trong vài phút. Người đưa tin là nick weibo của một phòng làm việc chuyên săn ảnh đời tư cá nhân của các minh tinh. Chỉ trong nháy mắt, bài viết đã chạm top 1 hot search.
 
Gần như toàn dân đều nhốn nháo. Vừa hay đang là buổi tối, ai cũng đã tan học hoặc tan tầm về nhà nghỉ ngơi, vừa đúng giờ cầm điện thoại hóng tin tức.
 
Fan Lê Tiêu khí tin nhìn cảnh tượng hai người đứng trước máy gắp thú trong ảnh chụp. Thì ra... thần tượng mà mình hâm mộ cũng có một mặt như thế này!
 
Trong lúc nhất thời, fan nào cũng bình luận bên dưới bài viết, có fan chúc phúc theo trend, cũng có người châm biếm... Tóm lại, đủ loại, cái gì cần có đều có hết.
 
-- Khó tin quá, hẹn hò thật ư!!!
 
-- Ngọt ngào ghê, nhưng chị gái này trông quen quen thế nào ấy nhỉ??? Nữ chính bộ phim học đường lần trước à? Chị mà diễn chung với Tống Tuấn Phong rồi còn được đạo diễn Mã khen ấy. Nếu là thật thì trâu bò ghê, thì ra background đỉnh như vậy!
 
-- Hai người đứng chung một chỗ thôi. Nhìn ra người ta yêu nhau kiểu gì thế? Trông chẳng có tí hạnh phúc nào. Đừng có tung tin bậy. Tôi chờ nam thần lên tiếng.
 

-- Giống lầu trên. Phải chờ đã. Những tin này tuần nào chẳng có, ôm ảnh đế Lê về nhà, chúng ta không hẹn gặp lại.
 
-- Chắc là người yêu thật đó, trông xứng đôi mà, trai tài gái sắc, ai cũng đẹp xuất sắc!
 
...
 
Con số bình luận rất rất nhiều, nháy mắt đã lên tới vài vạn. Lê Tiêu vừa là minh tinh hot hit, vừa cẩn trọng đề phòng bị theo dõi từ lúc ra mắt, hơn nữa đây còn là chuyện liên quan đến yêu đương.
 
Lúc trước cũng bị tuồn ra không ít tin yêu đương của Lê Tiêu, nhưng chẳng có tin nào có bằng chứng. Song giờ đây đã có ảnh chụp thật, phòng công tác còn tiếp tục đưa tin, ngoài ảnh chụp trong khu vui chơi, cả hai còn lên chung xe, thậm chí vừa rồi còn... vào chung một quán ăn.
 
Tay cầm điện thoại của Bắc Bắc run run không ngừng.
 
Cô không biết nên giải thích với Chu Thịnh về chuyện này như thế nào. Cô đứng tại chỗ, tay chân lạnh như băng nhìn chòng chọc tin tức vừa đổi mới trên màn hình điện thoại. Hít sâu một hơi, Bắc Bắc còn chưa kịp gọi cho Trần Tĩnh thì chị ấy đã chủ động gọi tới.
 

"Bắc Bắc, đọc tin tức chưa?"
 
"Rồi." Bắc Bắc bình tĩnh suy nghĩ: "Chị Tĩnh, giờ em gọi xe về khách sạn, chị xuống tầng đón em nhé."
 
Lúc này Trần Tĩnh cũng không mất bình tĩnh, phân tích tình hình cho cô: "Ừ, em về nhanh nhé. Chị sợ 30 phút nữa fan và phóng viên sẽ vây hết tầng dưới. Về rồi ta nói chuyện sau."
 
"Vâng."
 
"Giờ còn ở gần Lê Tiêu không?"
 
Bắc Bắc ừm một tiếng, quay sang liếc phía bên kia, Lê Tiêu cũng đang nghe điện thoại: "Ở chung cả với nhóm Thẩm Thanh ạ."
 
Trần Tĩnh suy nghĩ rồi đề nghị: "Bảo mọi người chụp một tấm chung đi, ảnh tập thể ấy, đợi lát nữa còn dễ giải thích."
 
"Em hiểu rồi."
 
Tắt máy, Bắc Bắc về vị trí cũ, cô ngước mắt nhìn mọi người: "Chúng ta bị theo dõi."
 
Những người còn lại gật đầu: "Vừa đọc tin rồi."
 
Tống Tuấn Phong nhìn Bắc Bắc, vội vàng nói: "Đừng quá lo lắng, chúng ta đi chung mà, chắc là phía truyền thông cố ý rồi."
 
Thẩm Thanh cũng phụ họa: "Đúng vậy, quá đáng quá rồi. Không được, em muốn đăng ảnh chụp chung với Bắc Bắc, rõ ràng chiều bọn em đi cùng nhau nhiều hơn mà."
 
"Chụp một tấm tập thể đi." Đúng lúc Lê Tiêu đi tới, nghe vậy anh ta nói: "Chụp mấy tấm chung rồi lát nữa tôi đăng."
 
Anh ta nói vậy, nháy mắt đã giải quyết mối phiền não của Bắc Bắc, cô đang rầu rĩ không biết nên nói thế nào.
 
Sau khi chụp ảnh chung, mấy người nhanh chóng lên xe về khách sạn. Lúc này, Bắc Bắc không dám ngồi chung xe với Lê Tiêu nữa, cô kiên quyết lên xe Tống Tuấn Phong, Thẩm Thanh cũng đi cùng. Còn hai người khác thì ngồi trên xe Lê Tiêu.
 
Trên đường về khách sạn, Tống Tuấn Phong còn không ngừng an ủi Bắc Bắc, nói rằng đừng lo quá, sẽ không xảy ra chuyện gì, fan sẽ không mất lý trí quá mức.
 
Nhưng Bắc Bắc không nghe vào bất cứ câu nào, trong đầu cô toàn nghĩ về tình huống bên phía Chu Thịnh. Ngay vừa rồi, cô còn chưa kịp giải thích, Chu Thịnh đã tắt máy.
 
Vừa nghĩ tới đây, Bắc Bắc vừa lo vừa buồn, hoàn toàn không biết nên làm gì đây.

 
Tuy rằng bản thân cô và Lê Tiêu trong sạch, nhưng cô biết, Lê Tiêu luôn luôn là một vướng mắc trong lòng Chu Thịnh... Day huyệt Thái Dương đang phát đau, Bắc Bắc thở dài, vì sao nguyên chủ lại hâm mộ Lê Tiêu chứ. Nếu như không có chuyện đó, Chu Thịnh đã không ghen tuông như hiện giờ.
 
Nhưng giờ mới nói chuyện này thì đã là quá muộn.
 
Thẩm Thanh dè dặt nhìn Bắc Bắc, mấp máy môi mãi cũng không nói được câu an ủi nào. Chủ yếu là cô không biết nên an ủi thế nào, nếu gặp chuyện này, có thể người khác sẽ thấy may mắn, nhưng Bắc Bắc... Thẩm Thanh tiếp xúc với cô lâu nên cũng khá hiểu về cô, biết cô không thích nổi tiếng nhờ chiêu trò scandal với diễn viên khác. Khi ở đoàn làm phim lúc nào cũng giữ khoảng cách với người khác, hơn nữa hiện giờ mặt cô trông khổ não thấy rõ.
 
*
 
Im lặng mãi đến khi về khách sạn.
 
Lúc này, bên ngoài khách sạn đã có không ít fan và phóng viên đi tới, cũng may Tống Tuấn Phong tinh mắt, đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất rồi đưa nhóm Bắc Bắc vào thang máy, còn chiếc xe đi sau thế nào, họ cũng không biết.
 
"Xin lỗi nhé." Tống Tuấn Phong nhìn Bắc Bắc, nếu không vì anh ấy có quan hệ tốt với Lê Tiêu thì Lê Tiêu cũng sẽ không đến khu vui chơi.
 
Nghe vậy, Bắc Bắc giật mình, cô cười cười: "Không sao, không phải tại anh."
 
Lỗi là do chính cô, nếu lúc ấy cẩn thận hơn một chút thì sẽ không xảy ra vấn đề hiện giờ.
 
Bắc Bắc híp mắt nhìn chằm chằm thang máy, chỉ một thoáng đã đến tầng cô ở, cô nhanh chóng bước ra, đi tới phòng mình.
 
Cũng may an ninh khách sạn khá tốt, ít nhất trong lúc này, vẫn chưa thấy bóng dáng fan bên trong.
 
Vừa vào cửa, Trần Tĩnh đã đi qua.
 
Bắc Bắc quay đầu nhìn chị ấy: "Giờ tình huống thế nào rồi chị?"
 
Trần Tĩnh hất hàm: "Em ra cửa sổ mà xem."
 
Bắc Bắc hiểu ra, đến gần cửa sổ nhìn xuống dưới rồi im lặng thở dài.
 
"Sao lại đông như vậy?" Rõ ràng lúc vừa mới đi lên, người vẫn chưa quá nhiều.
 
Trần Tĩnh buồn phiền: "Độ hot của Lê Tiêu đấy, mở mang kiến thức nha."

 
Bắc Bắc: "...Em vẫn luôn biết mà."
 
Trần Tĩnh liếc cô, bất đắc dĩ nói: "Em nói xem có phải đám phóng viên điên rồi không, sao chỉ chụp mình em với Lê Tiêu chứ!!"
 
Bắc Bắc ngoan ngoãn đứng một bên, cô không dám đáp lời, cô cũng rất muốn biết rốt cuộc ánh mắt nào của giới truyền thông thấy hai người giống một đôi yêu nhau!!
 
"Giờ phải xử lý thế nào ạ?"
 
Trần Tĩnh khựng lại, day giữa hai đầu lông mày: "Vừa rồi quản lý của Lê Tiêu có gọi cho chị, đợi lát rồi cùng bàn bạc sau."
 
"Vâng."
 
Qua một lúc, Trần Tĩnh nhìn cô: "Tổng giám đốc biết chuyện chưa?"
 
"Biết rồi ạ." Bắc Bắc nhìn chị ấy với ánh mắt không thiết sống: "Em không lo lắng chuyện gì cả, chỉ sợ mỗi bên Chu Thịnh thôi."
 
Dù đã đến mức này, Trần Tĩnh vẫn cười thành tiếng: "Dỗ cho tử tế vào, tổng giám đốc trông kiêu ngạo lắm đó."
 
Bắc Bắc than thở: "Không kiêu lắm đâu."
 
Mà là quá quá quá kiêu ngạo.
 
Cô vừa dứt lời, di động rung rung cả tối lại đổ chuông, nhưng vào lúc này, Bắc Bắc nhìn chằm chằm thông báo cuộc gọi đến rồi ngây người.
 
"Sao không nghe máy?"
 
Bắc Bắc lắc đầu: "Ông ta gọi cho em làm gì nhỉ?"
 
"Ai cơ?" Trần Tĩnh nghi ngờ nhìn cô.
 
Bắc Bắc giơ điện thoại ra trước mắt quản lý.
 
Trần Tĩnh giật mình, ngây người một lúc mới hỏi: "Cha em?"
 
Bắc Bắc mất tập trung ừ một tiếng: "Xem như là vậy."
 
Cô bấm nhận điện thoại nhưng vừa bấm nghe, đầu bên kia liền truyền ra tiếng mắng: "Đồng Bắc Bắc mày làm gì thế hả? Đóng phim từ bao giờ?? Gan mày lớn nhỉ, lúc nãy chị mày nói tao còn không dám tin. Mày xem tin tức xem, toàn là ảnh chụp của mày với thằng đàn ông khác! Rốt cuộc mày muốn làm gì!!!"
 
Bắc Bắc im lặng, ngay trước mặt Trần Tĩnh, cô bật loa ngoài rồi để điện thoại ra xa.
 

Trong căn phòng chỉ nghe thấy tiếng mắng liên thanh của cha Đồng.
 
Mãi đến rất lâu sau đó, ông ta mới từ từ dừng lại, ông ta lạnh lùng nói: "Nói chuyện đi!"
 
Bắc Bắc ho khan: "Ồ. Rồi sao?"
 
Cha Đồng tức hộc máu vì thái độ hờ hững của cô: "Tin lần trước là thế nào, nghe nói mày đi đóng phim lâu rồi phải không?"
 
Nghe vậy, Bắc Bắc mới giật mình. Khi tin tức lần trước lộ ra cũng là lúc ai cũng ủng hộ cô, thật ra cũng có người trong nhà họ Đồng biết, nhưng cha Đồng không biết, chỉ có mình Đồng Hạ hời hợt nhắn tin cho cô, song cuối cùng bị Bắc Bắc block. Nhưng cô không ngờ, Đồng Hạ sẽ không nói gì với cha Đồng.
 
Nhếch môi, Bắc Bắc cười lạnh, hỏi vặn lại: "Rồi sao, tôi đóng phim đấy, thì sao?"
 
Cha Đồng mắng tiếp: "Mày có biết mày làm thế nhà họ Chu sẽ gây khó khăn cho nhà họ Đồng hay không? Người nhà họ Chu làm sao có thể cho phép trong nhà có đứa con dâu đi làm con hát!"
 
Bắc Bắc ồ một tiếng: "Ngại quá, nhà họ Chu cũng tán thành. Cho dù họ không tán thành thì tôi cũng có quyền tự do lựa chọn nghề nghiệp cho mình." Cô dừng một chút rồi bình tĩnh nói: "Tôi đã gả khỏi nhà họ Đồng rồi, giờ cho dù làm gì chắc cũng chẳng liên quan tới các người chứ. Lợi ích các người moi được từ chỗ Chu Thịnh chắc cũng đủ rồi, sau này nếu ông chưa chết thì đừng có gọi cho tôi, cảm ơn nhé!"
 
Nói liền một mạch xong, Bắc Bắc tắt máy.
 
Còn Trần Tĩnh đứng bên cạnh chứng kiến sức chiến đấu của Bắc Bắc, hơi líu lưỡi: "Sức chiến đấu của em gay gắt thế cơ à?"
 
Bắc Bắc trợn mắt: "Lần sau em mà về nhà khéo còn bị đánh cho một trận ấy chứ."
 
Trần Tĩnh im lặng một lúc rồi hỏi nhỏ: "Quan hệ của em với người nhà kém lắm à?"
 
Bắc Bắc gật đầu, nghiêm túc nói: "Em bị bán cho Chu Thịnh đấy, chị nói xem quan hệ của em với gia đình có tốt không?"
 
Trần Tĩnh: "..."
 
Chị không thể tiếp lời Bắc Bắc, chỉ là, qua cuộc điện thoại vừa rồi, Trần Tĩnh cũng hiểu được quan hệ giữa cô với người trong nhà đang có mâu thuẫn. Nhưng giờ không phải lúc băn khoăn chuyện này, phải nghĩ cách giải quyết scandal đã.
 
Chỉ một lúc, Lê Tiêu và quản lý đã gọi đến. Mấy người cùng nhau thảo luận, vốn dĩ tất cả cũng trôi chảy, giải thích cũng dễ, dù sao hôm nay không chỉ mình hai người Bắc Bắc và Lê Tiêu ra ngoài.
 
Vừa bàn xong, còn chưa tan cuộc, Bắc Bắc liền thấy trợ lý đạo diễn Lưu dẫn một người vào trong.
 
Hai người mặt đối mặt, nhà sản xuất ở cạnh kinh ngạc gọi thành tiếng, giọng nghe có vẻ khó tin: "Tổng giám đốc Chu? Sao anh lại tới đây?"
 
Chu Thịnh khựng lại, đảo mắt sang nhìn Bắc Bắc, anh vừa nhìn cô chằm chằm vừa gằn từng chữ: "Tôi đến để bắt người."


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận