Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 61: Sáu mươi mốt đồng tiền
 
Một sự bất ngờ. 
 
Ngoại trừ Bắc Bắc và Trần Tĩnh ra thì hầu như tất cả mọi người đều không hiểu ý câu nói vừa rồi của Chu Thịnh là gì. 

 
Đạo diễn Lưu cũng chỉ biết Chu Thịnh gọi điện thoại nói rằng sẽ đến tìm mình có việc, nhưng không hề nói là chuyện gì. Khi đó, đạo diễn Lưu chỉ cho rằng bởi vì chuyện của Bắc Bắc mà đã kinh động đến Chu Thịnh, nên anh muốn đến đây để bàn bạc hướng giải quyết. Nhưng bây giờ xem ra, việc này dường như không đơn giản như vậy. 
 
Lê Tiêu ngước mắt, đối diện nhìn Chu Thịnh, mùi thuốc súng dưới đáy mắt của hai người đàn ông không ai có thể hiểu được. 
 
Vẫn là đạo diễn Lưu bình tĩnh lại trước, cười gượng nhìn Chu Thịnh: “Tổng giám đốc Chu sao lại đến đây nhanh thế?”
 
Chu Thịnh ‘ừm’ một tiếng, ánh mắt đã giấu bớt đi: “Không nhanh đâu.”
 
Đối diện với nụ cười gượng gạo của đạo diễn Lưu, anh cong môi nói: “Nếu chậm chút nữa thì có người có khả năng bị lừa chạy mất rồi.”
 
Đạo diễn Lưu: “Hả? ? ? ?” Ông không hiểu ý của Chu Thịnh lắm, ngơ ngác hỏi lại: “Ai chứ?”
 
Chu Thịnh nhướng mày, đưa mắt nhìn Bắc Bắc cúi đầu ở bên cạnh, anh mỉm cười nhưng cuối cùng cũng không ra. 
 

“Không có gì. Mọi người đang thảo luận về tin tức vừa rồi?”
 
“Đúng vậy.” Nhà sản xuất vội vàng cho người dọn dẹp ghế để Chu Thịnh ngồi, rồi nói: “Tổng giám đốc Chu chắc cũng đã nhìn thấy rồi. Đối với việc này, anh có phương án giải quyết nào hay không?”
 
Nghe thấy vậy, Chu Thịnh nhướng mày: “Vừa rồi mọi người đã nghĩ ra được biện pháp gì rồi?”
 
Người quản lý của Lê Tiêu lên tiếng, nói với Chu Thịnh: “Giải thích rõ ràng là được. Vốn dĩ bọn họ có năm người cùng ra ngoài, mãi sau đó Lê Tiêu mới đến nhưng mà phía đạo diễn Lưu có quan điểm khác. Dù sao bức ảnh Lê Tiêu cầm búp bê đăng trên weibo rất rõ, mà đúng là con búp bê đã đưa cho Bắc Bắc.”
 
Anh ta phân tích chỉ cần điểm này thôi cũng đủ cho người hâm mộ mang ra bàn tán rồi. 
 
Đúng, các người là một nhóm ra ngoài chơi, vậy thì tại sao Lê Tiêu chỉ đưa búp bê cho Bắc Bắc chứ, tại sao lấy được búp bê cũng chỉ đưa cho Bắc Bắc, Thẩm Thanh và Trần Lam đều là không khí thôi sao? ? Đây là chỗ mà người hâm mộ dễ dàng xoáy vào nhất, cũng là điều khó mà buông tha nhất. Điều này sẽ bị người hâm mộ liên tục nói đi nói lại. 
 
Chu Thịnh nhướng mày, ‘ồ’ lên một tiếng đầy ẩn ý: “Vậy nên, cuối cùng là mọi người chưa thống nhất ý kiến?”
 
“Đúng vậy.” Quản lý của Lê Tiêu thở dài: “Vẫn chưa đưa ra quyết định.”
 
Nghe vậy, Chu Thịnh cười lạnh, ánh mắt sắc nhọn liếc nhìn Lê Tiêu: “Cậu nghĩ thế nào?”
 
Lê Tiêu cúi đầu nhìn Chu Thịnh, khẽ cười: “Xem ý kiến của Bắc Bắc thế nào. Muốn làm sáng tỏ hay là không nói gì, để fan tự đoán.”
 

“Đương nhiên là làm sáng tỏ rồi.” Bắc Bắc ngay lập tức nói, đối diện với ánh mắt của mọi người, cô hơi giảm nhẹ giọng nói của mình xuống: “Phải làm sáng tỏ. Tôi không muốn ké fame của Lê Tiêu, cũng không muốn mình nổi tiếng vì chuyện này.”
 
Bắc Bắc lặng lẽ nhìn sắc mặt của Chu Thịnh, nói thêm: “Hơn nữa tôi có bạn trai rồi, anh ấy sẽ giận mất.”
 
Tại thời điểm này, Bắc Bắc nhất định phải nói ‘thật’ rồi, ít nhất cũng làm dịu bớt cơn giận dữ của Chu Thịnh, tránh để lát nữa bản thân phải chết không toàn thây. 
 
Lời nói vừa dứt, đạo diễn Lưu và phó đạo diễn, nhà sản xuất liền giống như gặp quỷ, trợn tròn mắt nhìn Bắc Bắc: “Cháu có bạn trai rồi?”
 
“Từ khi nào?”
 
“Tại sao trước khi vào đoàn không nói?”
 
Bắc Bắc ‘à’ một tiếng, có chút hoang mang: “Mọi người cũng đâu có hỏi. Hơn nữa đoàn làm phim cũng không nói là có bạn trai thì không được gia nhập mà. Tôi nhớ không có quy định này mà.”
 
Mọi người: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Cặp chân mày của đạo diễn Lưu nhăn lại, nhìn Bắc Bắc: “Không không, điều quan trọng không phải ở đó, quan trọng là . . . . . . . . .” Ông đánh giá Bắc Bắc từ trên xuống dưới: “Còn nhỏ như vậy sao đã yêu đương rồi?”
 
Bắc Bắc: “? ? ? ? ? ? ? Cháu lớn rồi mà.”
 
Đạo diễn Lưu nghẹn lời, bị ánh mắt oán giận làm cho không nói được. 
 
Ông khóc không ra nước mắt nhìn Bắc Bắc giải thích: “Ý của chú là . . . . . . . . . . . ai mà có mắt nhìn tốt như vậy?”
 
Nghe vậy, lúc này Bắc Bắc mới hiếm khi cười thành tiếng, khóe môi cong lên, đánh mắt nhìn Chu Thịnh: “Đúng là mắt nhìn người cực tốt, đúng không?”
 
Trần Tĩnh ở bên cạnh đã không còn mặt mũi nhìn nghệ sĩ của mình, dáng vẻ nịnh nọt của Bắc Bắc quả là quá rõ ràng. 
 
Chu Thịnh liếc mắt lạnh lẽo nhìn cô, anh không nói gì. 
 
Còn đạo diễn Lưu ở bên đã cạn lời rồi. 
 
“Không nói chuyện này nữa. Nếu như Bắc Bắc đã kiên quyết muốn làm sáng tỏ thì làm sáng tỏ thôi. Lê Tiêu, cậu thấy thế nào?”
 
Lê Tiêu đang trong trạng thái mất hồn, nghe vậy thì mới hồi phục tinh thần lại nhìn Bắc Bắc, mím môi hỏi: “Nhất định phải làm sáng tỏ bây giờ sao?”
 
“Vâng, để càng lâu thì ảnh hưởng càng không tốt.” Bắc Bắc rất hiểu những tin đồn nhảm, vô căn cứ này. Một khi bây giờ không làm rõ ràng thì sau này mới nói ra cô và Lê Tiêu không có chút quan hệ nào thì người hâm mộ làm sao chấp nhận tin tưởng được. Trong lòng của rất người hâm mộ đều như vậy, nếu như cô và anh ta thật sự không có quan hệ gì nhiều thì vậy tại sao ngay từ đầu không làm sáng tỏ chứ. 
 
Vì vậy, cho dù nói cái gì, cho dù sẽ bị ảnh hưởng nhưng mà lần này Bắc Bắc cũng sẽ kiên quyết làm sáng tỏ tin đồn này. 
 
Phương pháp giải quyết kế tiếp cũng như Bắc Bắc kiên quyết như vậy, làm sáng tỏ những scandal tình cảm vô căn cứ. 

 
*
 
Sau khi trải qua bàn bạc của mọi người, đêm nay phòng làm việc của Lê Tiêu sẽ đăng tin giải thích về tin đồn này trước, bên cạnh đó đăng hình chung có sáu người lên cho người hâm mộ hiểu rõ. 
 
Còn về Lê Tiêu đương nhiên sẽ chia sẻ lại weibo của phòng làm việc. Nếu như Bắc Bắc tiếp tục chia sẻ thêm weibo của phòng làm việc Lê Tiêu thì xem như hoàn thành xong mọi chuyện. Có nhiều người làm chứng như vậy, cũng không lo lắng gì người hâm mộ mắng chửi. Hơn nữa cho dù một mình Bắc Bắc bị mắng chửi thì đêm nay cũng sẽ kiên quyết làm sáng tỏ chuyện tin đồn. 
 
Sau khi kết quả đưa ra, Bắc Bắc chỉ cần về phòng rồi đợi lời thanh minh của phòng làm việc Lê Tiêu là được. Vì vậy, cô cũng không muốn ở lại đây lâu, sau khi nhìn Trần Tĩnh và Chu Thịnh, cô liền nói muốn về phòng nghỉ ngơi. 
 
“Đạo diễn Lưu, cháu xin phép về phòng trước. Cháu rất xin lỗi vì đã gây rắc rối cho đoàn làm phim.”
 
Đạo diễn Lưu phất tay không để ý: “Không sao hết. Cháu đã giúp đoàn làm phim tuyên truyền miễn phí một lần rồi.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . .”
 
Đạo diễn Lưu cười nhẹ, an ủi cô: “Đừng lo lắng. Tối nay nghỉ sớm đi. Mấy bình luận trên mạng ít xem thôi, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng. Ngày mai, cháu và Tống Tuấn Phong có thể có một phân cảnh quay quan trọng nữa.”
 
Bắc Bắc ngẩn ra, nhanh chóng trả lời: “Dạ vâng.”
 
Đạo diễn Lưu gật đầu hài lòng: “Về đi.”
 
Bắc Bắc và Trần Tĩnh rời khỏi phòng trước. Vừa ra khỏi cửa, Trần Tĩnh liền cười như không cười nhìn Bắc Bắc, sờ cằm rồi nói: “Cố lên nha.”
 
Bắc Bắc quay người lại, cho Trần Tĩnh một cái nhìn khinh bỉ: “Chúng ta đi thang máy xuống thôi.”
 
Phòng của cô ở dưới một tầng. 
 
“Đi thôi. Lát nữa em nhớ chia sẻ weibo, nhân tiện follow luôn Lê Tiêu.” Bắc Bắc có weibo nhưng mà rất ít người biết đến. 
 
Bắc Bắc ‘vâng vâng’ hai tiếng: “Em nhớ mà.”
 
Trần Tĩnh cười đầy ẩn ý, nhìn Bắc Bắc nói: “Chị chỉ lo lát nữa em phải dỗ ai đó . . . . . . . . . . . lỡ như quên thì không hay chút nào.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . .”
 
Cô trừng mắt nhìn Trần Tĩnh, lẩm bẩm nói: “Yên tâm, yên tâm.”
 
“Ừm.”
 
Hai người xuống lầu, người nào về phòng người nấy. 

 
Bắc Bắc vừa vào phòng chưa đến một phút, móc điện thoại từ trong túi ra, vẫn còn chưa mở biểu tượng weibo ra thì Chu Thịnh đã gõ cửa rồi. 
 
Cô không chần chừ mà ra mở cửa, vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện thi Chu Thịnh đã lách người đi vào, đóng cửa lại. 
 
Bắc Bắc sửng người, kinh ngạc nhìn anh: “Chu . . . . . . . . . . .” Lới nói chưa thốt ra, ngón tay của Chu Thịnh đã đưa ra. Bàn tay đặt sau gáy Bắc Bắc, đổi tư thế, đè lên cánh cửa hôn cô. Trước khi hôn, giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên: “Tạm thời đừng nói chuyện với anh.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . .”
 
Chu Thịnh tìm kiếm nói mẫn cảm sau tai của cô hôn xuống, chỉ tốn một chút hơi sức ít ỏi đã khiến chân Bắc Bắc muốn sụp xuống rồi. 
 
Bắc Bắc vươn tay vòng qua cổ Chu Thịnh, cảm nhận hơi thở của anh và nụ hôn của anh. Thỉnh thoảng, Chu Thịnh cắn mạnh lên vành tai của cô, khiến phần cơ thể phía dưới chịu không nổi, sắp mềm nhũn ra rồi. 
 
Chu Thịnh di chuyển từ phía sau từng chút từng chút ra phía trước, cuối cùng dừng trên đôi môi đỏ của cô, nhè nhẹ gặm cắn đôi môi đỏ giống như đang trút hết cảm xúc của bản thân.  
 
Bắc Bắc chỉ cảm thấy tim đập càng nhanh, có chút vô cùng hồi hộp. 
 
Cô cảm thấy Chu Thịnh bây giờ giống như đang ăn sạch sẽ mình vậy. 
 
Mà sự thật chứng minh, Chu Thịnh quả thật nghĩ như vậy, chỉ là . . . . . . . . . . . . cuối cùng anh vẫn nhịn lại. 
 
Sau khi tách ra, giọng nói của anh đã khô khàn, hai trán tựa vào nhau. Chu Thịnh rũ mắt nhìn lông mi của Bắc Bắc, bất ngờ há miệng cắn lên mũi cô, hỏi: “Chuyện buổi tối là thế nào?”
 
Bắc Bắc run lên, thân thể khẽ run rẩy rồi vội vàng giải thích rõ ngọn nguồn cho Chu Thịnh, và nguyên nhân Lê Tiêu lại đứng cùng mình. 
 
Sau khi nói xong, Chu Thịnh hừ lạnh: “Tại sao anh ta cứ liên tục đến tìm em?”
 
Bắc Bắc hốt hoảng, lắc đầu: “Có thể là trùng hợp thôi.”
 
Chu Thịnh cắn cô một cái, trầm giọng nói: “Đâu ra mà nhiều trùng hợp như vậy.”
 
Ngay lập tức, Bắc Bắc không nói gì, bởi vì cô cũng không biết rốt cuộc là trùng hợp hay là cố tình nữa. 
 
“Vậy con heo hồng nhạt đâu rồi?”
 
“Đưa cho Thẩm Thanh rồi. Vốn dĩ em chỉ muốn đi thử vận may thôi, đồ Lê Tiêu đưa chắc chắn em không nhận đâu.” Cô cười nịnh nọt, ôm lấy eo của Chu Thịnh cọ cọ: “Em chỉ nhận đồ của chồng tặng thôi.”
 
Chu Thịnh kiêu ngạo nhìn trộm cô: “Đừng dùng chiêu mật ngọt chết ruồi với anh.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . Em không có, em nói sự thật thôi mà.”
 
Chu Thịnh hừ lạnh, ôm lấy cô đi qua bên kia. Sau khi đặt Bắc Bắc trên mép giường thì anh mới hỏi: “Xem weibo thử đi, chắc có thể chia sẻ rồi đó.”
 
Bắc Bắc sững người, rồi vội nói ngay: “Okay. Em xem ngay đây.” Cô nhìn khuôn mặt đen thui của Chu Thịnh, an ủi: “Chồng ơi, anh phải tin tưởng em đó.”
 
Chu Thịnh liếc mắt nhìn: “Đăng weibo trước đã.”
 
Bắc Bắc chu môi, vô cùng tủi thân nói: “Vâng.”

 
Mặc dù không hoàn toàn là lỗi của bản thân nhưng mà sự thật là chính cô đã gây ra rắc rối, có quỳ gối cũng phải giải quyết việc này dứt khoát. 
 
Cô vừa lên weibo thì đã nhận được không ít @ của người hâm mộ. Bắc Bắc nhóng chóng lướt qua, tìm thấy ngay weibo của phòng làm việc Lê Tiêu. Nhưng mà vừa nhìn thấy thì cô liền ngập ngừng. 
 
“Anh nói xem em không chia sẻ weibo của phòng làm Lê Tiêu mà tự mình đăng weibo thì có được hơn không?” Cô hỏi Chu Thịnh. 
 
Chu Thịnh ‘ừm’ rồi khẽ nói: “Không chia sẻ thì tự đăng giải thích. Lát nữa Triệu Manh Manh sẽ follow weibo của em.”
 
“Hả?” Bắc Bắc kinh ngạc nhìn anh: “Anh nói cho mọi người weibo của em rồi?”
 
Bắc Bắc trước đây không làm sao nói tên weibo của mình được, chỉ là khi Trần Tĩnh đăng ký cho cô thì cô mới đăng ký một cái, nhưng mà mãi vẫn không dùng, fan cũng vô cùng ít ỏi. 
 
“Anh nói rồi.”
 
Quả nhiên, tiếp theo Bắc Bắc nhìn thấy người hâm mộ trong weibo của mình, bất ngờ xuất hiện rất nhiều người hâm mộ, tiếng tăm cái này cao hơn cái trước. 
 
Cô suy nghĩ vài giây rồi tắt từng cái từng cái một, chỉ giữ lại cái cuối cùng. 
 
“Em có cần follow Lê Tiêu không?”
 
Chu Thịnh cười lạnh, không nói gì. 
 
Dưới cái nhìn chăm chú của Chu Thịnh, Bắc Bắc im lặng thu tay về, ít nhất tạm thời không follow Lê Tiêu. Sau khi gửi tin nhắn cho Trần Tĩnh, cô liền soạn một dòng trạng thái trên weibo. 
 
Cô không muốn chia sẻ lời giải thích của phòng làm việc Lê Tiêu bởi vì Bắc Bắc cảm thấy nếu như tự mình đăng thì có thể nói không rõ ràng ngay, cô không có phòng làm việc của riêng mình nhưng cô có công ty mà cũng có weibo riêng, hoàn toàn có thể tự giải quyết. 
 
Chu Thịnh khẽ nói: “Công ty lên tiếng làm sáng tỏ rồi. Lát nữa sau khi em đăng lời giải thích của mình thì chia sẻ luôn.”
 
“Vâng.”
 
Bắc Bắc cúi đầu biên soạn, còn tìm bức ảnh chụp chung với Thẩm Thanh tối hôm nay. Khi đó ở giữa cô và Lê Tiêu là Trần Lam và Thẩm Thanh, dù có xem như thế nào thì cô cũng không phải bạn gái của anh ta. 
 
Sau khi đăng lên weibo xong, Bắc Bắc liền đặt điện thoại xuống, nhìn Chu Thịnh: “Được chưa?”
 
“Ừm.”
 
Bắc Bắc cười nhìn anh, tiến sát lại trước mặt Chu Thịnh hỏi: “Vậy anh còn giận không?”
 
Chu Thịnh hất cằm kiêu ngạo: “Đương nhiên.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc nghĩ ngợi, đôi mắt đảo qua đảo lại: “Vậy làm sao anh mới không giận?”
 
Cô ôm lấy cánh tay anh làm nũng, suy nghĩ vài giây liền hỏi: “Hay là lần sau em lấy búp bê đưa cho anh? Tặng anh?”
 
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . . . .”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận