Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 67: Sáu mươi bảy đồng tiền.
 
Đạo diễn Lưu thích giữ những cảnh quay khó để cuối cùng mới quay. Tất cả phân cảnh giai đoạn trước tuy không quá  dễ dàng nhưng tóm lại cũng làm người ta thấy hài lòng.
 
Nói thật, cả một bộ phim, Bắc Bắc cũng chẳng diễn chung với Trần Lam là mấy, chỉ có hai phân cảnh thì quay xong ngay từ đầu, hầu như Bắc Bắc đều đóng vai một người trơ mắt nhìn Trần Lam và Tống Tuấn Phong cậu cậu tớ tớ, ghen tuông trong thầm lặng. Những cảnh đó, cô và Trần Lam đều bị ngăn cách bởi một người.

 
Nhưng hiện giờ... Cô phải diễn chung với Trần Lam, lại còn vào cảnh đánh nhau, thật đúng là hơi khó khăn.
 
"Đạo diễn Lưu, chúng cháu phải diễn chung thật à?"
 
Đạo diễn Lưu nhíu mày, nói với vẻ không thèm để ý: "Thẩm Thanh chưa tới còn gì, cứ để Trần Lam vào vai trước đã, cháu cũng thử đi." Đạo diễn Lưu cũng không nghĩ nhiều, dù sao trong đoàn làm phim, những tình huống như thế này cũng thường xảy ra.
 
Nghe vậy, Bắc Bắc ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Được, vậy cháu sẽ diễn chung với Trần Lam."
 
"Ok, quay một đoạn là được."
 
"Vâng."
 
Đạo diễn Lưu đã nói đến mức này, đương nhiên Bắc Bắc không có lý gì mà từ chối. Cô nhìn Trần Lam ở đối diện, cười khẽ rồi nói: "Em không hiểu rõ lắm về cảnh diễn của Thẩm Thanh, mong đàn chị thứ lỗi."
 

Trần Lam cong khóe môi, cười khẽ, nói lời đầy thâm ý: "Yên tâm."
 
"Ừ."
 
Phân cảnh này là cảnh diễn chung của nhân vật nữ số hai và nữ số ba. Phải nói rằng, trong kịch bản, Trần Lam không thủ vai một nhân vật được yêu thích, ban đầu cô gái này thích Thẩm Phi do Tống Tuấn Phong thủ vai, nhưng đến giai đoạn sau, không biết biên kịch nghĩ thế nào mà lại để cô thích nam số hai... Vậy nên mới có cảnh hai cô gái đánh nhau như hiện giờ.
 
Bắc Bắc chỉ vừa nghĩ thôi đã thấy đau đầu, biên kịch bộ này phải ghét nhân vật thế này bao nhiêu chứ... Cô dám cá rằng đến khi trên TV chiếu đến cảnh đánh này, nhân vật này nhất định sẽ bị cộng đồng mạng chửi cho ra bã.
 
--
 
Sau một tiếng hô của đạo diễn, Bắc Bắc và Trần Lam ngay lập tức nhập vai.
 
Trần Lam cười đắc chí nhìn người đối diện, thổi bộ móng tay vừa mới sơn, chậm rãi kể lại việc hôm qua vừa làm cùng bạn trai.
 
Trên mặt Bắc Bắc đầy phẫn nộ. Vẻ mặt biến chuyển từ khó tin đến dần dần bắt đầu ngờ vực và đến tận khi... cô nhìn rõ dấu hôn trên cổ Trần Lam. Theo kịch bản, cô là kiểu người tính tình bộp chộp, chưa bao giờ biết nhẫn nhịn, vậy nên việc này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cô. Không ngần ngại, cô ngay lập tức lao tới, muốn kéo cổ áo cô ả để kiểm tra xem bên trên có để lại vô vàn vết tích thật không.
 
"A!"
 
"Mau cho tôi xem, có phải cô thật..."
 
"Con ả đê tiện này, mày thần kinh à, ai cho mày kéo quần áo tao?"
 
...
 

"Bốp" một tiếng, tất cả mọi người có mặt đều sợ ngây người.
 
Bắc Bắc nhắm chặt mắt, cô không kịp phản ứng. Mãi đến khi đạo diễn kêu lên, cô mới chợt sờ lên má mình, nong nóng.
 
"Trần Lam, cô làm gì thế hả! Kịch bản đâu cho cô tát!"
 
Trần Lam ngơ ngác nhìn đạo diễn lại nhìn Bắc Bắc rồi rũ mắt nhìn tay mình, vội vàng giải thích: "Xin lỗi xin lỗi, chị không cố ý đâu Bắc Bắc, chủ yếu là vì vừa rồi em kéo quần áo chị nên chị muốn đẩy em ra theo bản năng thôi... Không để ý lắm nên mới đánh em. Chị có đánh mạnh quá không, xin lỗi, xin lỗi. Hay là em đánh lại?"
 
Chị ta dè dặt nhìn Bắc Bắc, hỏi với vẻ thấp thỏm, chỉ tiếc trong ánh mắt lại chẳng có vẻ gì là ân hận.
 
Tạm thời Bắc Bắc không tính đến việc Trần Lam rốt cuộc cố ý hay vô tình, cô im lặng một chút rồi khẽ nói: "Em chườm mặt trước đã."
 
Trần Lam vội vàng gật đầu, lại nói xin lỗi: "Xin lỗi nhé, nếu em thấy khó chịu thì cứ tát chị một cái đi."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc vươn tay cầm khối đá lạnh Trần Tĩnh đưa đến. Ánh mắt trong veo nhìn Trần Lam, cô im lặng một chút rồi mím môi nói: "Cho dù đàn chị có cố ý hay không, em cũng không thể đánh lại, hơn nữa..." Bắc Bắc ngắt câu rồi cười nói: "Chị đâu cố ý, đúng không?"
 
Câu nói cuối cùng được Bắc Bắc gằn giọng. Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại khiến tim Trần Lam run bắn, trong lúc nhất thời, chị ta không biết nên phản ứng thế nào.
 
Chỉ há miệng thở dốc rồi gật đầu hùa theo: "Phải, chị không cố ý."
 
Bắc Bắc cười cười, không nói nữa. Cô quay sang chào hỏi đạo diễn Lưu rồi về phòng nghỉ của mình theo Trần Tĩnh. Phòng nghỉ ở đây rất đơn sơ, chỉ có một chiếc sofa và một cái bàn, chỉ đủ để nghỉ ngơi trong chốc lát.
 
Vào trong, Trần Tĩnh đóng cửa lại ngay rồi quay đầu nhìn cô: "Cố ý?"
 
Bắc Bắc lắc đầu: "Không biết."
 
Cầm khối đá trong tay, Bắc Bắc cười cười nói với Trần Tĩnh: "Chỉ là nói vậy thôi. Em cảm thấy chẳng sao cả, nhưng nếu có toan tính trước." Cô nghĩ nghĩ, nhìn Trần Tĩnh nói: "Vậy chắc chắn chị ta còn có hậu chiêu."
 
Đó cũng là lý do vì sao vừa rồi Bắc Bắc cố ý thử Trần Lam khi ở bên ngoài.
 
Cô vẫn biết Trần Lam không thích mình lắm, nhưng nguyên nhân... Thú thật, ngoại trừ việc cô nắm chắc vai nữ chính thì Bắc Bắc nhất thời không nghĩ ra được mình còn đắc tội Trần Lam ở chỗ nào.
 
Trần Tĩnh nhìn cô, thở dài, "Chườm lên mặt nhanh lên, đừng để sưng lên."
 
Bắc Bắc gật đầu: "Em biết mà, chị yên tâm ha."
 
Cô cười nói: "May là lực không mạnh lắm, nhưng em bị đánh đến váng luôn, hoàn toàn không kịp phản ứng."
 
Nghe vậy, Trần Tĩnh nhíu mày, liếc cô: "Em cũng chẳng chú ý một chút."
 
Bắc Bắc bất đắc dĩ nói: "Nhập vai mà, ai để ý nhiều như vậy chứ."
 
"Người ta chứ ai."
 
Bắc Bắc cười, ngước mắt nhìn Trần Tĩnh: "Không sao, đợi lát nữa chị Tĩnh đừng nóng giận, em còn phải ra ngoài quay phim đó."

 
Trần Tĩnh nhìn cô với vẻ ghét bỏ: "Được rồi."
 
Bắc Bắc cười thành tiếng tiếng, chạm tay lên gò má ran rát. Không thể không nói, một cái tát này của Trần Lam tuy rằng nghe không kêu, nhưng làn da mềm mại của cô không chịu nổi, chỉ mới một lúc sau đã sưng lên.
 
*
 
Mặt không thể tiêu sưng, cô đành dặn thợ trang điểm che đi để tiện cho việc quay phim.
 
Phân diễn buổi chiều được quay một cách trôi chảy, Trần Lam cũng đi lại nhiều lần xin lỗi Bắc Bắc. Bắc Bắc nghĩ: nếu Trần Lam không đi lại thường xuyên như vậy, thì có thể cô đã không thấy phiền chán, nhưng kì lạ là. . . Chị ta đi lại quá thường xuyên.
 
Hầu như cứ có cảnh diễn của mình là Trần Lam sẽ đi qua nói hai câu. Cuối cùng, Bắc Bắc mất kiên nhẫn, cô bất thình lình nhìn Trần Lam, nói với giọng điệu khó chịu: "Đủ rồi."
 
Cô nhìn Trần Lam, nhíu mày nói: "Đàn chị à, tôi sẽ không so đo chuyện đó. Chị đã không cố ý thì dù thế nào tôi cũng sẽ không so đo với chị. Chị không cần tới xin lỗi tôi, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc thôi, được không?"
 
Trần Lam sượng mặt, song cuối cùng được trợ lý kéo ra chỗ khác.
 
Bắc Bắc hít sâu một hơi, bất đắc dĩ day phần giữa lông mày, đúng là phiền phức.
 
"Bắc Bắc." Thẩm Thanh gọi với giọng dè dặt. 
 
Bắc Bắc ngẩn ra, quay đầu nhìn lại: "Sao thế?"
 
Thẩm Thanh khựng lại, đi tới chỗ Bắc Bắc, nhìn gò má còn sưng đỏ của cô, trông buồn buồn: "Xin lỗi nhé."
 
Bắc Bắc bật cười, vỗ ghế dựa ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống: "Ngồi xuống đây rồi nói, lỗi lầm gì thế."
 
Thẩm Thanh vân vê góc áo, ngượng ngùng nhìn cô: "Nếu không vì vừa rồi em có việc tới muộn, đạo diễn Lưu đã không để chị diễn chung với Trần Lam, vậy thì đã không bị đánh."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc lườm cô ấy.
 
"Đây đâu phải lỗi của em, đừng nghĩ nhiều quá. Vả lại sưng thế này nhưng đến mai là tiêu thôi."
 
"Thật ư?" Thẩm Thanh lo lắng nhìn cô.
 
Bắc Bắc cười, xoa đầu cô ấy an ủi: "Thật đấy, em cứ tập trung đóng phim thôi, tối nay là em hết cảnh rồi."
 
Thẩm Thanh gật đầu: "Ừ nhỉ, sau này em không thể gặp chị hằng ngày nữa rồi."
 
Bắc Bắc cong môi: "Em có thể gọi điện thoại, nhắn tin cho chị mà. Rảnh thì chúng ta vẫn có thể hẹn nhau tụ tập một bữa mà."
 
"Yeah yeah." Thẩm Thanh vui như một đứa trẻ, vô cùng phấn chấn.

 
Thật ra Thẩm Thanh và Bắc Bắc tuổi xêm xêm nhau, nhưng cô ấy lại khá ngây thơ, thuộc kiểu người ngốc nghếch đáng yêu. Cô ấy rất thích Bắc Bắc, ngược lại, Bắc Bắc cũng rất thích cô nàng này.
 
Có đôi khi Bắc Bắc còn nghĩ rằng, nếu trên chứng minh thư không viết mình hai mươi tuổi, ắt sẽ có rất nhiều người phải nghi ngờ. . . rằng cô đã ba mươi tuổi. Dù sao tâm tính và đôi lúc là cả cách nói chuyện cũng đều y như một người phụ nữ sành sỏi.
 
Hai người xúm vào trò chuyện một lúc, Thẩm Thanh liền đi quay phim, còn Bắc Bắc thì tiếp tục nghỉ ngơi.
 
Đến lúc chạng vạng, vai diễn của Bắc Bắc cũng sắp hoàn thành hết các phân cảnh, chỉ còn mỗi hai cảnh sáng mai phải quay, còn Thẩm Thanh và Trần Lam thì kết thúc ngay buổi tối.
 
--
 
Bóng đêm ngày càng dày, gió đêm hè thổi qua, Bắc Bắc và Trần Tĩnh chậm rãi đi về khách sạn.
 
"Lát nữa có phải tới chỗ mẹ chồng em không?"
 
Bắc Bắc ừ một tiếng, "Đạo diễn Mã đã đi chưa?"
 
Trần Tĩnh cười lạnh: "Đi rồi, nghe bảo về còn có chuyện phải làm."
 
Bắc Bắc cười khẽ, cười nhìn Trần Tĩnh, hỏi: "Vậy nên giờ chị Tĩnh của em đang oán giận á hả?"
 
Trần Tĩnh nhướng mày, nheo mắt nhìn cô: "Không em ạ."
 
Rồi chị ấy nhìn Bắc Bắc từ trên xuống dưới, trêu: "Không sến sến sẩm sẩm giống em với tổng giám đốc Chu đâu. Em nói xem em quay có một bộ phim mà sếp Chu đã đến đây bao nhiêu lần rồi?"
 
Bắc Bắc: ". . ."
 
Nín mãi mà cô vẫn không nặn ra được một câu nào để phản bác Trần Tĩnh, vì . . Trần Tĩnh nói không sai, Chu Thịnh đã tới đây nhiều lần thật.
 
--
 
Hai người thong dong đi bộ từ phim trường về khách sạn.
 
Bắc Bắc về phòng mình trước, tắm rửa một lượt, tẩy trang xong mới sang chỗ mẹ Chu. Lúc sang phòng thì mẹ và bà nội Chu đúng lúc đang xem TV.
 
Nghe tiếng phim truyền hình, Bắc Bắc nhíu mày nhìn hai người, thấy hơi khó tin: "Bà nội với mẹ đang xem phim gì thế ạ?"
 
Mẹ Chu còn cầm điều khiển trong tay, nghe vậy bèn đáp "Bộ máu chó nổi tiếng dạo trước đó con."
 
Bắc Bắc ồ một tiếng: "Kiểu phim vừa khoa trương vừa giả tạo ấy ạ?"
 
"Ừ, phim nói về quan hệ mẹ chồng nàng dâu."
 
Bắc Bắc: ". . . Xem hay không mẹ?"
 
Mẹ Chu lắc đầu, bắt đầu chê bai: "Xem không hay. Bà mẹ chồng như bị thần kinh ấy, không dưng giới thiệu cô gái khác cho con trai. Chuyện thế này còn làm được, thảo nào bất hòa với con dâu."
 
Bắc Bắc đứng một bên không biết phải nói tiếp thế nào.
 
Mẹ Chu khịa. . . .quá thâm.
 
Qua một lúc mẹ Chu mới nhìn cô, cười tủm tỉm nói: "May mà mẹ không phải bà mẹ chồng ác độc, Bắc Bắc đừng sợ mẹ đấy nhé."

 
Bắc Bắc bật cười, cong môi nói: "Đương nhiên là không ạ."
 
Mẹ Chu giật mình, kinh ngạc nhìn mặt cô, "Mặt con làm sao thế kia?"
 
Bởi đã tẩy trang, bên trái mặt Bắc Bắc đỏ rực lên, trông hơi đáng sợ.
 
Mẹ Chu nhíu mày nhìn, rồi vươn tay chạm vào. Bắc Bắc không chịu được rên "ouch" vì đau. Vì ban ngày có lớp trang điểm che khuất và cũng không kịp thực hiện tiêu sưng, nên lúc này, gò má của Bắc Bắc trông vẫn khá nghiêm trọng.
 
Bà nội Chu cũng nhíu mày nhìn, vội vàng hỏi: "Bị thương trong lúc đóng phim?"
 
"Vâng, cháu hơi sơ ý."
 
Mẹ Chu lắc đầu nhìn Bắc Bắc, nói toạc ra: "Có phải sơ ý đâu, con bị người ta đánh phải không?"
 
Bắc Bắc đờ ra, không biết nên nói thế nào.
 
Cuối cùng, cô chỉ có thể giải thích cho hai người rằng mình sơ ý bị đánh phải trong lúc diễn chung. Vừa dứt lời, sắc mặt mẹ Chu liền trở nên vô cùng khó coi : "Đóng phim mà cũng có thể đánh đến mức này à?"
 
Bà cau mày nhìn Bắc Bắc, khẽ nói: "Con nói cho mẹ biết, ai đánh con?"
 
"Dạ?" Bắc Bắc kinh ngạc xem bà, vội vàng nói: "Mẹ, con không sao thật mà."
 
Mẹ Chu liếc cô một cái: "Thế nào là không sao? Mặt đã sưng thế này rồi, mẹ đang muốn hỏi đạo diễn Lưu đây. Sao có thể để diễn viên trong đoàn bị đánh chứ!" Bà càng nói càng thấy căm phẫn, lấy điện thoại ở bên cạnh ra: "Mẹ phải gọi cho đạo diễn của con để hỏi xem rốt cuộc sao lại thế này mới được."
 
Bà nội Chu đứng nhìn ở bên cạnh cũng đồng ý: "Mẹ tán thành, con cứ gọi hỏi han tình hình đi."
 
Bắc Bắc bó tay. Cuối cùng, vì cản hai người gọi điện thoại qua, chỉ đành nói chi tiết thêm về việc mình diễn chung với Trần Lam.
 
Sau khi nghe xong, mẹ Chu đập bốp một cái xuống bàn, nổi giận đùng đùng: "Cô diễn viên này có thù với con chứ gì?"
 
Bắc Bắc nín bặt, nói với vẻ do dự: "Chắc là không ạ."
 
"Tên là gì?"
 
Bắc Bắc cả kinh, vội vàng nói: "Mẹ, con có thể giải quyết việc này, thật đấy ạ."
 
Cô không mong người nhà họ Chu nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa lại còn là phụ huynh.
 
Cuối cùng, dưới sự cam đoan của Bắc Bắc, mẹ Chu và bà nội rốt cuộc cũng tin cô có thể tự giải quyết.
 
Tuy rằng mẹ Chu vẫn không tin lắm về cách giải quyết của Bắc Bắc.
 
"Con có thể tự giải quyết thật không đấy?"
 
"Có mà mẹ."
 
Mẹ Chu hơi do dự, rồi nói nhỏ: "Nếu con thấy khó thì cứ tìm A Thịnh. Nó yêu con như thế, chắc chắn sẽ không để con bị người khác bắt nạt."
 
Bắc Bắc: "Dạ?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận