Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 79: Bảy mươi chín đồng tiền
 
Bắc Bắc ngừng lại, nhìn người đàn ông mở cửa đi vào, trên mặt vẫn hiện nụ cười như cũ: "Không muốn ai biết thì trừ khi đừng làm."
 
Sau khi nói xong, Bắc Bắc không nói nhiều, cúp máy ngay lập tức. 

 
Chu Thịnh nhướng mày, cách đó không xa nhìn Bắc Bắc, khẽ nói: "Người nhà họ Đồng?" Chỉ khi đối diện với người nhà họ Đồng thì Bắc Bắc mới lộ vẻ sự khổ sở như vậy.  
 
Cô đứng dậy đi về phía Chu Thịnh, vươn tay gỡ cái cà-vạt của anh xuống, rồi quấn quanh tay: "Có phải anh đã làm gì với nhà họ Đồng không?"
 
Chu Thịnh vuốt cằm: "Không phải anh làm."
 
"Vậy là ai?"
 
Chu Thịnh khẽ cười, vỗ đầu cô: "Em đã quên fandom hùng hậu của em rồi sao?"
 
Bắc Bắc chớp mắt suy nghĩ một lúc mới nhớ ra fandom hùng hậu của mình là ám chỉ ai. Cô khó tin nhìn Chu Thịnh: "Mẹ anh?"
 
Chu Thịnh nhướng mày, hỏi ngược lại: "Không phải mẹ em à?"
 

Bắc Bắc nghẹn họng, bất đắc dĩ nói: "Ý em không phải thế. Ý em muốn nói là mẹ chúng ta làm sao?"
 
"Cũng xem như vậy đi."
 
"Cái gì mà cũng xem như vậy đi?"
 
Chu Thịnh suy nghĩ giây lát rồi giải thích cho Bắc Bắc: "Nói tóm lại là mẹ đề nghị trước, anh đồng ý làm như vậy, đương nhiên sự thật cũng là anh đi làm."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . Cho nên nói tóm lại quả thật anh thu mua cổ phần của công ty kia nhà họ Đồng, đúng không?"
 
"Ừm." Chu Thịnh híp mắt nhìn cô: "Em giận sao?"
 
"Không."
 
"Thấy khó chịu sao?"

 
Bắc Bắc suy nghĩ rồi lắc đầu như cũ. Cảm giác của cô như vậy không phải là khó chịu vì công ty bị thu mua, cổ phần bị mua hết, mà là nguyên chủ khó chịu, người nhà họ Đồng rốt cuộc nghĩ thế nào, tại sao lại đối xử với cô điên khùng như thế?
 
Trong ấn tượng của cô, khi còn chưa xuyên qua, có thể nói bắt đầu từ lúc Bắc Bắc mười chín tuổi, nhà họ Đồng đã không ngừng tìm kiếm đàn ông cho cô, muốn gả cô đi, cảm giác bán được ít tiền cũng tốt. 
 
Những người đàn ông được nhà họ Đồng sắp xếp gặp gỡ Bắc Bắc tuy không nhiều nhưng mà tuyệt đối không ít, có thể nói là hơn mười người. Có vài người đàn ông đã ly hôn rồi, nhưng mà vì trên công việc có thể giúp đỡ nhà họ Đồng chút ít hoặc có thể tặng không ít tiền biếu, mẹ Đồng đều bắt cô đi gặp. Không chỉ đàn ông đã ly hôn, còn có không ít ông già bốn năm chục tuổi vẫn chưa kết hôn, cũng được sắp xếp cho cô gặp mặt. 
 
Bây giờ nghĩ lại, Bắc Bắc cảm thấy cực kỳ sợ hãi, buồn nôn. 
 
Ánh mắt của những người đó khi nhìn mình thật thô tục, khó có thể hình dung được. 
 
Cô hít một hơi sâu, lắc lắc những ký ức không tốt đẹp trong đầu mình ra ngoài, ngước mắt nhìn Chu Thịnh gần trong gang tấc: "Chu Thịnh."
 
"Hửm?"
 
"Em có thể hỏi anh một chuyện không?"
 
Chu Thịnh khẽ giật mình, rũ mắt nhìn cô: "Em hỏi đi."
 
Bắc Bắc yên lặng một lúc rồi nhỏ tiếng hỏi: "Anh sẽ trả lời thật lòng không?"
 
Chu Thịnh bật cười, vỗ vỗ đầu cô giống như đang trêu đùa với trẻ con: "Em muốn anh trả lời thật lòng thì anh nhất định sẽ thật lòng nói cho em nghe."
 
"Vâng."
 
Bắc Bắc cố lấy dũng khí, giọng nói vừa mới đến cổ họng để hỏi vấn đề mình luôn muốn biết đáp án thì điện thoại trong túi của Chu Thịnh không đúng lúc lại vang lên. 
 
Chu Thịnh ngừng lại, khẽ nói: "Anh đi nghe điện thoại, lát nữa em hỏi lại nhé."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . Vâng." Nhìn thấy cuộc gọi hiển thị, Bắc Bắc cũng không mới nói gì thêm. 
 
Nhưng mà cuộc gọi này của Chu Thịnh nhận đến giờ cơm tối cũng chưa xong. 
 
Khi Bắc Bắc làm xong bữa tối rồi đi gọi Chu Thịnh vào ăn mà anh vẫn còn đang nói chuyện với đầu dây bên kia. Hai loại ngôn ngữ pha lẫn với nhau, cô hoàn toàn nghe không hiểu. 
 
Đứng ở cửa thật lâu, Bắc Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, một lần nữa đi về phòng khách. 
 

Một lúc sau Chu Thịnh đi ra, nói rõ tình hình cho cô: "Nhà xưởng bên ngoài xảy ra vấn đề, anh phải đến hiện trường xem thử."
 
Bắc Bắc ngẩn ra, lo lắng hỏi: "Nghiêm trọng không?"
 
Chu Thịnh gật đầu: "Có người bị thương. Anh phải đến xử lý, một mình em ở nhà không sao chứ?"
 
Bắc Bắc lắc đầu: "Em không sao. Anh ăn cơm rồi hãy đi."
 
Chu Thịnh lắc đầu: "Không cần. Anh lái xe đến hiện trường, trợ lý Tào đang ở bên đó đợi anh."
 
"Nghiêm trọng vậy sao?"
 
"Ừm. Loại chuyện này không thể kéo dài được."  Chu Thịnh về phòng lấy áo khoác, bỗng nhiên anh  nhìn Bắc Bắc hỏi: "Hay là tối nay em đến nhà Triệu Manh Manh ngủ? Anh lo là mấy ngày tới  anh đều phải ở bên đó, một mình em ở nhà sẽ sợ." Chu Thịnh nhẹ nhàng hỏi cô, cho dù đến thời điểm này, Chu Thịnh cũng không quên việc sắp xếp tốt cho Bắc Bắc. 
 
Bắc Bắc lắc đầu, lo lắng nhìn anh: "Anh không cần lo cho em. Anh qua đó nhớ chú ý an toàn, đến nơi rồi thì gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho em biết."
 
"Ừm." Chu Thịnh đưa tay vuốt mái tóc của cô, không còn chần chừ gì nữa mà mở cửa rời đi. 
 
Nghe tiếng cửa đã đóng, Bắc Bắc ngẩn ngơ nhìn cánh cửa, trong lòng thầm mặc niệm, hy vọng Chu Thịnh không có chuyện gì, cũng hy vọng nhà xưởng không có chuyện gì lớn. 
 
Nhìn chăm chú một lúc lâu, cô mới quay về bàn ăn, tiếp tục ăn cơm tối. 
 
Một mình có chút cô đơn. 
 
*
 
Trời khuya, gió đêm thổi hiu hiu. 
 
Một mình Bắc Bắc làm tổ trên giường, lăn qua lăn lại cả nửa đêm mà không thể ngủ được. Cuối cùng cô không còn cách nào, sau khi thở dài thì chỉ có thể một lần nữa lấy điện thoại ra. Cô chuẩn bị gửi tin nhắn cho Chu Thịnh, hỏi anh đến nơi chưa. 
 
Tin nhắn gửi đi khá lâu rồi nhưng phía bên Chu Thịnh vẫn không nhắn phản hồi lại. 
 
Bắc Bắc suy nghĩ một lát, vừa định tắt điện thoại thì nhìn thấy tin tức, hốt hoảng nhìn hai chữ 'Chu Thị' hiện trước mắt. Bắc Bắc nhìn chằm chằm, trong tin tức có nói một nhà xưởng nào đó của Chu Thị bốc cháy . . . . . . . . . Cô sửng sốt, nhanh chóng click vào xem, trong đó còn có một đoạn video ngắn, lửa bắn tứ phía, cực kỳ chói mắt. 
 
Phía dưới đã có không ít cư dân mạng bình luận, kiểu nào nói nào cũng có. 

 
Bắc Bắc mở phần bình luận ra đọc, nhanh chóng bò dậy. Cô nghĩ đến chuyện vừa rồi Chu Thịnh nói, có người bị thương, bàn tay cô dùng sức nắm thật chặt chiếc điện thoại. 
 
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Chu Thịnh nhưng điện thoại hiển thị không liên lạc được. 
 
Bắc Bắc nhìn thời gian trên tường, suy nghĩ giây lát rồi gọi điện thoại cho trợ lý của Chu Thịnh nhưng cũng không có người nhận. 
 
Cô đoán là vẫn còn ở trên máy bay, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Chu Thịnh. 
 
Đúng lúc mẹ Chu gọi điện thoại đến. 
 
"Mẹ ạ." Bắc Bắc nhận, rồi khẽ gọi.
 
Mẹ Chu 'ừ' một tiếng: "Bắc Bắc có phải con đang ở nhà một mình không?"
 
"Vâng ạ. Chuyện bên kia của công ty, mọi người biết rồi ạ?"
 
Mẹ Chu nói: "Biết cả rồi. Con đừng lo lắng. Bây giờ, tình hình bên đó là có người bị thương, cho nên A Thịnh bắt buộc phải qua đó. Trước khi nó lên máy bay có nhắn tin cho mẹ, bảo mẹ đến đón con về nhà. Nhưng mà mẹ vừa mới đọc được tin nhắn, bây giờ mẹ qua đón con."
 
Bắc Bắc ngẩn ra, cúi đầu cười: "Không cần đâu ạ. Con không sao."
 
"Đi ngủ rồi sao?"
 
Bắc Bắc nhìn đồng hồ trên tường chỉ mười giờ, cô lắc đầu: "Chưa ạ. Con lo cho tình hình của Chu Thịnh bên đó."
 
Mẹ Chu cúi đầu suy nghĩ: "Mẹ và tài xế sẽ đến đó đón con về đây. Tình hình phía cha con sẽ biết rõ hơn. Nếu như về nhà thì cũng thuận tiện để con biết tin tức trước tiên. Con thấy sao?"
 
Bắc Bắc nhanh chóng suy nghĩ, rồi khẽ đáp: "Vâng. Nhưng mà mẹ đừng qua đây, đã trễ rồi mà phải đi qua đi lại."
 
"Mẹ không sao. Con đợi mẹ qua đón."
 
Hốc mắt Bắc Bắc nóng lên, khàn giọng nói: "Vâng ạ. Mẹ chú ý an toàn."
 
"Ừm, không sao."
 
Sau khi cúp máy, Bắc Bắc thất thần nhìn điện thoại. Một người không có quan hệ máu mủ với mình nhưng vì mình gả cho con trai của bà mà bà quan tâm cô còn hơn con ruột. Bắc Bắc không biết làm sao để hình dung cái cảm giác này. 
 
Bắc Bắc vừa cảm thấy hạnh phúc nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau khổ. Ngôi nhà đó của cô không có một ai đối xử với cô như vậy, chỉ xem cô giống như hàng hóa muốn bán ra ngoài. Cô đối với cái nhà đó không có chút tác dụng nào cả. Mà những người trong nhà đó cũng không hề thích cô, còn có thể nói là lúc nào cũng nhắm vào cô. 
 
Ngồi trên giường ôm đầu gối một lúc khá lâu, Bắc Bắc nhìn thời gian trôi. Rất lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, sửa soạn đồ đạc chuẩn bị về nhà họ Chu ở một thời gian. Cô không có gì đủ để báo đáp nhà họ Chu, duy nhất có thể làm đó chính là dùng càng nhiều thời gian để ở bên mọi người, cùng mọi người trò chuyện, làm cho Chu Thịnh ít việc mà cô có thể làm. 
 
Làm cha mẹ, rồi cả bà nội Chu mọi người ở tuổi này rồi, bây giờ mẹ Chu như vậy, điều cần nhất có thể nói là ở bên cạnh con cái. Công việc của Chu Thịnh bận, Bắc Bắc nghĩ sau này cô nhất định sẽ về nhà họ Chu nhiều hơn để trò chuyện với bà nội, làm bạn với mẹ Chu. 
 

Sau khi vừa thu dọn xong đồ đạc, điện thoại mẹ Chu gọi đến, nói là khoảng mười phút nữa sẽ đến. 
 
Bắc Bắc đọc tin tức mới liên quan đến trận cháy nhà xưởng nhà họ Chu đã khống chế hướng gió di chuyển, tình hình có thể nói là đã kiểm soát được, hiện trường bây giờ có không ít phóng viên sau khi nghe tin mà đến chờ sẵn. 
 
Weibo chính thức của Chu Thị cũng đồng thời công bố tin tức để mọi người bình tĩnh lại, nhìn đúng về tình hình thực tế. 
 
Sau đó, cư dân mạng cũng ít lan truyền chuyện này đi rất nhiều, coi như là đã khống chế trong phạm vi nhỏ. 
 
Bắc Bắc liếc nhìn quanh rồi mang hành lý ra ngoài, cô vừa đứng dưới lầu không đến mấy phút thì xe nhà họ Chu đã dừng trước mặt. 
 
"Mẹ." Bắc Bắc nhìn người trong xe, thân mật gọi một tiếng. 
 
Mẹ Chu cười nhìn cô, để tài xế chuyển hành lý của cô lên xe, bỗng nhiên hỏi: "Sao mang nhiều đồ thế?"
 
Bắc Bắc cười, ôm cánh tay mẹ Chu rồi dựa sát vào: "Đúng lúc gần đây không phải đi quay phim, con muốn ở nhà nhiều hơn với mẹ và bà nội."
 
Trên mặt mẹ Chu hiện lên ý cười rõ ràng, vươn tay vỗ đầu cô rồi khẽ nói: "Bị dọa sợ rồi đúng không?"
 
"Không có mà." Bắc Bắc lắc đầu, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, cô hỏi: "Bên nhà xưởng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn chứ mẹ?"
 
Mẹ Chu lắc đầu: "Công việc bên kia có người khắc phục, tổn thất cũng khá nghiêm trọng."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: "Có nhiều người bị thương không ạ?"
 
"Không. Khống chế ngọn lửa kịp thời nên chỉ có hai công nhân bị thương, bây giờ đã đưa đi bệnh viện rồi."
 
Bắc Bắc gật đầu: "Những công nhân khác đều không sao ạ?"
 
"Không sao cả."
 
Bắc Bắc suy nghĩ rồi khẽ nói: "Con xem tin tức nói hình như là xưởng may mặc, vậy số quần áo kia bị cháy hết rồi?"
 
Mẹ Chu rũ mắt, nhỏ tiếng nói: "Đúng vậy. Đều là trang phục mới mùa thu, một đơn hàng lớn mới nhận trước đây không lâu. Vừa đúng sắp đến kỳ hạn giao hàng rồi nên chuyện này có thể sẽ rắc rối."
 
Bắc Bắc nhíu mày, có chút khó hiểu. Theo lý mà nói nhà xưởng may mặc sẽ không để những thứ dễ cháy nổ xuất hiện, bình thường sẽ cấm hút thuốc cấm lửa, tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này. 
 
"Vậy biết nguyên nhân là gì không ạ?"
 
Mẹ Chu nắm tay Bắc Bắc an ủi: "Vẫn đang điều tra. Con đừng lo lắng, mặt con trắng bệch ra rồi."
 
"Vâng ạ." Mặc dù đã đồng ý như thế rồi nhưng làm sao có thể không yên tâm chứ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận