Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 82: Tám mươi hai đồng tiền
 
Đêm đó, sau khi thu hình gameshow, Bắc Bắc mồm thiêng lên hot search weibo thật. 
 
Hashtag vô cùng bình thường, nhưng lại gây tò mò cho người đọc.

 
#Giọng hát của Đồng Bắc Bắc#
 
Có khán giả tới hiện trường quay lại video ngắn vào ngay lúc Bắc Bắc cất giọng. Vào lúc ấy, trông Bắc Bắc thì đẹp, nhưng giọng hát thì... chói tai. 
 
Thật ra thì cũng không chói tai lắm, cũng chưa đến mức chói tai, nhưng tai của con người không tiếp nhận được, vả lại giọng ca này còn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Cô chỉ vừa mở miệng hát câu đầu, MC và khách mời đã sốc đến mức ngẩn người, tất cả biểu cảm kinh ngạc đó đều bị video thu lại hết. Chỉ riêng Manh Manh trông có vẻ bình thường, chắc có lẽ đã biết trước giọng ca của Bắc Bắc "kinh người" đến mức nào. 
 
Bắc Bắc không thay quần áo, mà mặc luôn váy ra ngoài đài truyền hình, cô khom lưng ngồi vào trong xe, gọi điện thoại cho mẹ và bà nội nhà chồng: “Mẹ với bà đang ở đâu đấy ạ?”
 
Mẹ Chu vẫn còn đang cười, bà dừng một chút rồi nói: “Chúng ta tới gặp nhau ở cửa hàng kia nhé. Muộn thế này rồi, con đói chưa?”
 
“Hơi hơi ạ.”
 
Bắc Bắc đáp lời, bảo Trần Tĩnh lái xe tới cửa hàng mẹ Chu nhắc đến. 
 

Trần Tĩnh liếc cô, nhịn cười: “Ok.”
 
Bắc Bắc khinh bỉ nhìn quản lý: “Đừng nín nữa, tối nay em đúng là quá mất mặt.”
 
Cô vừa chạy trối chết khỏi đài truyền hình. Chỉ vì việc hát mà lúc kết thúc công việc, nhân viên nào làm trong hậu trường cũng nhìn Bắc Bắc với vẻ buồn mà không dám cười làm cô cảm thấy ngại không biết giấu mặt vào đâu. 
 
Thật sự không thể chịu nổi những ánh mắt đó nữa, cô báo với MC và đạo diễn rồi chạy biến.
 
Trần Tĩnh cười xí một tiếng, đưa điện thoại trong tay cho cô nhìn: “Xem đi, nhân dân cả nước nghe em hát hết rồi.”
 
Bắc Bắc: “……” Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của Trần Tĩnh, đúng lúc đang ở bài viết nói về cô.
 
Cô click xem video, thấy mình vừa mở miệng, Bắc Bắc tắt video ngay và luôn, chuyển sang đọc bình luận, nói thật, bản thân cô cũng không xem nổi video nọ, không thể nghe được.
 

Có rất nhiều rất nhiều người bình luận, hầu hết đều trêu ghẹo Bắc Bắc.
 
【Đây là nữ thần tôi vừa crush á???!! Giọng ca này đúng thật... Tôi không cười ra tiếng đâu nhé, tôi rất nể mặt nữ thần đó.】
 
【Ngại quá, tôi cười sái hàm rồi. Nghe dở thật sự. Thì ra nữ thần cũng không phải hoàn mỹ, ha ha ha ha ha ha ha ha! 】
 
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, thì ra trên đời vẫn còn người hát dở hơn tui nữa!】
 
【Má ơi, tui còn không nhận xét được giọng ca này chỉ trong một lời ấy. Tội cho những ai có mặt ở hiện trường hôm nay ghê, tui thấy MC còn sợ điếng cả người, MC không biết chị gái hát dở à!】
 
【Phim truyền hình của chị yêu sắp phát sóng rồi. 10 giờ tối nha, mọi người nhớ đón xem đó! Chưa nghe chị yêu hát, nhưng chắc chắn chị yêu diễn rất hay! Nghe bảo là phim học đường đó. Ôi con tim nhỏ bé của mị!!!!】
 
……
 
Bắc Bắc quét một lượt, bất đắc dĩ thở dài: “Mất mặt mất mặt.”
 
Trần Tĩnh cười: “Không sao, không thấy nhiều người còn khen em đó hả?”
 
Bắc Bắc trợn trắng mắt: “Đó không phải khen, mà là chê em.” Gặp chuyện này, chỉ vừa nghĩ đến thôi cô đã thấy mất mặt. Thế thôi thì không là gì cả, nhưng ngặt nỗi mẹ và bà nội của Chu Thịnh còn có mặt ở hiện trường trực tiếp nghe cô hát.... Bắc Bắc che mặt, cảm thấy mặt mũi đã mất sạch. 
 
Trần Tĩnh cười cười rồi nhìn cô: “Giờ đi đâu đây?”
 
Bắc Bắc đọc địa chỉ: “Đến đó đi, lát nữa em sẽ về nhà chung với mẹ Chu Thịnh.”
 
“Ừ.”
 
Im lặng một lúc, Trần Tĩnh nói: “Không ngờ tối nay họ tới xem thật.”
 
Bắc Bắc cười: “Em cũng không ngờ tới, ban đầu hai người họ còn lo không có thời gian rảnh ấy chứ.” Trong lòng cô không biết đã cảm động bao nhiêu lần với những hành động và lời nói của người nhà họ Chu.
 
Nghĩ nghĩ, Bắc Bắc day phần giữa lông mày, nói: “Em cũng không biết nên cảm ơn mọi người thế nào nữa.”
 
Trần Tĩnh nhướng mày, nói thẳng vào vấn đề: “Em đẻ cho nhà họ Chu một đứa cháu đi, chắc chắn là món quà tuyệt vời nhất luôn.”
 
Bắc Bắc: “…………” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hít gió rồi đồng ý với lời gợi ý của Trần Tĩnh: “Không thể không nói, chị nói đúng thật.”
 

Giờ Chu Thịnh đã 28, sắp sang tuổi 29, muốn có con âu cũng là chuyện bình thường, nhưng Bắc Bắc mới chỉ 21, đặt lên bàn so sánh liền thấy sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người.
 
“Chu Thịnh đã nói với em chuyện này chưa?”
 
“Chưa.”
 
“Thế còn những người khác trong nhà họ Chu?”
 
Bắc Bắc lắc đầu: “Chắc họ thấy em còn trẻ nên chưa nói đến chuyện này trước mặt em bao giờ.”
 
Nghe vậy, Trần Tĩnh cảm thán: “Không thể không nói, bọn họ rất quan tâm đến cảm nhận của em đó.”
 
“Đúng vậy.” Bắc Bắc thở dài: “Cho nên em càng không biết nên cảm ơn họ thế nào đây...”
 
“Tốt nghiệp xong rồi đẻ một đứa, khả thi đấy.”
 
Bắc Bắc bật cười: “Còn tận hai năm nữa.”
 
Trần Tĩnh: “…… Hơi lâu nhỉ?”
 
Bắc Bắc cong cong khóe miệng, nói nhỏ: “Giờ cũng hợp chứ, thật ra thì em sẵn sàng rồi.”
 
“Ừ, em quyết định thế nào thì chị cũng không cản đâu.” Trần Tĩnh không giống những quản lý hay hạn chế hoạt động của nghệ sĩ, Bắc Bắc đã kết hôn, có sinh đẻ thì âu cũng là chuyện thường tình. Chị ấy sẽ không khuyên cô tạm chưa đẻ chỉ vì tiền đồ hay đóng phim, chuyện này không hợp lẽ thường. 
 
Có rất nhiều nghệ sĩ vẫn đóng phim sau khi sinh đẻ. Vậy nên thật ra những chuyện này đều không ảnh hưởng gì, nhất là trong tình huống diễn viên có thực lực, vì cái khán giả để ý cô sẽ nghiêng về kĩ thuật diễn nhiều hơn.
 
“Dù sao em cũng không phải idol.”
 
“Chí lý.”
 
*
 
Trần Tĩnh đưa Bắc Bắc tới nơi cô có hẹn rồi về nhà trước, nghe nói trong nhà chị có người cần trông nom chăm sóc. 

 
Bắc Bắc không dị nghị gì, sau khi chào tạm biệt quản lý, cô đi thẳng vào trong nhà hàng.
 
Đây là một nhà hàng có tính bảo mật cao, bên trong có rất nhiều món đặc sắc. Bắc Bắc vừa vào báo số phòng bao thì ngay lập tức có nhân viên tới dẫn cô đi vào trong. Tuy nhiên, dọc đường đi đều có nhân viên liếc cô, thậm chí cô còn nghe được những tiếng xì xầm. 
 
“Ơ ơ, đó có phải Đồng Bắc Bắc vừa lên hot search không?”
 
“Ừ, nghe nói đêm nay phim truyền hình của cô ấy lên sóng, tôi mong chờ lắm đó."
 
“Bộ phim học đường đấy phải không? 10 giờ phim chiếu rồi, nhưng giờ đã là 10 giờ rưỡi.”
 
“Chịu thôi, chúng ta phải chờ tan làm mới xem được.”
 
Bắc Bắc cười khẽ, đi theo nhân viên phục vụ vào phòng bao.
 
Bà nội Chu và mẹ Chu đang xem điện thoại và thảo luận về hot search của Bắc Bắc, vừa vào trong cô đã nghe thấy tiếng họ.
 
“Bắc Bắc mau tới đây, ngồi cạnh mẹ này.”
 
“Dạ.” Bắc Bắc ngồi xuống cạnh mẹ Chu, cũng may một ghế đủ rộng, có chỗ cho ba người chen chúc: “Mẹ với bà đang xem gì thế ạ? Đã chọn món chưa?”
 
“Rồi, có món con thích ăn đó.”
 
Bắc Bắc cười: “Cảm ơn mẹ.”
 
Ba người ngồi chung, ăn xong rồi về nhà. 
 
Về đến nhà, Bắc Bắc vừa vào phòng khách, đã nghe thấy tiếng TV. Kinh ngạc, cô tò mò nhìn vào trong, sau khi thấy cảnh tượng trong phòng khách, cô mãi vẫn không hoàn hồn, đặc biệt là sau khi thấy một gương mặt không thể quen thuộc hơn trên màn ảnh, Bắc Bắc chỉ muốn tìm một cái lỗ để trốn quách đi cho xong. 
 
Trong phòng khách, cha của Chu Thịnh và những thân thích họ hàng khác đều giương mắt xem... bộ phim truyền hình đầu tiên của Bắc Bắc: "Mùa hè năm ấy". 10 giờ tối phim chính thức phát sóng, giờ đã là 11 giờ rưỡi, phim đã chiếu sang tập 2. 
 
Cô thật khó có thể tưởng tượng cảnh một người nghiêm túc như cha của Chu Thịnh ngồi xem phim học đường thanh xuân thế này.
 
Mẹ Chu vào sau, cao giọng nói: “Trời ạ, tối nay chúng ta đến đài truyền hình nên lỡ phim rồi. Giờ chiếu đến cảnh nào rồi? Bắc Bắc diễn đạt không?” Bà vào phòng khách, ngồi xuống chỗ cạnh chồng mình, hỏi.
 
Cha Chu nhìn Bắc Bắc vẫn còn sững sờ, cười khẽ: “Khá lắm, Bắc Bắc diễn khá đạt.”
 
Bắc Bắc mím môi, hắng giọng rồi đáp: “Cảm ơn cha.”
 
Đến cuối cùng, mọi người xem hết phim lại vây quanh Bắc Bắc để hỏi nội dung những tập tiếp theo. Bắc Bắc bó tay, ngay lúc cô không biết nên xử lý thế nào thì Chu Thịnh gọi đến.
 

Bắc Bắc mỉm cười chào hỏi mọi người rồi nhanh chóng về phòng mình.
 
Cô vừa đi vừa nghe điện thoại: “Chu Thịnh, anh gọi tới đúng lúc lắm.”
 
Chu Thịnh khựng lại, mỉm cười hỏi: “Sao thế?”
 
Bắc Bắc kể lại tình huống trong phòng khách vừa rồi, làm Chu Thịnh cười ngặt nghẽo: “Thế cuối cùng em đã nói kết cục cho mọi người chưa?”
 
“Đương nhiên là không, em có đạo đức nghề nghiệp mà.” Bắc Bắc không kìm được càm ràm thêm một câu: "Anh nói xem sao cha lại xem phim truyền hình của em thế? Quá khác thường.”
 
Chu Thịnh bật cười, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc là mẹ anh bảo cha xem đấy.”
 
“Hả? Là sao?”
 
“Không phải em kể là mẹ anh tới đài truyền hình à? Chắc mẹ đoán được mình sẽ lỡ bộ phim truyền hình đầu của em nên nhắc cha xem rồi kể lại cho mẹ sau.”
 
Bắc Bắc: “……Thế cũng được à?”
 
Chu Thịnh khẽ ừ: “Không có gì bất ngờ xảy ra thì là thế đấy.”
 
Bắc Bắc bất đắc dĩ cười: “Hay thật ha.”
 
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đêm hè, trăng vừa to vừa sáng, có ánh trăng chiếu, Bắc Bắc thậm chí còn không cần đèn đường.
 
“Phía bên anh giải quyết xong chưa?”
 
“Chưa, chắc phải thêm hai ngày nữa.” Chu Thịnh dặn dò: “Mấy ngày nay không có việc thì cố gắng đừng ra cửa nhé.”
 
“Vâng, em sẽ chú ý.”
 
Chu Thịnh dừng một chút rồi nói nhỏ: "Người nhà họ Đồng gọi đến em cũng đừng nghe, cũng đừng ra ngoài.”
 
Bắc Bắc ngẩn ra, hơi kinh ngạc: “Sao lại thế?” Cô lập tức phản ứng lại, hỏi ngay: “Chuyện ở đó có liên can tới nhà họ Đồng ư?”
 
Đầu bên kia, Chu Thịnh giữ im lặng một lúc: “Tạm thời vẫn chưa biết, anh chỉ sợ họ lại mắng em như vụ thu mua lần trước thôi.” Chu Thịnh cười nói: “Anh thương vợ bị người khác la mắng.”
 
Bắc Bắc ừ khẽ: “Em biết rồi.”
 
Chu Thịnh cười, đổi đề tài khác, anh hỏi Bắc Bắc bằng giọng dịu dàng: "Có nhớ anh không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận