Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 84: Tám mươi bốn đồng tiền
 
Đêm đen kịt, tối đến, bệnh viện trở nên yên tĩnh hơn nhiều. 
 
Bắc Bắc ngồi cạnh mép giường đã rất lâu rồi. Ông Chu thì đã về khách sạn trước sau khi ngồi lại một lúc và thuật lại tình hình của Chu Thịnh với cô. Bắc Bắc và hai bảo vệ được thuê đến ở lại bệnh viện. 

 
Cô tắm xong mà Chu Thịnh vẫn chưa tỉnh lại.
 
Vì tối chưa ăn gì nên giờ Bắc Bắc thấy bụng sôi lên, nhưng cô lại không dám ra ngoài mua đồ ăn. Nhỡ đâu Chu Thịnh tỉnh lại vào lúc mình đi ra ngoài thì biết làm sao đây? Nghĩ thế, Bắc Bắc vẫn luôn ngồi lại trong phòng bệnh.
 
Sau khi dặn một trong hai bảo vệ đi mua đồ ăn cho mình, Bắc Bắc quay lại phòng bệnh, nhìn Chu Thịnh chăm chú. 
 
Rồi cô lại trả lời tin nhắn do bạn bè gửi tới.
 
Bụng Chu Thịnh bị thương không nặng, nhưng vì bị dao đâm nên cần tĩnh dưỡng tử tế. Sau khi nhắn lại cho mọi người, cô chợt nghe thấy tiếng rên khẽ của Chu Thịnh. Ngạc nhiên, cô vội vàng cúi đầu, hô lên: "Chu Thịnh?" 
 
Một lát sau, Chu Thịnh dần dần mở mắt nhìn người gần mình trong gang tấc, anh hơi thất thần: “Em à?” Giọng anh rất khàn, có lẽ do vì nằm ngủ đã lâu. 
 
Bắc Bắc đỡ người dậy, cô cầm một cái gối lót làm đệm lưng cho anh rồi mang cốc nước cho Chu Thịnh. Sau khi uống hơn nửa cốc, Chu Thịnh mới thấy yết hầu dễ chịu hơn. 
 

Anh cầm tay Bắc Bắc, nhìn cô chăm chăm, hỏi với giọng khàn khàn: "Em khóc?" 
 
Bắc Bắc lắc đầu: “Không.”
 
Chu Thịnh bật cười, đưa tay lau nước mắt còn đọng nơi khóe mắt của vợ, an ủi cô: “Đừng khóc, anh không sao.”
 
“Ờ.”
 
Chu Thịnh đặt tay lên tay cô rồi giữ thật chặt: “Xin lỗi, để em lo lắng rồi.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc ngước mắt nguýt anh: “Không phải đã dặn anh phải cẩn thận rồi ư? Sao vẫn bị thương là thế nào?” Bắc Bắc nói liền một mạch như muốn nói hết toàn bộ sự lo lắng trong lòng, cô nói mãi không dừng.
 
Chu Thịnh cũng không cãi lại, ngoan ngoãn nghe cô nói hết. Mãi đến khi cô mệt, Chu Thịnh mới cười nói: “Khát nước rồi chứ, vợ có muốn uống nước không?”
 

Bắc Bắc lườm anh: “Em còn chưa ăn cơm đâu.”
 
Chu Thịnh ngẩn ra, vội vàng nói: “Xin lỗi, để anh gọi người đi mua.”
 
“Không cần, em nhờ bảo vệ mua rồi.”
 
Vừa dứt lời thì có người gõ cửa, bảo vệ đã mua mọi thứ về. Bắc Bắc đứng dậy cảm ơn rồi mang về phòng, cô mua cháo trắng cho Chu Thịnh. Với tình huống như thế này, anh cũng chỉ có thể ăn cháo trắng mà thôi. 
 
Bắc Bắc thì ăn cơm, đồ ăn thơm nức mũi, mới vừa vừa mở ra, mùi đã bay ra, làm người ta vừa ngửi đã thèm. 
 
“Anh húp cháo đi, em ăn cơm.”
 
Chu Thịnh: “…………” Dạo này anh chưa được bữa cơm nào vào bụng, hôm nay lại càng chưa có gì bỏ bụng, vừa ngửi thấy mùi, bụng anh đã kêu vang vì đói.
 
“Vợ ơi, anh đói quá.”
 
“Ồ.” Bắc Bắc thản nhiên đáp: “Nhưng anh chỉ được húp cháo trắng thôi, em vừa hỏi bác sĩ rồi.” Nói rồi, Bắc Bắc còn cố ý ngồi xuống bàn ăn gần chỗ Chu Thịnh, khuấy cháo, “Anh ăn cháo đi, nhìn em ăn cơm là được, cũng đỡ đói mà.”
 
Chu Thịnh: “……” Cô vợ này cố ý tới chọc tức mình đúng không?!
 
“Anh đói thật đó.”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Em nghe rồi.” Cô ăn một miếng cơm, một miếng thức ăn, hưởng thụ nói: “Ngon ghê, lúc trước em chưa bao giờ nghĩ cơm có thể ngon thế này đâu, cơm bên này ngon quá.”
 
Chu Thịnh: “…………”
 
Nhìn chằm chằm vẻ mặt của Bắc Bắc, Chu Thịnh bất đắc dĩ thở dài, vợ mình vẫn đang giận đây mà…… ngoan ngoãn húp cháo trắng vậy.
 
Tủi thân.
 
Thi thoảng Bắc Bắc lại liếc Chu Thịnh, cô nhoẻn miệng, trông dáng vẻ đó của anh, cuối cùng tâm trạng cũng đỡ hơn một chút. 
 
Hai người yên lặng ăn cơm tối. 
 
Bắc Bắc ăn ngon, Chu Thịnh thì yên lặng húp cháo trắng, ai cũng không làm phiền đến người còn lại.
 

Ăn xong thì ông Chu tới, Bắc Bắc cũng nhân tiện đi dạo quanh một vòng để hai người có không gian trò chuyện. Không biết hai cha con nói gì, vì đến lúc Bắc Bắc về phòng thì ông Chu đã rời đi rồi.
 
“Cha đi rồi à?”
 
Chu Thịnh gật đầu: “Em vừa đi đâu đấy?”
 
Bắc Bắc chỉ ra ngoài, thấp giọng nói: “Em xuống dưới dạo một vòng ấy mà, bên ngoài gió lộng, mát lắm.”
 
Nghe vậy, Chu Thịnh vỗ vị trí bên cạnh mình, nhìn Bắc Bắc nói: “Lại đây ngồi một chút.”
 
Bắc Bắc nhướng mày: “Sao thế?”
 
Chu Thịnh nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sáng quắc, hầu kết di chuyển: “Lâu rồi anh chưa được gặp em.”
 
Bắc Bắc bật cười, tuy rằng không tỏ ý kiến gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường. Vừa ngồi xuống, Chu Thịnh to gan duỗi tay ra, Bắc Bắc còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu hôn cô. 
 
Đó không phải một nụ hôn kịch liệt mà chỉ là một cái hôn dịu dàng.
 
Chu Thịnh chạm khẽ lên khóe môi cô, xin lỗi: “Xin lỗi, để vợ lo lắng rồi.”
 
Bắc Bắc ngây người, há miệng cắn nhẹ môi anh, “Anh cũng biết mình để em lo lắng cơ đấy.”
 
Chu Thịnh ừ một tiếng, duỗi tay xoa xoa tóc cô, mỉm cười nói: “Đương nhiên biết chứ."
 
Điều anh không muốn nhất chính là để Bắc Bắc biết chuyện này, nhưng sau cùng vẫn không giấu được. 
 
Hai người chỉ ngồi dựa vai nhau sến sẩm một lúc chứ không dám vận động mạnh. Một lúc sau, Bắc Bắc đỡ Chu Thịnh nằm xuống, còn cô thì ngồi xuống ghế trò chuyện với anh. 
 
Hai người kể lại những chuyện mới xảy ra gần đây, hình ảnh thoạt trông vô cùng ấm áp. 
 
*
 
Đêm khuya, vì chiều ngủ nhiều nên Chu Thịnh không tài nào ngủ được. Bắc Bắc lại khác, cô gồng mình suốt từ trưa nên giờ này đã thấy díu mắt, nhưng ngủ ở đâu lại trở thành vấn đề lớn. 

 
Phòng bệnh của Chu Thịnh có hai cái giường, tiện cho người nhà ở lại trông ban đêm, nhưng Chu Thịnh lại muốn ngủ chung với Bắc Bắc. 
 
“Không được, như thế sẽ làm rách miệng vết thương của anh.” Bắc Bắc biết rõ tướng ngủ mình thế nào. 
 
Cô ngủ hơi ...Tóm lại là ngủ không yên thân.
 
Chu Thịnh lặng đi một chút, “Không sao, đêm nay em ngoan một chút là được.”
 
Bắc Bắc cười khinh khỉnh nhìn anh: “Không được, em sẽ ngủ ở giường bên cạnh.”
 
Chu Thịnh nhìn giường đơn mình đang nằm rồi nhìn giường được kê ở vị trí cách đó không xa, chợt nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường: “Bảo bảo vệ ngoài cửa dịch giường kia sang bên này, giường rộng em sẽ không đá trúng anh.”
 
Mặt đỏ lên, Bắc Bắc không còn gì để nói với lời đề nghị đó của Chu Thịnh. 
 
“Không hay lắm đâu……” Vừa dịch giường thì ai cũng sẽ biết họ ngủ chung vào buổi tối. 
 
Chu Thịnh nhìn gương mặt chợt đỏ lựng của cô, bật cười: “Chúng ta là vợ chồng cơ mà, sao không thể ngủ chung?" Anh cười trêu Bắc Bắc: “Vợ à em nghĩ gì đấy? Chúng ta chỉ ngủ như bình thường thôi, không ai nghĩ nhiều đâu.”
 
Chu Thịnh nhìn miệng vết thương của mình, nói đầy ẩn ý: “Cho dù anh có ý nghĩ đó thì cơ thể anh cũng không cho phép mà.”
 
Bắc Bắc: “…… Anh ngậm miệng vào thì hơn đấy.”
 
Sau khi nói xong, cô cũng thấy tức cười. Cô ra cửa gọi bảo vệ vào để di chuyển giường ra chỗ khác. 
 
Cũng may vẻ mặt bảo vệ trông vẫn bình thường, không thay đổi nhiều lắm, nếu không Bắc Bắc thật sự muốn tìm một cái lỗ để trốn quách đi cho xong. 
 
Sau khi kê giường, Bắc Bắc nhắc bảo vệ: vì ở đây có bốn người nên họ có thể luân phiên nhau, không cần cả bốn phải túc trực ở đây. 
 
Nói xong, Bắc Bắc trở về trong phòng bệnh, còn thuận tiện khóa luôn cửa lại.
 
Cô không muốn hơn nửa đêm…… bị người ta nhìn thấy mình và Chu Thịnh ngủ chung, cho dù chỉ ngủ như bình thường, nhưng cô vẫn thấy ngại. 
 
Không biết có phải vì có Chu Thịnh nằm cạnh hay không, sau khi nằm xuống, chưa nói đến mười câu Bắc Bắc đã ngủ mất. 
 
Nương ánh trăng soi ngoài cửa sổ, Chu Thịnh nhìn gương mặt khi ngủ của vợ mình thật lâu, mắt ánh lên nét cười, anh vươn tay vỗ nhẹ sau lưng Bắc Bắc, vỗ về cô, cùng cô đi vào giấc ngủ. 
 
--
 
Tối qua, trước khi ngủ, Bắc Bắc quên không kéo rèm che, nên sáng sớm, ánh nắng chiếu vào phòng, hơi chói mắt.
 

Cô nhập nhằng một lúc, song vẫn tỉnh dậy, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ rồi nhìn lên trần nhà màu trắng, cuối cùng cảm thấy nhớ nhà. 
 
Chu Thịnh vẫn đang ngủ, cũng không biết do tác dụng của thuốc hay vì sự mệt mỏi tích tụ gần đây, anh thích ngủ nhiều hơn.
 
Bắc Bắc vươn tay phác họa mặt anh giữa không trung. Cô ngắm mặt anh mãi mới nhẹ nhàng bò dậy, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân để chuẩn bị đi mua bữa sáng về.
 
Bắc Bắc mới vừa vệ sinh cá nhân xong, Chu Thịnh đã dậy, anh ngái ngủ nhìn cô, giống như một người bạn lớn cần dỗ dành: "Vợ à."
 
“Ơi?” Bắc Bắc khom lưng đến gần, duỗi tay xoa xoa mái tóc rối bời sau khi ngủ, khẽ nói: "Em ra ngoài mua bữa sáng, anh muốn ăn gì?"
 
Chu Thịnh ngẩn ra, “Để bảo vệ đi chứ?”
 
“Không cần, em tự đi mua.”
 
Thấy cô kiên quyết, Chu Thịnh ngẫm nghĩ rồi dặn: "Đưa một bảo vệ ra ngoài cùng đi, giờ thân phận em khá đặc biệt, hiểu không?"
 
Bắc Bắc nghĩ nghĩ, cũng tán thành: “Ừ, vậy anh nghỉ ngơi đi nhé.”
 
“Ừ.”
 
Một lát sau, Chu Thịnh nhìn Bắc Bắc đi ra sau khi thay quần áo, anh nghĩ ngợi rồi nói: "Vợ à, em đi vệ sinh cá nhân với anh đi." 
 
Bắc Bắc: “…… Ừm.”
 
Khi hai người ra khỏi phòng tắm lần nữa thì cha Chu tới.
 
Nhìn hai cái giường kê sát nhau, ông nhướng mày: “Cha mang bữa sáng tới cho hai con đây." Ông liếc Bắc Bắc: "Ở đây ngủ hơi khó chịu hả, sáng Bắc Bắc về khách sạn nghỉ ngơi một lúc đã, ở đây có hộ lý chăm sóc là được." 
 
Bắc Bắc sửng sốt, lắc đầu từ chối: “Con không sao đâu cha, con không mệt chút nào, con cũng chỉ ngồi một chỗ thôi." Cô khăng khăng muốn ở lại: “Hơn nữa con về khách sạn cũng không có gì làm."
 
Cha Chu không nói gì, ông nhìn Bắc Bắc rồi thở dài: “Được rồi, nếu mệt con phải nói nhé. Không thể để hai vợ chồng một người bị thương một người đổ bệnh được."
 
Bắc Bắc cười khẽ, cô vui vẻ đáp: “Cha cứ yên tâm đi ạ, con sẽ chú ý tới sức khỏe của mình mà.”
 
“Ừ.”
 
Cha Chu không nán lại lâu. Ông vừa đi, Chu Thịnh liền không thu liễm mình nữa. 
 
Anh làm nũng với Bắc Bắc: “Em ngồi bên cạnh anh đi vợ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận