Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 86: Tám mươi sáu đồng tiền
 
Hôm nay, trời xanh mây trắng. 
 
Chu Thịnh đang trong phòng bệnh mặc quần áo, cẩn thận tỉ mỉ cài nút áo, chỉnh lại cổ tay áo. 

 
Mới vừa sửa soạn xong chuẩn bị ra ngoài thì đúng lúc đụng phải một người: "Cảnh sát Lưu?"
 
Cảnh sát Lưu nhìn Chu Thịnh, hơi gật đầu: "Có kết quả rồi."
 
Chu Thịnh nhướng mày, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: "Thế nào?"
 
"Vì tiền bị người ta mua chuộc."
 
Nghe vậy, Chu Thịnh cúi đầu, thờ ơ cười: "Vậy à. Để người của cục cảnh sát thẩm vấn lâu như thế?"
 
Cảnh sát Lưu im lặng nghe, Chu Thịnh biểu hiện một sự bí hiểm khác, khẽ cười: "Đành chịu. Kẻ địch quả là kín miệng."
 
Chu Thịnh nhướng mày, nhìn chằm chằm cảnh sát Lưu một lúc rồi nói: "Chuyện còn lại thì sao? Hắn là người gây ra vụ cháy?"
 

"Đương nhiên không phải."
 
Cảnh sát Lưu cười nói: "Nếu như không phải cảnh sát chúng tôi có chút năng lực thì đâu có được Chu Thị để ý tới, đúng không?"
 
Chu Thịnh không phản hồi, hai người cứ thế đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói.
 
"Theo như kết quả điều tra thì hắn có đồng bọn. Nghe nói sở dĩ đâm anh bị thương là vì đồng bọn xúi giục. Sau đó theo điều này chúng tôi đã tìm được chứng cứ." Nguyên nhân điều tra chậm trễ như thế là vì người đâm Chu Thịnh bị thương không phải người gây ra trận hỏa hoạn. Người gây ra hỏa hoạn lại là một người khác, còn về người này tại sao đâm Chu Thịnh thì quả thật là vì tiền. 
 
Theo lời của phạm nhân thì có người cho hắn ta hai trăm vạn bắt hắn ta đâm Chu Thịnh. 
 
Hoàn cảnh của tên này đặc biệt, trong nhà không cha không mẹ nhưng có một đứa con gái bị mắc bệnh máu trắng. Vì tiền, hắn ta bất chấp pháp luật đi làm chuyện này. Mà người còn lại trong lúc Chu Thịnh bị thương nằm viện thì đã nhân cơ hội chạy trốn. 
 
Hôm qua mới bắt về quy án. 
 
Đồng nghiệp trong cục cảnh sát thẩm vấn suốt đêm, cuối cùng cũng tra hỏi ra được chút thứ hữu dụng. 
 
Chu Thịnh híp nửa con mắt, nhìn xe cộ trên đường phố chạy qua chạy lại, và nói: "Đồng Thị đúng không?"

 
Cảnh sát Lưu gật đầu: "Hắn ta nói một người phụ nữ gọi điện thoại đến, chúng tôi điều tra số điện thoại là từ thành phố H, người gọi đầu tiên không phải là phụ nữ mà là một kẻ tái phạm."
 
"Mà khoản tiền này cũng đã được chuyển qua nhiều tài khoản khác nhau, tuy nhiên chuyển qua nhiều tài khoản nhưng cuối cùng vẫn là Đồng Thị."
 
Nghe vậy, Chu Thịnh gật đầu: "Đã hiểu."
 
Cảnh sát Lưu nhìn Chu Thịnh, khẽ cười: "Kẻ thù trong kinh doanh?"
 
Chu Thịnh liếc mắt, cười: "Xem như vậy đi. Thời gian trước, tôi đã ra sức thu mua Đồng thị. Xem ra là muốn cho tôi một bài học. Nhưng không ngờ là đích thân tôi đến đây." Khi điều tra ra đầu mối, người bên kia sợ bị tiết lộ, phỏng chừng nhất thời hấp tấp mà đưa ra một quyết định sai lầm. 
 
Nếu như không phải Chu Thịnh bị thương, dù anh có lờ mờ đoán là do người của Đồng thị làm thì cũng không có chứng cứ cụ thể. Nhưng bây giờ, mọi chuyện không còn như vậy nữa. 
 
Anh suy nghĩ trong giây lát rồi vẫn nói tình hình thật sự với cha Chu. 
 
Dù sao Bắc Bắc bây giờ vẫn xem như là người nhà họ Đồng. Việc phải giải quyết sao với nhà họ Đồng, Chu Thịnh vẫn còn có chút do dự. Những người phụ nữ của nhà họ Đồng thì không lo nhưng cha Đồng dù sao cũng là cha ruột của Bắc Bắc. 
 
Mọi chuyện đã rõ ràng, sau khi Chu Thịnh và phía bên cảnh sát đàm phán thì vụ án này sẽ giao lại cho người bên thành phố H tiếp nhận. 
 
Người quen ở cục cảnh sát của nhà họ Chu không ít, cho nên làm việc sẽ tương đối thuận tiện hơn nhiều. 
 
Sau khi sắp xếp ổn thỏa công việc bên này, Chu Thịnh mới dự định quay về thành phố H. 
 
Trang phục ở bên nhà xưởng bị đốt cháy hết, toàn bộ đều phải tăng ca làm thêm giờ để làm thêm một lô hàng khác. Còn phía bên nhận hàng, Chu Thịnh cũng nhất quyết đi một chuyến, giải thích việc mình kéo dài thời gian giao hàng. 
 
Mặc dù không thể đúng thời gian đưa ra thị trường, nhưng thời gian chậm trễ cũng không lâu, chỉ một tuần. 
 
Vì vậy, tất cả công nhân nhà xưởng đều phải tăng ca, làm thêm giờ. Chu thị trả lương cao mà lần này còn có phúc lợi đặc biệt, cho nên mọi công nhân đều bằng lòng mà tăng ca thêm giờ. Hơn nữa mấy ngày đầu, Chu Thịnh mỗi ngày hai mươi bốn tiếng ở lại nhà xưởng giám sát. Có một ông chủ lớn như vậy ở cùng thì mọi người càng hăng say, nhiệt tình. 
 
Mọi người đều giống nhau. Trước mặt sếp đều muốn thể hiện một chút. Dù xem như không muốn thể hiện thì cũng sẽ vì sếp đang ở cùng mà khi làm cũng một việc như thế, bạn cũng cảm thấy công bằng hơn, trong nháy mắt tất cả mệt mỏi đểu cảm thấy xứng đáng. 
 
Dù sao sếp cũng đều làm như vậy. 
 
--
 
Từ thành phố bên cạnh về thành phố H, Chu Thịnh cũng không vội đến nhà họ Đồng hỏi tội. 
 
Về công ty một chuyến, mở cuộc họp cả ngày. Sau khi giải quyết hết tình hình công ty hiện nay, anh mới có thể hít một hơi nghỉ ngơi. 
 

"Trợ lý Tào."
 
"Tổng giám đốc xin cứ nói." Tào Nhất Minh đứng bên cạnh chờ sắp xếp. 
 
Chu Thịnh nới lỏng cà-vạt trên cổ mình ra, ngón tay thon dài đặc biệt gây chú ý, anh cúi đầu, khẽ nói: "Buổi tối để trống lịch cho tôi, tối ngày mai."
 
"Được ạ, tổng giám đốc."
 
"Ừm. Đêm nay chỉnh sửa lại nội dung cuộc họp sáng ngày mai rồi gửi mail cho tôi."
 
"Vâng."
 
Một lúc sau, Chu Thịnh đứng dậy, đứng trước cửa sổ lớn sát sàn nhìn cảnh sắc phía xa xa, hơi nheo mắt rồi hỏi: "Việc thu mua Đồng thị bây giờ do ai phụ trách?"
 
"Giám đốc Lý."
 
"Gọi ông ta lên đây."
 
"Vâng."
 
Sau khi Tào Nhất Minh ra ngoài, Chu Thịnh đưa tay ấn huyệt thái dương đang đau, vừa quay về thì anh đã đến công ty làm việc không ngừng, ngay cả nhà cũng không về. 
 
Trong khi đợi giám đốc Lý lên, Chu Thịnh bớt chút thời gian để gọi điện thoại cho Bắc Bắc. 
 
"Tổng giám đốc Chu, chào anh!" Trần Tĩnh nghe máy. 
 
Chu Thịnh giật mình hỏi: "Bắc Bắc đâu?"
 
Trần Tĩnh nhìn người đang quay quảng cáo cách đây không xa, khẽ nói: "Bắc Bắc còn quay quảng cáo trang sức."
 
"Khi nào quay xong?"
 
Trần Tĩnh nhìn thời gian, nói nhỏ: "Khoảng hơn nửa tiếng nữa."
 
Chu Thịnh hiểu: "Lát nữa tôi sẽ gọi lại."
 

"Vâng, chào tổng giám đốc."
 
--
 
Sau khi Trần Tĩnh ngắt điện thoại, hít một hơi sâu nhìn người đằng xa. Mặc dù Chu Thịnh không nói gì cả nhưng Trần Tĩnh cảm giác giống như anh có một loại uy nghiêm khiến người ta thấy mà sợ. 
 
Nói chuyện cũng rõ ràng đâu ra đấy. 
 
Một lúc sau, buổi quay phim của Bắc Bắc cũng xong, Trần Tĩnh đưa điện thoại cho cô: "Tổng giám đốc Chu đã gọi cho em." 
 
Hai mắt Bắc Bắc sáng lên, kinh ngạc nhìn: "Thật sao?"
 
"Ừm."
 
Bắc Bắc cười, cúi đầu mở nhật ký điện thoại ra xem, đến ngay cả quần áo cũng không kịp thay, trực tiếp gọi điện thoại. 
 
Sau một lúc, Bắc Bắc cúp điện thoại, tâm trạng vui tươi nhìn Trần Tĩnh nói: "Chị Tĩnh lát nữa chở em đến công ty."
 
Trần Tĩnh cười, cố ý hỏi: "Công ty nào?"
 
Bắc Bắc lườm chị một cái, nói rõ từng chữ một: "Chu thị."
 
Trần Tĩnh: ". . . . . . . . . . . . . . . . Được. Nhìn em sốt ruột muốn gặp chồng, lát nữa chị sẽ đưa em đến Chu thị an toàn."
 
"Cảm ơn!"
 
Hai người nhìn nhau cười. Bắc Bắc đi thay quần áo, chào tạm biệt các nhân viên ở trường quay rồi ra về. 
 
Trần Tĩnh đưa cô đến công ty. Chu Thịnh bay vào buổi sáng, vừa xuống máy bay là về công ty. Điều này Bắc Bắc hiểu, cô vốn cho là hôm nay Chu Thịnh không có thời gian nhưng không ngờ anh nói có, lát nữa sẽ cùng đi ăn tối. 
 
Bây giờ, tim Bắc Bắc đã bay đi rồi. 
 
Khi đến công ty đã là thời gian tan làm. Nhân viên công ty không nhiều thì ít cũng đã ra về, chỉ còn số ít ở lại tăng ca. Bắc Bắc đeo khẩu trang đi thẳng vào thang máy bên kia, nhân viên bảo vệ trước cổng nhận ra cô, cho nên không có ngăn cản lại mà để cô đi vào. 
 
Sau khi vào thang máy, Bắc Bắc mới cảm thấy tim đập rộn ràng. 
 
Cô đưa tay đặt lên tim mình, không nhịn được mà nở nụ cười giễu cợt, rõ ràng đi gặp chồng mình mà tại sao lại giống như vụng trộm, cực kỳ hồi hộp. 
 
Nhìn vào gương, Bắc Bắc đặc biệt chỉnh lại quần áo, rồi khẽ ho đi về phía phòng làm việc của Chu Thịnh.
 
"Bà chủ?"
 
Bắc Bắc nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Tào Nhất Minh từ chỗ ngồi đứng dậy, cô đưa tay chỉ chỉ: "Chu Thịnh vẫn còn ở phòng làm việc không?"
 
"Đang bàn công việc."

 
Bắc Bắc cau mày: "Vẫn chưa xong sao?"
 
Tào Nhất Minh gật đầu: "Đã lâu rồi tổng giám đốc không ở công ty, mặc dù đã xử lý rồi nhưng vẫn còn tồn đọng mấy dự án lớn."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc đáp: "Vậy à. Bên trong còn lâu không?"
 
"Không."
 
Bắc Bắc gật đầu, đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi và nói: "Vậy tôi ở đây chờ."
 
"Để tôi vào thông báo một tiếng."  
 
"Không cần, không cần. Đừng làm phiền anh ấy làm việc." Bắc Bắc tự nhiên nói: "Tôi đợi một chút cũng không sao."
 
Tào Nhất Minh nhìn Bắc Bắc, sau khi trong lòng đấu tranh hai giây thì quyết định không vào thông báo nữa. Dù sao chuyện mà tổng giám đốc Chu và giám đốc Lý đang bàn bạc có liên quan đến việc thu mua Đồng Thị. Người khác không biết thân phận của Bắc Bắc nhưng anh là trợ lý của Chu Thịnh thì biết rõ ràng, cô út nhà họ Đồng chính là Đồng Bắc Bắc. 
 
Vừa nghĩ đến điều này, Tào Nhất Minh liền cảm thấy rối rắm. Lỡ như để Bắc Bắc biết được Chu Thịnh đang thu mua công ty nhà mình thì không biết sẽ phản ứng thế nào. 
 
Anh hơi hơi đồng cảm nhìn Bắc Bắc thở dài. Trước giờ, tổng giám đốc Chu là một người vì sự nghiệp, vì công việc mà không nể nang tình cảm đó, hết cách rồi!
 
Bắc Bắc không hề biết Tào Nhất Minh đang nghĩ cái gì, bây giờ chỉ cúi đầu nghịch điện thoại chờ đợi. Ngoài hành lang yên tĩnh, Bắc Bắc ngồi một chỗ đợi khoảng hai mươi phút, giám đốc Lý cuối cùng cũng đi ra. 
 
Khi nhìn thấy Bắc Bắc, giám đốc Lý giật mình, chỉ Bắc Bắc: "Đây là?"
 
Tào Nhất Minh vô cùng có trách nhiệm liền nói: "Giám đốc Lý mời đi bên này. Đây là khách tìm tổng giám đốc Chu."
 
Hai người nhìn nhau bí hiểm: Tổng giám đốc Chu? ? Tại sao?
 
Tào Nhất Minh: Sau này ông sẽ biết.
 
Giám đốc Lý:  . . . . . . . . . . . . . . người tình của tổng giám đốc?
 
Trợ lý Tào: Đừng đoán mò.
 
--
 
Bắc Bắc nhìn bóng lưng hai người đi ra thang máy, mỉm cười, cô đứng dậy đi vào phòng làm việc của Chu Thịnh. Cô cố ý bước đi nhẹ nhàng, yên lặng đi vào bên trong. Mặc dù cửa đóng chặt nhưng Bắc Bắc khẽ vặn mở. Lúc cô bước vào, Chu Thịnh đang đưa lưng lại gọi điện thoại. 
 
Bắc Bắc nhướng mày, sau đó nhìn chăm chú rồi tiếp tục đi về phía Chu Thịnh. Tay cô còn chưa đụng đến mắt của anh thì anh đã kéo cô ngồi thẳng lên đùi anh. 
 
Nhiệt tình lại vội vã hôn lên môi cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận