Giang Nhu cột tóc cho đứa nhỏ bằng dây màu Lê Tiêu mua, anh vốn mua cho Giang Nhu, ngoại trừ dây màu, còn có cây cài, chính là loại vải hình tròn thêu lên dây thun màu trắng to, vải có màu sắc rực rỡ, có màu đỏ thẫm.
Nói như thế nào, hồi nhỏ Giang Nhu từng dùng loại cài tóc này, mẹ cô mua cho cô dùng lúc lên sân khấu biểu diễn, nhưng sau khi cô lên lớp hai cũng chưa từng cài nữa.
Cũng không biết Lê Tiêu nghĩ như thế nào, có thể cảm thấy thứ này thích hợp với cô.
Giang Nhu đương nhiên sẽ không dùng, thế nhưng vẫn nhận lấy, nghĩ khi con gái bốn năm tuổi có thể cài chơi.
Trong tiệm chụp ảnh không có ai, Giang Nhu ôm đứa nhỏ đi vào nói muốn chụp một bức ảnh.
Chủ tiệm nghe xong trực tiếp dẫn bọn họ đi trên lầu, trên lầu có một căn phòng lớn, ở giữa lắp đặt máy chụp hình, nơi dựa vào hai bên tường là một loạt giá treo đầy quần áo, chia thành đồ con nít và người lớn.
Đối diện máy chụp hình là tờ bối cảnh, tờ bối cảnh có rất nhiều loại, có thể tự mình chọn lựa.
Giang Nhu không thay quần áo, những quần áo treo trên giá cũng không biết bao nhiêu người từng mặc, cô không muốn mặc, nhưng lại lục ra một vài đạo cụ ở trong góc, có cài đầu của người Mãn cho trẻ con, Giang Nhu trực tiếp cầm lấy cài lên đầu con gái.
Người đàn ông vừa nãy tỏ vẻ không có hứng thú, lúc này nhìn thấy, cũng nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay đội cài đầu lên cho con gái, còn chủ động nhận lấy con gái từ trong lòng Giang Nhu, dùng giọng điệu gắng gượng làm nói: "Vậy chụp một tấm đi."
Chủ động ngồi xuống cái ghế phía trước tường bối cảnh.
"…" Cũng chưa từng gặp người đàn ông nào thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
Giang Nhu không nói gì lục tờ bối cảnh, tìm ra một tờ bối cảnh trời xanh mây trắng tràn ngập hơi hướng trẻ con, nói: "Lấy cái này."
Chủ tiệm lại đây giúp thay tờ bối cảnh.
Tổng cộng chụp mười hai bức, trong lúc chụp có đổi vào kiểu trang sức cho cô bé, vừa hoa vừa đèn lồng, còn có mũ động vật nhỏ.
Cô nhóc cứ ngoan ngoãn tùy ý hai người bọn họ đùa nghịch, lắc đầu tò mò nhìn chung quanh, có lẽ là lần đầu tiên ra ngoài, con mắt xoay tròn, có vài thứ cũng chưa từng thấy.
Thật sự là bị lăn qua lăn lại phiền đến mức đạp thẳng chân.
Chụp xong cùng nhìn với Lê Tiêu đang ôm đứa nhỏ, coi như khá hài lòng, hỏi ông chủ: "Khi nào thì có thể rửa ảnh ra?"
Chủ tiệm cũng vừa lòng, cảm thấy mấy tấm ảnh này đều có thể dán ở cửa thu hút kinh doanh, "Ngày mốt là có thể lấy được." Lê Tiêu cảm thấy có hơi lâu, nhíu mày.
Ngược lại Giang Nhu rất dễ nói chuyện, "Nhớ ép nhựa giúp chúng tôi."
Nếu ảnh không ép nhựa, để lâu rất dễ bay màu.
"Được."
——
Vào cuối tuần, Chu Kiến dẫn bạn gái anh ta Uông Nhạn lại đây ăn cơm, còn có một cậu bé ba tuổi tới cùng.
Uông Nhạn trông lớn tuổi hơn Chu Kiến, một đầu tóc dài đen đậm thắt lại, rũ đến bên hông, mặt tròn mày mảnh, làn da có chút ngâm, dáng người đẫy đà.
Người này không nói là đẹp, nhưng làm cho người ta nhìn rất thoải mái, làm cho người ta có cảm giác thân thiết.
Ngoại hình cậu bé rất giống mẹ, mặt tròn, làn da đen tới đỏ lên.
Tính tình hình như có chút im lặng, đứng ở bên chân mẹ túm góc áo, không nói lời nào.
Mấy ngày trước Uông Nhạn buông việc trong tay mình lại giúp Chu Kiến, Chu Kiến dứt khoát lấy giấy kết hôn với cô ấy, tuy rằng Chu Kiến chưa tới tuổi, nhưng tuổi trên hộ tịch của anh ta vừa khéo lớn hơn hai tuổi, là năm đó khi làm hộ khẩu bị người ta không cẩn thận làm sai.
Nhận giấy kết hôn xong, Uông Nhạn cũng có thể danh chính ngôn thuận ở nhà anh ta.
Uông Nhạn còn nhân cơ hội sửa lại tên đứa nhỏ, bây giờ theo họ Chu Kiến, tên Chu Hồng, trước kia tên Vạn Tinh. Theo như Chu Kiến nói, cô ấy rất thích bộ phim Hoàng Phi Hồng.
Đây cũng là bộ phim đầu tiên anh ta dẫn cô ấy xem.
Bởi vì chuyện này, mẹ chồng cũ của Uông Nhạn còn đến nhà mẹ đẻ cô ấy làm ầm lên.
Giang Nhu lấy ra khô thịt heo cố ý làm cho đứa nhỏ ăn, cậu bé vẫn không muốn, dùng sức lắc đầu.
Chẳng qua động tác nuốt nước miếng vẫn bán đứng cậu bé.
Ngược lại Chu Kiến không khách sáo với Giang Nhu, cầm một dĩa khô thịt heo qua, trực tiếp nhét vào trong lòng con trai, "Thím con đưa cho con, con cứ lấy ăn."