Giang Nhu không biết trả lời như thế nào, chỉ cười cười, "Anh nói với tôi cũng vô dụng, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không thì anh chờ Lê Tiêu trở về rồi nói sau."
Chu Cường đồng ý ngay tắp lự, "Vậy cũng đúng, tôi để đồ lại trước, chờ anh trở về tôi lại đến xin lỗi."
Nói xong bèn đặt đồ xuống.
Giang Nhu đương nhiên không chịu, Lê Tiêu có chấp nhận lời xin lỗi này của anh ta hay không cũng không biết, lại nhận quà của anh ta thì ra gì nữa?
Vội vươn tay đẩy đi, "Không không không, anh cầm về đi, cần mấy thứ này của anh làm cái gì, anh đi về trước đi, khoảng hơn hai giờ Lê Tiêu sẽ trở về, anh lại đến nói một tiếng cũng giống thôi."
Chu Cường ôi một tiếng, "Vậy cũng thật không khéo, một lát nữa tôi còn có việc, nếu không thì vậy đi, tôi để đồ lại, chị dâu chờ đại ca về giúp tôi nói vài câu hay, qua vài ngày nữa có rảnh tôi lại đến xin lỗi rõ ràng."
"…"
Vừa nghe lời này, Giang Nhu xem như đã hiểu được ý tứ lần này của anh ta.
Anh ta vốn không muốn giải thích trước mặt Lê Tiêu, anh nói những lời này, chẳng qua là muốn để đồ lại, để cô nói vài lời hay cho anh ta.
Cô là mẹ đứa nhỏ, là người bên gối của Lê Tiêu, nếu nói chuyện đương nhiên có sức nặng hơn Vương Đào, hơn nữa quà cáp cũng nhận rồi, cho dù Lê Tiêu muốn tức giận, e rằng cũng không có mặt mũi tức giận.
Chờ thêm vài ngày nữa hết giận, anh ta lại qua giải thích một phen, việc này cũng coi như bỏ qua.
Tâm nhãn như vậy cũng không có mấy ai.
Nếu Giang Nhu là một người kiến thức hạn hẹp, nhìn thấy nhiều quà như vậy e rằng cũng thuận theo đồng ý, nhưng Giang Nhu không phải, còn rất phản cảm với hành vi của Chu Cường. Gặp được chuyện không có gì, cũng không muốn gánh vác giải quyết, còn đẩy toàn bộ sai lầm lên trên đầu người khác thật khiến người ta thất vọng.
Đầu tiên là tìm Vương Đào làm thuyết khách, Vương Đào không thuyết phục được lại tới kéo cô xuống nước.
Chu Cường còn mở gói đồ ra cho cô xem, bên trong có các loại sản phẩm dinh dưỡng, Vitasoy, Go Lego, xôi mè… Còn có kẹo chocolate.
Tươi cười trên mặt Giang Nhu phai nhạt, cô khách sáo nói với anh ta: "Rất mắc, những thứ này sao tôi có thể nhận? Anh chắc chắn đã hiểu lầm Lê Tiêu cái gì rồi, mấy ngày nay anh ấy rất bận, không có nghe nói anh ấy tức giận với anh gì đó, mấy món đồ này anh mau cầm về đi, chờ anh ấy trở về tôi nói với anh ấy một tiếng, anh đừng nghĩ nhiều."
Chu Cường không nghĩ tới Giang Nhu sẽ có thái độ này, anh ta đến nhà Vương Đào một chuyến, cũng không có xách theo gì, vợ Vương Đào đã cười thấy răng không thấy mắt, Vương Đào cũng chưa nói chuyện, cô ta đã đuổi người đi, bảo anh ta đến nhà Lê Tiêu biện hộ giúp.
Tuy rằng mấy anh em cùng nhau lớn lên, nhưng không thể không nói, so với Vương Đào, Lê Tiêu ở trong cảm nhận của anh ta có sức nặng hơn nhiều, anh ta cũng biết, lần này thật sự đã chọc tức Lê Tiêu.
Lấy hiểu biết của anh đối với tính tình của Lê Tiêu, anh ta rất lo lắng lần này thậm chí bạn bè cũng không làm được.
Nghĩ đến đây, anh hơi khẩn cầu nói: "Chị dâu, tình huống lần này đặc biệt, chị cứ giúp tôi nói vài lời đi, mấy ngày nay tôi thật sự rất bận, bên sơn trang Giang Nam thiếu người, tôi phải qua đó hỗ trợ, nếu không e rằng sẽ bị người ta cho nghỉ việc, bây giờ tôi phải đi rồi, tôi để đồ lại đây, qua vài ngày nữa lại đến cám ơn chị dâu."
Nói xong liền xoay người muốn bỏ đồ lại.
Động tác của Giang Nhu còn nhanh hơn anh ta, ngăn cản anh ta, nhíu mày nói: "Thứ này tôi thực sự không cần, Chu Cường, anh cầm về đi, nếu không lát nữa tôi ôm đứa nhỏ tự mình trả lại cho anh, cho dù Lê Tiêu ở nhà, tôi cũng sẽ không để anh ấy nhận đồ đắt tiền như vậy, nói ra cũng không dễ nghe có phải hay không?"
Giang Nhu thật sự không muốn lấy, bây giờ cô sống với Lê Tiêu, đương nhiên phải suy nghĩ thay anh, tiền căn hậu quả của chuyện lần này cô đều biết, rõ ràng là Chu Cường giở vờ điếc làm kẻ ngốc ức h.i.ế.p người ta, xin lỗi cũng không chân thành, làm gì phải vì anh ta mà khiến trong lòng Lê Tiêu không thoải mái?
Cô nhớ rõ, trước kia có lần anh cô cãi nhau với cha mẹ, nói lên cấp ba bị người ta đẩy xuống lầu gãy cánh tay, làm hụt mất cuộc thi, lúc ấy bạn học bắt nạt anh ấy cùng mẹ người bạn đó tới cửa xin lỗi, cha mẹ cô là người hiền lành, thấy thái độ gia đình người ta không tệ bèn bỏ qua.
Nhưng anh cô nhớ chuyện này rất lâu, mãi cho đến trưởng thành cũng không quên.