Nào biết Giang Nhu mới vừa mở miệng đã bị Lê Tiêu nhíu mày cắt ngang, “Không được.”
Bên ngoài trời lạnh c.h.ế.t người, lúc bận cơm cũng không rảnh mà ăn, cô làm sao chịu được?
Ngay sau đó thở dài, “Thôi, anh nói với Chu Kiến một tiếng, hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi.”
Giang Nhu chạm phải con ngươi trầm tĩnh bất đắc dĩ của anh, trong lòng bỗng dưng có chút ngọt ngào.
Nhưng trên mặt không lộ ra, chỉ nhấp môi, cố ý xụ mặt nói: “Trước mắt nhìn xem tình huống thế nào, quá nghiêm trọng lại nói sau.”
Lê Tiêu thật sự sợ cô, nếu quyết định nghỉ ngơi, đành phải ngoan ngoãn đi nằm nghỉ ngơi.
Giang Nhu còn muốn dẫn anh đi bệnh viện khám thử, nhưng Lê Tiêu thật sự là không muốn đi, ở trong lòng anh, chỉ cần không phải sắp c.h.ế.t thì không nhất thiết phải đi.
Giang Nhu khuyên không được anh, vừa vặn buổi chiều lại rơi tuyết lớn, liền tha cho anh, nhưng mà cô đi trên đường mua bình rượu thuốc trở về, thuận tiện đi nhà Chu Kiến nói một tiếng, mấy ngày nay Lê Tiêu nghỉ ngơi.
Chu Kiến mấy ngày hôm trước cũng bị thương một chút, nghe được Lê Tiêu nghỉ ngơi, anh ta còn chưa nói gì, Uông Nhạn liền đồng ý giúp anh ta, “Anh ấy cũng đã nghỉ ngơi, anh cũng ngoan ngoãn nghỉ ngơi một chút.”
Được thôi.
Nếu như vậy, Chu Kiến dứt khoát cũng tạm thời nghỉ hai ngày.
Buổi chiều Giang Nhu bôi rượu thuốc giúp Lê Tiêu, bảo anh ngủ một giấc.
Trước kia trong cục thường xuyên có người bị thương trong quá trình truy bắt phạm nhân, chỉ cần không phải ngã đánh vặn thương quá nghiêm trọng thì đều là dùng rượu thuốc lau.
Có thể là trong khoảng thời gian này thật sự quá mệt mỏi, Lê Tiêu một ngủ giấc thật sâu, từ 1 giờ chiều ngủ đến 5 giờ chiều, nếu không phải Giang Nhu đi kêu anh, có khi anh còn không tỉnh.
Cô nhóc nằm ở bên người anh, đang tự chơi với bàn tay nhỏ của mình, nhìn thấy Giang Nhu đi tới, hưng phấn đá đá chân nhỏ.
Giang Nhu ngồi ở bên mép giường, trước tiên nhổm người trêu chọc cô nhóc, thấy Lê Tiêu vẫn luôn không có động tĩnh, sau đó ngồi thẳng thân thể, duỗi tay sờ sờ trán anh, lo lắng anh có phát sốt hay không.
Cô lại sờ sờ chính mình, cảm giác hình như là có chút nóng, liền nhẹ nhàng đẩy anh, nhỏ giọng kêu anh, “Lê Tiêu, tỉnh tỉnh, đừng ngủ, ngủ tiếp buổi tối ngủ không được.”
Sau khi đẩy hai cái, người đàn ông mới nhíu nhíu mày, sau đó mê mang mở to mắt. Tuy rằng đôi mắt mở ra, nhưng tựa hồ còn chưa tỉnh táo, hai mắt không có tiêu cự nhìn phía trên đỉnh đầu, Giang Nhu không xác định lại giơ tay sờ trán anh, nhẹ giọng nói: “Hẳn là không sốt đâu.”
Người đàn ông cảm nhận được xúc cảm ở trán, cười khẽ một tiếng.
Anh giơ tay lên cầm bàn tay nhỏ trên trán, hơi hơi rũ xuống mắt, nhìn về phía Giang Nhu.
Con ngươi đen nhánh mang theo một ít tia sáng, “Tay em là nhiệt kế hả?”
Bởi vì ngủ lâu nên giọng nói có chút khàn khàn trầm thấp.
Giang Nhu nghe được anh trêu ghẹo, cũng nhìn về phía anh.
Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi sâu thẳm của người đàn ông tựa hồ mang theo chút độ ấm, nhìn đến má cô hơi nóng lên.
Bất giác mím môi, nhanh chóng rút tay mình về, cũng không dám nhìn anh nữa, hung dữ nói một câu, “Thật là có thể ngủ, dọa c.h.ế.t người.”
Đứng lên xoay người liền đi.
Lê Tiêu nhìn bóng dáng cô, có chút tiếc nuối thu hồi tay, nằm trong chốc lát, sau đó thở dài, không tình nguyện từ trên giường bò dậy, ôm đứa nhỏ đang tự chơi một mình ở bên cạnh vào lòng, thay tã xong cùng nhau đi ra ngoài.
——
Hôm nay Lê Tiêu ở nhà, Giang Nhu liền nấu cơm sớm một chút, chờ sau khi anh dậy là có thể ăn.
Trong phòng bếp, Giang Nhu móc than ở trong bếp lò ra bỏ vào trong chậu gốm đỏ, thứ này là thần khí sưởi ấm mùa đông ở đây, lấy hai cái xẻng nhỏ gắp than đang cháy đỏ, ở mặt trên lấp chút tro, sau đó bỏ chậu than vào một thùng gỗ cao nửa người.
Cái thùng gỗ này có thể là hình tròn, cũng có thể là hình chữ nhật, lại ở trên chậu than chèn một cái ván gỗ làm cái nắp, chân liền có thể trực tiếp đạp lên mặt trên sưởi ấm.
Bắt đầu từ mùa đông, Giang Nhu chính là dựa vào thứ này để hong khô tã cho đứa nhỏ, thậm chí khi cô gội đầu cũng khom lưng hong ở trên, lần trước tóc thiếu chút nữa bị cháy.
Giang Nhu chuẩn bị than nóng xong liền đứng dậy bưng chậu than về phòng.
Lê Tiêu cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, thấy cô đi ra ngoài, ôm con đi theo ở phía sau.
Cô đi chỗ nào, anh liền đi chỗ đó.
Giang Nhu không thể hiểu được, sau khi lấy giày từ trong sân vào nhà, quay đầu nhìn anh, vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Anh đi theo em làm gì? Đi bưng thức ăn ăn cơm đi chứ.”