Giang Nhu đẩy xe lăn qua, sau đó xếp hàng ở phía sau, ngẩng đầu nhìn đồng hồ ở đại sảnh bệnh viện, mới mười giờ sáng, bèn nói với Lê Tiêu: "Đợi lát nữa chúng ta đi chợ một chuyến, trong nhà không đủ đồ ăn."
Lê Tiêu thấy đứa nhỏ phía trước chích khóc tới mơ hồ, có chút đau lòng che lỗ tai của con gái trong lòng, lo lắng làm sợ cô bé.
Nghe xong lời này, nhịn không được ngẩng đầu, "Nhất định phải tiêm sao?"
Hồi nhỏ hình như anh chưa từng chích mấy thứ này.
Giang Nhu trợn trắng mắt, "Đương nhiên, tiền cũng nộp rồi."
Cầm đơn ra nhìn thật kỹ, không phản ứng anh.
Khi đến phiên cô nhóc, y tá ngửa đầu hô một tiếng, "Lê Thanh Thù --"
Giang Nhu đẩy Lê Tiêu lên, Lê Tiêu vạch ra áo bông trước ngực, lộ ra một bánh trôi béo trắng giấu ở bên trong, bộ dạng của bánh trôi đáng yêu như ngọc như tuyết, con mắt vừa to vừa sáng, y tá nhìn mà lòng hóa mềm, thanh âm cũng thả nhẹ xuống, "Vén tay áo của cô bé lên."
Lê Tiêu ôm con gái, Giang Nhu cúi người cởi áo đứa nhỏ.
Mặc đồ hơi nhiều, cởi một hồi lâu mới lấy ra cánh tay ngó sen trắng trẻo mềm mại của cô nhóc, cô nhóc còn chưa ý thức được nguy hiểm, mở to một đôi mắt đen lúng liếng sáng trong suốt nhìn Giang Nhu.
Thân thể còn nghiêng về phía cô, rất là ỷ lại cô.
Y tá cầm kim trong tay, phun một ít nước thuốc lên không trung, tay kia thì cầm miếng bông sát trùng.
Giang Nhu cố định cánh tay đứa nhỏ.
Lê Tiêu mím chặt môi mỏng, nhìn còn căng thẳng hơn đứa nhỏ, một tay ôm đứa nhỏ, một tay che ánh mắt của cô bé.
Y tá thấy anh như vậy, nhịn không được cười, "Rất nhanh, không đau."
Xoa bông gòn sát trùng lên cánh tay nhỏ của An An, sau đó vừa ổn vừa nhanh chui vào trong thịt.
Cô nhóc cũng không biết gì, còn cọ mặt vào bàn tay to của cha, vừa ngoan vừa mềm, nhưng khi kim tiêm rút ra cánh tay nhỏ, tựa như nhận thấy cơn đau.
Trừng mắt nhìn, ngơ ngác một chút, sau đó cái miệng nhỏ nhắn mếu lên, nói khóc là khóc.
"Hu hu hu" xoay đầu vùi vào trong lòng Lê Tiêu, con mắt cái mũi nháy mắt đỏ ửng, khỏi phải nói ủy khuất cỡ nào. Giang Nhu cầm bông gòn sát trùng xoa nơi bị chích của cô bé, sau đó vội vàng mặc quần áo của cô bé vào.
Miệng nhẹ giọng dỗ dành, "Xong rồi xong rồi, chúng ta về nhà, không có việc gì đâu, An An thật ngoan."
Lê Tiêu cũng vỗ người cô bé dỗ dành.
Khi đi ra cổng lớn bệnh viện, cô nhóc không khóc, nhưng quệt cái miệng nhỏ nhắn, dưới con mắt to đo đỏ còn lộ ra nước mắt to bằng hạt đậu, muốn rơi xuống mà không rơi xuống, trông rất ủy khuất.
Khiến Lê Tiêu vô cùng đau lòng, anh cúi đầu lặng lẽ nói nhỏ ở bên tai An An, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng Giang Nhu vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe thấy được, "Có đau không? Muốn trách thì trách mẹ con, không liên quan tới cha."
Đang nói tiếng người hả?
Giang Nhu tức giận nhéo mạnh một cái sau lưng anh.
"…"
Trên đường trở về thuận tiện đi chợ mua đồ ăn, sắp năm mới, gần đây trong huyện vô cùng náo nhiệt, mọi người từ các thôn trấn trong huyện ại đây đặt mua hàng tết.
Giang Nhu đẩy xe lăn đi vào cửa chợ, nhìn thấy người bên trong tấp nập, không rảnh lo Lê Tiêu, sốt ruột lấy tiền trong túi rồi vọt vào mua đồ ăn, sợ chậm một bước sẽ không còn.
Lê Tiêu nhìn thấy bóng dáng cô ra sức chen vào, khóe miệng kéo lên, sau đó bản thân yên lặng đẩy xe lăn đến một góc không ai ở bên cạnh, tầm mắt tìm bóng dáng Giang Nhu.
Sau đó lại nhìn thấy cô giống như một con cá thành thạo khéo léo ở trong đám người, cực kỳ nhạy bén.
Qua một hồi lâu, người nào đó rốt cục mua xong đồ ăn, vẻ mặt nhẹ nhàng thở phào, khi chen ra khóe miệng còn lộ nụ cười, thế nhưng hình như cô nhớ tới cái gì, tươi cười trên mặt cứng đờ, sau đó vẻ mặt kích động nhìn chung quanh.
Miệng còn sốt ruột hô, "Lê Tiêu, An An --"
Vừa rồi đã quên mất cha con bọn họ sao?
Mắt thấy Giang Nhu còn muốn chen vào trong đám người đi tìm, Lê Tiêu bất đắc dĩ lên tiếng, "Ở đây."
"Giang Nhu --"
Kêu hai tiếng, Giang Nhu nghe thấy, sau đó xoay người, nhìn thấy anh ở nơi xa xa, sốt ruột chạy lại đây, tới trước mặt sau đó thở phì phì đánh một cái lên cánh tay anh, "Anh chạy lung tung cái gì?"
"…"
Anh chạy lung tung hồi nào, anh gần như chừng từng di chuyển.