Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Nhưng làm sao cô ấy cũng không nghĩ đến, cô ấy sẽ bị mẹ ruột đổ ập xuống một trận mắng nhiếc, còn bảo cô ấy có cút được xa bao nhiêu thì cút đi xa bấy nhiêu.

Cha ruột lại còn bán cô ấy lần hai.

Chị ba.

Cô ấy nghĩ, thì ra chị ba vẫn chịu cần mình.

Trên đường trở về, Lê Tiêu kể tình huống tối hôm qua, anh với Chu Kiến đi đến nhà cha mẹ nuôi của em gái cô trước, hỏi hàng xóm xung quanh mới biết được hôm trước người đã đưa đi rồi, vì thế hai người lại quay đầu đến thôn tên côn đồ.

Hai người sợ tiếng xe đánh thức người trong thôn, cố ý đậu xe máy giấu ở cổng thôn, sau đó mò mẫm vào thôn.

Đi tìm bạn của bọn họ trước, sau khi hỏi thăm rõ ràng nhà của tên côn đồ đó, ba người lập tức cùng đi qua, cuối cùng tìm được em gái Giang Nhu bị trói ở phòng bếp.

Ba người cũng không nán lại lâu, sau khi tìm được người thì nhanh chóng chạy đi, người trong thôn đoàn kết, nếu như bị phát hiện e rằng không đi được.

Cũng may người mà bọn họ quen biết ở đó, mới có thể thuận lợi như vậy.

Sau khi Giang Nhu nghe xong, lập tức rơi vào im lặng.

Giữa trưa làm bốn món ăn, đều khá nhẹ, Giang Nhu ôm đứa nhỏ tới bệnh viện đưa một phần, khi trở về, phát hiện Lê Tiêu đang thu dọn phòng chứa đồ.

Đối diện với ánh mắt của cô, Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Trong nhà còn có một cái giường cũ, chân bị hư rồi, buổi chiều anh sửa một chút."

Giang Nhu gật đầu.

Lúc nghỉ trưa hai người nằm ở trên giường, Giang Nhu không biết mở miệng với Lê Tiêu như thế nào, nửa năm kế tiếp, cô phải toàn tâm toàn ý chuẩn bị thi đại học, tất cả chi tiêu trong nhà chỉ dựa vào Lê Tiêu.

Nhưng cô lại không thể không quản đứa nhỏ này, nếu cô mặc kệ, đứa nhỏ này thật sự không còn đường sống.

Ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, khi đang do dự mở miệng như thế nào, Lê Tiêu ở bên cạnh đột nhiên nói: "Không phải là nuôi một đứa trẻ thôi sao, nuôi thì nuôi, ngủ đi."

"…"

Giang Nhu sửng sốt, sau đó trong lòng mềm nhũn, không biết nên nói cái gì, có chút cảm động nghiêng người qua, trực tiếp ôm cổ anh.

Lần này đổi thành người đàn ông hơi nói không nên lời, thân thể cứng ngắc một chút.

Bình thường đều là anh chủ động nắm tay cô, hoặc nắm bả vai cô, mà cô rất ít khi gần gũi như vậy.

Lê Tiêu im lặng, sau đó hạ giọng hỏi: "Làm sao vậy?" Giang Nhu chôn mặt vào trong cổ anh, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy anh cực kỳ tốt."

Thật sự thật sự cực kỳ tốt.

Trước kia cô chưa từng yêu đương, cũng không quá rõ ràng giữa nam nữ kết giao như thế nào.

Mẹ cô nói tính tình cô phải cứng một chút, học chị dâu cô nhiều chút, nếu không sau này lập gia đình dễ bị ức hiếp.

Chị dâu cô thì nói với cô, về sau tìm người yêu phải lười một chút, đừng chuyện gì cũng tự mình làm, đàn ông sẽ không thương em.

Nhưng Giang Nhu và Lê Tiêu ở chung lâu như vậy, cô không có cố ý thay

đổi chính mình, tính tình vẫn dễ nói chuyện, cũng cố gắng thu dọn quán xuyến nhà cửa sạch sẽ.

Nhưng Lê Tiêu sẽ không bởi vì tính tình cô tốt mà cố ý ức h.i.ế.p cô, cũng sẽ không bởi vì cô biết nấu cơm nên cái gì cũng không làm, anh sẽ chủ động nấu cơm giặt giũ, sẽ chơi với đứa nhỏ, sẽ mua quà cho cô…

Giang Nhu không rõ cái gì là tình yêu, nhưng cô nghĩ, nếu muốn sống cả đời với một người, cô hy vọng người đó là Lê Tiêu.

Lê Tiêu có hơi mất tự nhiên thanh cổ họng, rõ ràng Giang Nhu cũng chưa nói cái gì, anh lại cảm thấy trên mặt hơi nóng.

Không nhịn được, vươn tay ôm eo cô, nhẹ nhàng nói: "Cũng không có gì, cô ấy là em gái em."

Nếu đổi thành người khác, anh cũng sẽ không quản chuyện này.

Giang Nhu không nói chuyện, vùi mặt vào càng sâu.

Chóp mũi va chạm vào da thịt trên cổ người đàn ông, Giang Nhu dường như ngửi thấy mùi xà phòng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, nhịn không được ngửi nhiều thêm hai cái.

Lê Tiêu cảm thấy có hơi ngứa, nhưng lại không nỡ di chuyển, chỉ ôm chặt eo cô.

Trong căn phòng im lặng tràn ngập một chút dịu dàng.

Đúng lúc này, một tiếng "oe oe" truyền đến giữa hai người.

Lúc này Giang Nhu mới nhớ tới cái gì, vội lùi về sau, lộ ra cô nhóc kẹt giữa hai người.

Cô bé hẳn là bị chen nên đau, hé miệng khóc đáng thương, vừa khóc vừa nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ.

Giang Nhu có chút xấu hổ, ôm cô bé dỗ dành.

Cũng may cô bé dễ dỗ, vỗ hai cái thì không khóc nữa, rũ đầu lên vai Giang Nhu khóc thút thít, nhưng lại không bỏ xuống được, vừa bỏ xuống sẽ khóc, tựa như có bóng ma.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui