Bởi vì quầy hàng với xe chung một thể, sau khi quầy hàng bị phá, xe cũng phá hỏng, hai người chỉ có thể đẩy cái xe đã bị hỏng trở về.
Bình thường lái xe phải hai tiếng, thế cho nên hôm nay về đến huyện thành bầu trời đều đã tối đen.
Giang Nhu ở nhà mãi vẫn không thấy người trở về, buổi chiều cũng không đọc sách, mắt thấy trời đã tối, cô thậm chí nghĩ có cần nhờ người đi xem thử hay không.
Lúc này nhìn thấy hai người chật vật đẩy xe trở về, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không có hỏi gì nhiều, trực tiếp bảo bọn họ vào nhà ăn cơm.
Chu Kiến không ăn, chào hỏi rồi về nhà, sợ Uông Nhạn trong nhà sốt ruột chờ.
Đi đường cả buổi chiều, Lê Tiêu đồ mồ hôi đầy người, chân phải cũng có hơi chịu không nổi, đi phòng tắm rửa mặt, sau đó ngồi xuống ghế ở nhà chính ăn cơm.
Tay cầm đũa cũng có chút run rẩy.
Giang Nhu liếc mắt nhìn anh, sau đó đứng dậy vào phòng bếp lấy muỗng cho anh.
Lê Tiêu yên lặng nhận lấy.
Cơm nước xong, Lê Tiêu cầm công cụ vào trong sân sửa xe, Giang Nhu cũng không quản anh, đi tắm rửa cho cô nhóc với Lê Hân, sau đó Lê Hân tắm, cuối cùng là Giang Nhu.
Giang Nhu rửa mặt xong sau đó trở về phòng, khi đi ngang qua cửa nhìn thấy một tay Lê Tiêu một tay bật đèn điện, một tay cầm cờ lê, vẻ mặt nghiêm túc.
Giang Nhu đặt đứa nhỏ ở bên giường chơi, mình thì ngồi ở mép giường đọc sách.
Bây giờ cô nhóc đã học được cách xoay người, hai ngày trước Giang Nhu làm mẫu ở trên giường cho cô bé vài lần, cô nhóc giống như đã nhớ kỹ, khi nằm trên giường sẽ dùng sức xoay người, còn từng thành công hai lần, từ nằm ngửa lật qua nằm sấp, thở hổn hà hổn hển.
Có đôi khi còn dùng sai sức, m.ô.n.g vểnh lên cao.
Khi Lê Tiêu trở về phòng, cô bé đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Anh ôm đứa nhỏ vào trong nôi, thấy Giang Nhu không nhúc nhích, tự mình ngủ ở bên trong.
Giang Nhu thấy thời gian không còn sớm, cũng buông sách xuống.
Tắt đèn, trong phòng rơi vào bóng tối.
Cô mới vừa nằm xuống, người đàn ông bên cạnh lập tức áp sát lại, ôm lấy cô, Giang Nhu cứng ngắc một lát, lập tức thích ứng rồi trầm tĩnh lại, hỏi anh ban ngày đã xảy ra chuyện gì.
Lê Tiêu vốn đang muốn lừa gạt cho qua, "Chỉ là nửa đường thì xe bị hỏng."
Giang Nhu lại không ngốc, trực tiếp chọc thủng, "Hỏng thành như vậy hả? Lẽ nào đang đi trên đường bị người ta đụng?" Lê Tiêu không nói.
Giang Nhu tức giận đẩy anh một phen, "Nói thật."
Hết cách, Lê Tiêu đành kể chuyện bị người ta phá quầy hàng ở chợ với cô, nghe Lê Tiêu không ra tay với người ta, Giang Nhu nhẹ nhàng thở ra, khen ngợi nói: "Anh làm đúng rồi, quả thật không nên xung đột ngay mặt với loại người này, bọn họ dám ngang ngược như vậy, hoặc là ỷ thế h.i.ế.p người, hoặc chính là kéo bè kết phái quen thói ngang ngược."
Sau đó lại khuyên nhủ: "Mấy ngày nay anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời tránh đầu ngọn gió, anh cũng đừng lo lắng, đồ kho mà bọn họ bán hương vị không ngon, cho dù không có các anh, bọn họ cũng không chịu được bao lâu."
Lê Tiêu nghe xong không đáp lại, chỉ vỗ phía sau lưng cô, "Ngủ đi."
Giang Nhu nghĩ rằng anh đã nghe lọt nên yên tâm nhắm mắt lại ngủ.
Nào biết sáng ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lê Tiêu đã đi rồi.
Giang Nhu thấy vẻ mặt anh không đúng, nhíu mày giữ chặt anh hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Lê Tiêu nhìn cô một cái, đè thân thể cô xuống, "Em tiếp tục ngủ, anh đi ra ngoài một chuyến."
Giang Nhu không buông tay, nghi ngờ nhìn anh, "Anh muốn đi đâu?"
Quầy hàng cũng bị phá, còn chạy ra bên ngoài làm cái gì?
Sau đó như là phản ứng lại cái gì, "Là bởi vì chuyện ngày hôm qua phải không? Không được đi, không phải nói hôn nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt sao? Ngày hôm qua anh đi đường nhiều như vậy, chân của anh không muốn lành hẳn hả?"
Lê Tiêu không nghĩ tới Giang Nhu hiểu mình như vậy, anh cũng không nói gì, cô đã đoán được tất cả.
Nhưng anh không có nghe, mà đáp lại một câu nói: "Tối hôm qua anh cũng không đồng ý với em."
Loại chuyện bị người ta dẫm nát trên đỉnh đầu này sao có thể không đi? Ngày hôm qua anh không ra tay đó là biết mình sẽ thiệt mới nhịn xuống, nhưng hôm nay không đi thì đó chính là thật sự sợ hãi.
Sợ cô lo lắng, lại bổ sung nói: "Yên tâm, anh tự biết trong lòng."
Nói xong nhảy thẳng xuống cuối giường.
Giang Nhu tức giận ngồi dậy, kêu một tiếng, "Lê Tiêu --"
Người đã sớm mở cửa chạy trốn không còn bóng dáng.
Giang Nhu tức giận ném gối của anh lên mặt đất.
Người này tuyệt đối gặp chuyện xui xẻo.