Giang Nhu ở bệnh viện ba ngày.
Buổi sáng cơm nước xong, Giang Nhu lấy bài thi mang từ nhà ra bên ngoài ban công xem, nếu mệt mỏi thì đứng lên nhìn xa xa, hoặc là cầm lấy quần áo cũ của Lê Tiêu ở bên cạnh vá lại.
Sau khi Lê Tiêu đi theo tổng giám đốc tên Thường Dũng thì được phân một phòng ký túc xá đơn, hôm trước khi Giang Nhu nghe thấy anh nói còn cố ý chạy tới nhìn thử.
Cũng không biết nói như thế nào, bên trong không tính là bẩn nhưng đồ đạc rất lộn xộn.
Sau khi Giang Nhu thu dọn phòng ốc gọn gàng, còn cầm quần áo giặt sạch, có quần áo bị rách, Giang Nhu bèn vá lại cho anh, cảm thấy còn có thể tiếp tục mặc.
Một người đàn ông không cần quá chú ý như vậy, quần áo bên ngoài không rách là được.
Lê Tiêu rất thích bầu không khí như vậy, ôm con gái trong lòng, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Giang Nhu ở bên ngoài.
Loại cảm giác có người ở cùng làm cho người ta rất thư thái.
Tới mười một giờ sáng, Giang Nhu thu bài thi vào muốn ra ngoài, ký túc xá của Lê Tiêu cách nơi này không quá xa, ngồi xe giao thông công cộng hai mươi phút, nếu đi nhanh thì nửa tiếng, chỗ anh có phòng bếp nhưng anh cũng chưa từng dùng.
Bây giờ Giang Nhu lấy dùng, luôn mua đồ ăn thì có hơi lãng phí tiền, tự mình nấu lời một chút.
Giang Nhu chào Lê Tiêu rồi ra ngoài, sách trên tay cô đổi thành ôn tập ngữ văn, không có ngồi xe giao thông công cộng mà vừa đi bộ vừa học thuộc, như vậy có thể đồng thời rèn luyện sức khỏe, cô cảm thấy rất tốt.
Sau khi tới ký túc xá của Lê Tiêu, Giang Nhu lấy canh hầm hồi sáng ra, đổi thành nấu cơm, sau đó lại rửa sạch đồ ăn mua hồi sáng, xào ba chén đồ ăn, hương vị thiên nhạt một chút.
Những đồ làm bếp này đều là Giang Nhu mới mua, gần đây có cửa hàng bán đồ qua tay, bên trong cái gì cũng có, Giang Nhu móc ra một vài cái dĩa còn có thể dùng, dùng nước sôi chần qua hai lần để khử trùng.
Chợ cũng rất gần, đi qua một con đường là tới, rất lớn, bên trong bán đồ ăn chủng loại phong phú, muốn làm cái gì cũng có thể mua được.
Giang Nhu trở về từ ký túc xá của Lê Tiêu đã hơn mười hai giờ, đẩy cửa ra thì nhìn thấy hai cha con ngồi ở trên giường bệnh, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm về phía cửa.
Nhìn thấy cô tiến vào, ánh mắt đồng thời sáng lên.
Biểu hiện của Lê Tiêu hơi không rõ một chút, khóe miệng hơi giương lên.
Cô nhóc thì có vẻ vô cùng vui vẻ, trên mặt lộ ra mỉm cười ngọt ngào, hai tay nhỏ bé vỗ chân mình, dáng vẻ rất kích động.
Giang Nhu thấy mà trong lòng mềm nhũn, cười hỏi: "Có phải An An đói bụng không?"
Cô nhóc di chuyển, muốn đứng lên để Giang Nhu ôm, Lê Tiêu nhanh chóng lấy tay đỡ bụng nhỏ của cô bé, đề phòng cô bé lộn xộn bị ngã.
Thấy cha quấy rối làm cho cô bé không đứng dậy được, cô nhóc còn tức giận đẩy anh, mặt mày nhăn tít lại. Lê Tiêu xoa nhẹ đầu cô bé, cáo trạng với Giang Nhu, "Bây giờ tính tình của An An càng lúc càng dữ dằn."
Vừa rồi không cẩn thận làm đau cô bé, nó cũng không cho anh ôm, lắc đầu muốn tìm Giang Nhu, điệu bộ tìm một chỗ dựa.
Cũng may cô bé hay quên, chơi một lúc là quên ngay việc này.
Giang Nhu dọn bàn nhỏ lên trên giường bệnh, sau đó lấy đồ ăn trong giỏ ra, nghe xong lời này trực tiếp đáp lại một câu, "Còn không phải giống anh."
Lê Tiêu cảm thấy oan uổng.
Tính tình anh dữ dằn khi nào? Rõ ràng tính tình cô dữ dằn hơn.
Sau khi Giang Nhu bày chén dĩa xong thì ôm cô nhóc trong lòng Lê Tiêu, sờ m.ô.n.g cô bé, phát hiện có hơi ẩm, sau đó chuẩn bị ôm cô bé đi lên sô pha thay tã ướt.
Cô nhóc nhào vào trong lòng mẹ, lập tức kêu "A a a", còn dùng bàn tay nhỏ bé sờ trán.
Giang Nhu ngầm hiểu, "Sao hả, cha đánh con à?"
Cô nhóc vùi mặt vào trong cổ Giang Nhu, vươn tay ôm lấy cô, dáng vẻ bị uất ức.
Giang Nhu buồn cười hôn đầu cô bé, "Không sao, mẹ đánh thay con."
Nói xong, bèn giả vờ giả vịt giơ tay đánh Lê Tiêu, tay nâng lên cao đánh hai cái, sau đó lại xoa đầu cô bé, "Thấy được không? Mẹ đã báo thù giúp con rồi."
Cô nhóc nhìn thấy, vùi ở trong lòng Giang Nhu vui vẻ nở nụ cười.
Chỉ có vẻ mặt Lê Tiêu không thể tin nổi.
Anh tưởng cô bé đã quên, chơi thì chơi, cũng không chậm trễ việc mang thù.
Lê Tiêu ngồi không nhúc nhích, chờ Giang Nhu thay tã xong cho đứa nhỏ mới cầm lấy đũa.
Ba món một canh, lượng thức ăn mỗi món không phải rất nhiều, vừa đủ hai người ăn, Giang Nhu là người yêu cái đẹp, không chỉ chú ý ăn mặc, ở phương diện ăn uống cũng hơi chú ý một chút, ngoại trị mùi vị ngon, màu sắc còn phải đẹp mắt.
Đồ ăn trong dĩa cái đỏ cái trắng cái xinh, nhìn rất có khẩu vị, thậm chí cơm trong chén còn dùng tảo tía, dưa leo, cà rốt trang trí thành hình dáng mặt con mèo.
Một người đàn ông như Lê Tiêu nhìn cũng có hơi không nỡ ăn.
Giang Nhu đưa đứa nhỏ cho Lê Tiêu, tự mình đi lấy nước cho cô bé uống.
Cô nhóc cũng nhìn thấy cơm trong chén, có lẽ là cảm thấy chơi vui, tay nhỏ bé trực tiếp bốc cơm trong chén.