Cô nhóc không uống sữa, lật người muốn chơi với cha.
Giang Nhu tùy cô bé, chỉnh lý váy, nói với Lê Tiêu: "Anh dỗ nó đi."
Giống như là ném một phiền phức đi, nhanh chóng lật người.
Lê Tiêu nhìn bóng dáng cô, đành phải tự mình dỗ dành.
Cũng may thời gian cô bé ngủ đã hình thành thói quen, tới giờ thì bắt đầu ngáp, không đến một chốc đã ngủ ở trong lòng Lê Tiêu.
Lê Tiêu đặt cô bé vào bên trong, dựa vào tường trong, còn có màn che, không lo nửa đêm cô bé lăn xuống giường.
Chờ bố trí xong, Lê Tiêu cẩn thận từng li từng tí dịch ra bên ngoài, sau đó ôm lấy cô từ phía sau, tiến đến bên tai cô nhẹ giọng nói: "Ngủ rồi."
Giang Nhu bèn lật người đối diện với anh, tựa như có chút lo lắng, khuỷu tay chống nửa người ở trên giường nhìn, cô nhóc buông tay sải chân ra ngủ, Lê Tiêu còn sợ thân thể cô bé đụng tới màn bị muỗi bên ngoài cắn, cuộn tấm thảm thành một nửa vòng tròn, bảo vệ cô bé ở bên trong.
Bởi vì hai người ôm nhau, khi Giang Nhu nhổm dậy, Lê Tiêu lập tức cảm nhận được mặt mình bị cái gì cọ qua.
Thân thể hai người đồng thời cứng đờ.
Khi Giang Nhu lại nằm xuống, Lê Tiêu lập tức đè ót cô lại, hôn lên.
——
Qua mười ngày, Thường Dũng đến đây một chuyến.
Mấy ngày nay anh ta rất bận, gần đây anh rễ vì dỗ chị anh ta, cho anh ta ba hạng mục quản lý, anh ta không dám thả lỏng, chỉ có thể kiên trì nhận lấy.
Nhưng bên cạnh anh ta không có ai có thể dùng, nghĩ Lê Tiêu xuất viện đã một khoảng thời gian nên nghĩ tới tới hỏi thử tình huống cụ thể, cố ý cho anh toàn quyền phụ trách một hạng mục, xem như báo ân.
Sau khi Lê Tiêu nghe xong rất động tâm.
Đây không chỉ là việc kiếm tiền tốt, còn là cơ hội kết giao mối quan hệ tài nguyên, anh đi theo Thường Dũng mấy ngày nay, phát hiện chỉ có năng lực là không đủ, còn phải có mối quan hệ, có tài nguyên.
Ngành công nghiệp bất động sản nà, hiểu biết càng nhiều càng cảm thấy nước bên trong sâu, không phải mọi người có thể kiếm được lợi từ giữa, còn có người thua lỗ táng gia bại sản.
Chị Thường Dũng với anh rể đều là người kết hôn lần hai, hai người ngoài ý muốn quen nhau rồi kết hôn, trước khi kết hôn, Thường Dũng và chị anh ta chỉ là người thường, sự phân biệt đối xử trong vòng luẩn quẩn của tầng lớp trên rất nghiêm trọng, ông chủ tôn trọng anh rể Thường Dũng nhưng cũng không đại biểu bọn họ để mắt Thường Dũng. Ở trên công trường Thường Dũng chính là trời, nhưng trong mắt người giàu, ví dụ như loại gia đình có điều kiện tốt như Trần Phong, khi nói tới Thường Dũng lập tức trào phúng là chó l.i.ế.m m.ô.n.g người.
Lê Tiêu cảm thấy đây là cơ hội khó có được.
Khi đang muốn đồng ý, thì nhìn thấy sắc mặt Giang Nhu có chút không đúng.
Do dự nói mình cân nhắc một chút.
Thường Dũng cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy rất bình thường, một công trình lớn như vậy, trước kia anh ta cũng không dám tùy tiện nhận.
Vỗ bả vai Lê Tiêu, bảo anh nghỉ ngơi, sau đó bước đi.
Đợi người vừa đi, Giang Nhu lại nhịn không được hỏi: "Chân quan trọng hay là tiền quan trọng? Bác sĩ bảo anh dưỡng nửa năm, không phải anh muốn thành tên thọt đấy chứ?"
Cái khác cô không rõ ràng lắm, cô chỉ biết muốn làm công trình này phải chạy đến công trường mỗi ngày, cô nghi ngờ đời trước chính là do Lê Tiêu còn chưa lành đã chạy tới công trường, cuối cùng chân mới thọt.
Lê Tiêu sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: "Hẳn là không nghiêm trọng như thế."
Giang Nhu trừng anh.
Lê Tiêu lập tức không nói nữa.
Giang Nhu nói thẳng: "Em không quan tâm anh kiếm tiền như thế nào, cho dù là đi ra ngoài xin cơm em cũng không quản, nhưng chỉ có một điều, trước khi chân khỏe hẳn, không được chạy lung tung, không phải Thường Dũng là tổng giám đốc sao? Anh có thể tạm thời chuyển qua làm phòng giấy hỗ trợ xử lý văn kiện, cái khác thì không được."
"Ngày mốt em định trở về, tái khám thì tự anh đi bệnh viện, đừng hòng lười biếng, nếu bị thọt thì chúng ta ly hôn, em cũng không muốn sau này có một người chồng bị thọt."
Lê Tiêu nghe xong lời này sửng sốt, "Sao nhanh vậy đã đi rồi?"
Giang Nhu tức giận nói: "Nhanh cái gì? Em đã ở đây một tháng rồi."
Sau đó lại nói: "Còn một tháng nữa là thi đại học, em phải trở về thích ứng vài ngày."
Lê Tiêu cũng không nói gì.
Buổi tối nằm ở trên giường, Lê Tiêu siết chặt người, anh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đột nhiên nói: "Nếu anh quyết định từ đầu, không làm ngành bất động sản, sau này còn có thể sẽ không kiếm được tiền, em có đồng ý không?"
Giang Nhu không cần suy nghĩ đã nói: "Anh muốn làm cái gì thì làm, em chắc chắn ủng hộ một trăm phần trăm, nhưng vẫn là câu nói đó, đầu tiên phải bảo đảm sự an toàn của bản thân, bây giờ anh bị thương, cũng đừng miễn cưỡng."
Lê Tiêu nghe xong, n.g.ự.c nóng bỏng, không nhịn được cúi đầu dùng sức hôn cô, thanh âm khàn khàn lên tiếng, "Được."