Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Vùng này đều là cửa hàng, đồ ăn nhiều nhất, nhất là quầy hoa quả một quầy lại nối tiếp một quầy, sầu riêng, quả vải, quả đào, quả xoài, quả chuối… Người xem hoa cả mắt.

Quả vải ở đây rất rẻ, ở thị trấn bên kia cũng có bán vải nhưng giá rất mắc, Giang Nhu cũng chưa từng mua, nơi này một đồng tiền một cân, hai đồng tiền ba cân.

Giang Nhu bèn mua hai cân bảo Lê Hân mang theo, vừa đi vừa ăn.

An An cũng thích ăn, Lê Hân lột vỏ ra, sau đó đút phần thịt bên trong cho cô bé, sau khi nếm thử một miếng ánh mắt sáng bừng, dùng ba cái răng nhỏ của cô bé không ngừng nhấm nuốt, cô bé không nuốt được thịt, nhai hết vị thì há miệng nhổ ra, ăn xong còn muốn nữa.

Ở mặt này Giang Nhu vẫn rất cưng chiều cô bé, cũng không cảm thấy lãng phí, vứt phần thịt cô bé nhổ ra trên cằm, bảo Lê Hân lột thêm quả nữa.

Khi tới cửa hàng, cô nhóc đã ăn ba quả.

Giang Nhu không cho cô bé ăn nữa, sợ nóng trong người.

Cửa hàng mà Lê Tiêu và Chu Kiến hợp tác mở tên "Quán ăn hai anh em", đơn giản thô bạo, vị trí không tính quá tốt, ở ngã tư ngay đầu đường dành riêng cho người đi bộ, phần đường dành riêng cho người đi bộ đó mới là mảnh đất vàng, nhưng tiền thuê cũng lại càng mắc.

Ban đầu hai người bọn họ vốn muốn mở quán món kho, sau đó phát hiện buôn bán bình thường, Lê Tiêu đi dạo ở trên đường, sau đó đổi cửa hàng thành cửa tiệm bán bữa sáng, bán các loại món kho, còn có điểm tâm như sữa đậu nành và cháo.

Nói là quán đồ ăn sáng, nhưng mở cả ngày, sáu bảy giờ chiều kết thúc công việc, sau khi kết thúc công việc hai người cũng không nghỉ, đem thức ăn và điểm tâm bán chưa hết vào ban sáng đến làng đại học bán.

Đúng vậy, còn kiêm bán điểm tâm, mở một ô ở bên cạnh cổng, có năm đứa con gái đội mũ đầu bếp màu trắng, vừa nướng vừa bán, buôn bán cũng không tệ lắm, bên ngoài xếp thành hàng dài.

Giang Nhu thật không nghĩ tới, trong thời gian ngắn ngủn, bọn họ có thể làm đến như vậy. Chu Kiến đang quét rác, nhìn thấy Giang Nhu lại đây, vội buông chổi lại đây, "Sao chị dâu đến đây vậy? Mau ngồi."

Giang Nhu nhìn chung quanh một vòng, diện tích khoảng một trăm mét vuông, lúc này hơn chín giờ, khách không quá nhiều, chủ yếu là người già dẫn cháu trai cháu gái lại đây ăn, nhịn không được nói: "Còn rất lớn, không có nhỏ như các ánh nói."

Nói tới đây, Chu Kiến bèn nở nụ cười, ngồi đối diện rót trà cho cô, cười tủm tỉm nói: "Nói nhỏ là cái quán ở đường dành riêng cho người đi bộ mà lúc trước chúng tôi định thuê, còn không lớn bằng một nửa nơi này, tiền thuê còn mắc hơn gấp đôi, lúc ấy chúng tôi đã chuẩn bị thuê rồi, tôi còn đã chạy kiếm vật liệu tính tự trang trí, nào biết đại ca đột nhiên nói không thuê."

"Nơi này là của bạn của bạn mà đại ca quen, trước kia bán cơm ở đây, nào biết việc làm ăn càng làm càng kém, chuẩn bị đóng cửa không mở nữa, sau đó đại ca thuê lại, cũng không cần trang trí, có thể dùng ngay."

Không thể không nói, vẫn là có bạn bè dễ làm việc, Chu Kiến tới phía nam hơn hai tháng, anh ta cảm thấy học được nhiều hơn mình cả hai mươi năm trước có đôi khi cậu mệt c.h.ế.t mệt sống, còn không bằng một câu của bạn bè.

Nếu không có anh chống đỡ ở phía sau, cậu ta cảm thấy mình lăn lộn chưa đến nửa tháng đã phải về nhà.

Khó trách đều nói tiền ở phía nam không phải dễ kiếm, giống anh lúc trước chỉ nhìn thấy người khác phát tài, lại không biết có nhiều người lỗ cả vốn cả gốc.

"Vốn chỉ mở quán ăn sáng thôi, không nghĩ tới buôn bán còn rất tốt, ở đây nhiều tòa dân cư, còn có một công viên, mỗi ngày đều có ông cụ bà cụ về hưu sáng sớm đi công viên tập thể dục, khi đi ngang qua sẽ đến quán ăn sáng của chúng ta."

"Quan trọng nhất là của chúng ta rẻ, quán ăn lúc trước, anh nói nguyên do không mở được, chính là giá quá mắc, nhưng món ở đoạn đường dành riêng cho người đi bộ cũng không mắc, người đi dạo đều là người thường, ai sẽ đến nơi này ăn? Mà kẻ có tiền lại sẽ ghét bỏ nơi này ồn ào, cho nên mới không mở được."

"Mở hơn một tháng, buôn bán dần dần tốt lên, bình thường buổi sáng và giữa trưa người khá nhiều, buổi tối bình thường, ngược lại bên làng đại học vào buổi tối buôn bán cực kỳ tốt."

Nhưng bọn họ mới mở, tiền kiếm được chưa đủ bù vào, hơn nữa bây giờ anh phát hiện, mở kiểu quán này không quá giống dự tính ban đầu của, anh muốn làm đồ ăn vặt, bây giờ biến thành quán ăn, vì thế anh còn cố ý tìm một bà thím biết làm điểm tâm không biết kiếm từ đâu ra, mở một ô bán điểm tâm.

Đương nhiên, những việc này Chu Kiến cũng không tiện nói với Giang Nhu, sợ Giang Nhu chê cười hai anh em bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui