Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Lê Tiêu giải thích: "Anh ta dùng giải thưởng công ty đưa nhân tình cho anh, một phân tiền bản thân cũng không thiệt, anh cũng lời, nói ra tiếng tăm của anh ta còn dễ nghe, đây là một mũi tên trúng ba con nhạn, còn có gì không tốt?"

Lại nói: "Dù sao ở trong mắt anh ta, căn nhà đó tặng ai cũng là tặng."

Giang Nhu nghe xong nhịn không được cảm khái, "Các anh buôn bán thật đúng là một bụng cong vẹo."

Đổi thành cô, căn bản không nghĩ ra được.

Lê Tiêu cười, nếu những tính toán này đã là cong vẹo, vậy mấy ngày nay anh bàn chuyện hợp tác với người ta tính cái gì? Tay không bắt sói hả?

Giang Nhu rất nhanh đã quăng việc này ra sau đầu, cô nghĩ đến sẽ có không một căn nhà lớn, lập tức nhịn không được kích động, "Chờ anh lấy được nhà rồi, chúng ta nhanh chóng chuyển hộ khẩu qua bên này. Sang năm em gái em có thể lại đây học, năm sau An An cũng có thể đi nhà trẻ ở đây."

Cô đã sớm hỏi thăm, bây giờ tỉnh G còn chưa có chính sách hạn chế hộ khẩu, chỉ cần mua nhà là có thể ở lại.

Lê Tiêu: "Được."

Giang Nhu nằm ở trên giường có chút hưng phấn, "Em không phải nằm mơ chứ, đến lúc đó để em trang trí, chúng ta trang trí kiểu tối giản, nhà Thường Dũng trang trí quá xấu."

Lê Tiêu nghe vậy nở nụ cười, trong lòng anh cũng rất vui sướng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có nhà, ôm Giang Nhu hôn mạnh một cái, "Tùy em, phong cách tối giản phong cách toàn trắng gì đó, em muốn trang trí như thế nào thì trang trí như thế ấy."

An An ngủ ở bên trong, không biết đã tỉnh lúc nào, nhìn thấy cha mẹ đang ôm nhau, đi lại muốn tách hai người ra.

Giang Nhu hoảng sợ, "Sao con bé tỉnh rồi?"

Lê Tiêu bất đắc dĩ đứng dậy tránh ra, "Không biết."

An An chen vào, ôm lấy mẹ sau đó còn dùng tay xoa mặt cô.

Giang Nhu dở khóc dở cười. Lê Tiêu cũng đã quen.

Không tới vài ngày, Lê Tiêu lấy bức vẽ về cho Giang Nhu chọn lựa, "Thường Dũng bảo anh tự chọn, anh cầm lại cho em xem thử, em cảm thấy cái nào được?"

Nói xong bổ sung nói: "Đều là một lầu hai hộ, đây là tầng mười bảy, một trăm hai mươi mét vuông, này là tầng chín, lớn hơn một chút, một trăm hai mươi lăm mét vuông, cái ở tầng mười ba lớn nhất, một trăm ba mươi mét vuông, nhưng hai căn trước là bốn phòng một sảnh, mà cái này là ba phòng một sảnh."

Giang Nhu nhìn trúng căn ở tầng mười ba, chủ yếu là kiểu nhà đẹp, ở giữa là phòng khách lớn, phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ nằm ở hai bên trái đều hướng nam, nam bắc thông nhau, còn có một phòng nhỏ phía bắc có thể làm phòng sách.

Lê Tiêu thấy cô cầm tòa nhà ở tầng mười ba không buông tay, nhướng mày hỏi: "Thích căn này hả?"

Giang Nhu gật đầu, cô thích nhà ở tầng giữa.

Thật ra Lê Tiêu nhìn trúng căn ở tầng mười bảy, chủ yếu là cái đó có tầm nhìn tốt, nhưng vẫn nói: "Vậy được, ngày mai anh nói với Thường Dũng, hôm nay anh xem nhà rồi, ba căn đều tốt lắm, nhà bên cạnh tầng mười ba này nhỏ hơn một chút, cũng là ba phòng hai sảnh, nhưng chỉ có một nhà vệ sinh, anh thấy có thể nói với anh ta một tiếng lấy giá nội bộ, nếu có thể, Chu Kiến có thể mua được."

Giang Nhu gật đầu, "Đúng, không thể để nhà người ta bận rộn với anh lâu như vậy mà cái gì cũng không có được."

Tuy rằng Chu Kiến không phải người như vậy, nhưng nếu có thể có nhà, dù cho nhỏ một chút, Chu Kiến hẳn là sẽ rất vui vẻ.

"Nhưng các anh có tiền không?"

Lê Tiêu nói rất rõ ràng: "Không có tiền, nhưng có thể vay ngân hàng."

Được rồi, anh suy nghĩ còn thông minh hơn cô, cô vừa mới chuẩn bị nhắc nhở anh nếu không thì đi ngân hàng hỏi thử xem.

Lúc thi cuối kỳ, Giang Nhu không có tâm tư chú ý nhà cửa, lúc này cô hận không thể tiến cả người vào trong sách.

Ăn cơm đọc sách, ngủ cũng đọc sách, trước kia cô còn cảm thấy trí nhớ của mình tốt, bây giờ chỉ hận vì sao mình không mọc thêm một cái não, vì tăng cường trí nhớ, vừa học thuộc vừa vẽ tranh, còn bảo Lê Tiêu đ.ấ.m lưng.

Mỗi lần nhớ không nổi, sẽ buồn bực gãi đầu.

An An cảm thấy mẹ như vậy có hơi đáng sợ, lần đầu tiên không dính người, mà chui vào trong lòng cha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui