Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Mấy ngày sau đó mỗi buổi sáng Giang Nhu tranh thủ thời gian qua một chuyến, cũng không biết là cô hướng dẫn mua hàng có tác dụng, hay là sắp tết rồi, người mua dần dần tăng lên.

Cùng lúc đó, tiệm đồ ăn vặt bên cạnh quán ăn sáng ở đường dành riêng cho người đi bộ cũng mở cửa, mấy ngày trước Chu Kiến qua đó xem, chờ Tào Vượng có thể làm việc mới giao cho anh ta, mình thì làm những việc khác.

Lê Tiêu to gan, việc làm ăn ở siêu thị bên kia mới vừa hơi tốt một chút, đã bắt đầu thuê một nhà siêu thị cỡ lớn khác, không chỉ tạo một tấm bảng giống nhau như đúc, còn viết tết đến giảm giá, rõ ràng cùng một giá, nhưng ở phía trên anh viết giảm 20%.

Tấm bảng ở siêu thị nhỏ bên kia cũng thay đổi.

Giang Nhu không có nói phương pháp này với Lê Tiêu, nhưng anh tự nghĩ ra.

Thời đại này mọi người còn rất ngây thơ, ngược lại mỗi đêm khi Giang Nhu thấy anh tính sổ sách, rõ ràng biểu hiện không giống lúc trước nữa.

Mấy ngày trước còn có chút lo lắng, bây giờ như là đã thả lỏng một chút.

Vào lúc này Giang Nhu không để ý tới anh, Lê Hân sắp qua đây rồi.

Lê Hân nghỉ lễ trễ một chút, cô ấy còn chưa có kết quả cuối kỳ đã trực tiếp tới đây, bao lớn bao nhỏ rất nhiều đồ, trong đó có một nửa là của Chu Kiến.

Còn có một nửa là của thím Vương cho Giang Nhu, mấy ngày trước Giang Nhu đã gửi một túi đồ ăn vặt lớn về, cũng không biết thím Vương có nhận được chưa.

Thím Vương cho Giang Nhu một xâu lạp xưởng thịt khô, còn có lá trà tự sao.

Giang Nhu rất cảm kích, chuẩn bị chờ Lê Tiêu trở về dùng điện thoại di động của anh gọi cho thím Vương.

Cũng đã mấy tháng không gặp, vóc dáng Lê Hân cao lên một khúc, đã đến mắt Giang Nhu.

Người cũng mập lên không ít, trên mặt có thịt, tóc dường như hơi dài, được cô ấy cột thành một túm đuôi ngựa nho nhỏ.

Ngũ quan sáng rực rỡ, trong mắt mang theo ánh sáng.

Giang Nhu hài lòng nhìn cô ấy một hồi, "Quần áo hơi nhỏ, buổi chiều dẫn em đi mua quần áo."

Lê Hân kéo quần áo, "Vẫn được, có thể tiếp tục mặc, gần đây em lên cân."

Mỗi ngày thím Vương đều nướng thịt cho cô ấy ăn.

"Sao tới sớm vậy? Tối hôm qua đã ngủ chưa?" Giang Nhu còn tưởng rằng buổi chiều cô ấy mới đến, đang chuẩn bị ôm An An đi làm nhân viên hướng dẫn mua hàng ở siêu thị, buổi trưa đến ga xe lửa đón cô ấy.

Lê Hân giải thích một câu, "Vốn là buổi chiều đến, nhưng lúc đổi tàu em đổi vé với một người nên lên tàu trước."

Giang Nhu nghi ngờ nhìn cô ấy.

Lê Hân vội nói: "Không phải người xấu, có nhân viên ở ga xe lửa, hình như là thao tác sai, em vừa khéo muốn tới sớm một chút nên đổi vé tàu."

Những người khác cũng muốn đổi nhưng chỉ có một tờ.

Giang Nhu gật gù, "Lần sau vẫn đừng đổi, muộn giờ thì muộn giờ, an toàn quan trọng nhất."

"Vâng."

Giang Nhu lại cười nói: "Đi, chị dẫn em đi làm nhân viên hướng dẫn mua hàng."

Lê Hân lập tức hưng phấn, "Nhân viên hướng dẫn mua hàng là cái gì?"

Giang Nhu nói mập mờ, "Đi thì biết."

Sau đó Lê Hân bèn theo chị gái và cháu gái đứng cả buổi sáng ở siêu thị.

Ban đầu cô ấy nhìn thấy Giang Nhu chủ động trò chuyện với người xa lạ còn có hơi ngại, sau đó Giang Nhu ôm An An đi nhà vệ sinh, lúc một mình cô ấy canh giữ ở bên cạnh quầy đồ ăn vặt, thấy có người lại đây, suy nghĩ một chút vẫn đỏ mặt tiến lên một bước chủ động tiếp thị.

Chờ Giang Nhu trở về thì nhìn thấy Lê Hân đang lóng ngón cân đồ ăn vặt cho Triệu Vân, bên cạnh Lê Hân còn có một chàng trai thanh tú cao ráo, gầy gò đứng đó, chàng trai dịu dàng dạy cô ấy cân làm sao.

Lê Hân tay chân vụng về cân, sau đó đưa cho Triệu Vân, học theo Giang Nhu dẻo mồm nói: "Chị gái, đồ của chị."

Trực tiếp chọc cười Triệu Vân, "Cô còn nhỏ hơn cháu trai tôi, sao gọi tôi là chị thế?"

Lê Hân không trả lời được, mặt càng đỏ hơn.

Chàng trai bên cạnh cũng cười.

Vẫn là Giang Nhu đi tới giải vây cho em gái, "Chị Triệu, thật là khéo."

"Giang Nhu?"

Triệu Vân kinh hỉ nhìn về phía cô, "Chị đang muốn tìm em chơi đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui