Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Giang Nhu nghe vậy nhíu mày, "Thím thật không dễ dàng."

"Đúng vậy."

Thím Vương vừa nhắc tới chuyện này lập tức hăng hái, càng nói càng kích động, trước kia loại chuyện này bà ấy có nói cho chồng mình nghe, nhưng đây là mẹ ruột của ông ấy, nói cũng vô ích, còn hỏi bà ấy có phải suy nghĩ nhiều rồi không? Tức đến mức bụng bà ấy bốc lửa.

Nói cho con gái nghe, con gái cứ ở giữa ba phải, bà nội của cô ta đối xử với cô ta khá thương yêu, hồi nhỏ thường xuyên chăm bẵm cô ta, làm cháu gái cũng không tiện nói gì.

Bây giờ cuối cùng đã tìm được một tri âm, hận không thể mắng nhiều thêm vài tiếng.


Nghe đến cuối cùng, Giang Nhu trấn an bà ấy, "Bây giờ thím cuối cùng cũng hết khổ, con gái học đại học, điều kiện trong nhà cũng tốt, hàng xóm chung quanh nói tới thím ai mà không hâm mộ?"

Thím Vương cảm thấy Giang Nhu nói chuyện vô cùng dễ nghe, từng câu đều khen bà ấy, khiến bà ấy cười đến mức răng hở cả ra, "Cũng được, từ từ chịu đựng, cuộc sống cũng càng tốt, bây giờ thím chỉ ngóng trông con gái thím học xong đại học dẫn thím vào thành phố hưởng phúc."

Lại nghe thấy bà ấy nói tới con gái, Giang Nhu chỉ đành cười theo, theo lời khoe khoang của bà ấy mà nói: "Thím là người có phúc khí, việc làm ăn của chú thuận lợi, con gái lại đậu đại học vượt bậc hơn người, những việc này đều không thể thiếu sự tính toán tỉ mỉ và quán xuyến việc nhà của thím, cháu nên học tập theo thím thật tốt."

Nói xong trong mắt còn mang theo vài phần hâm mộ, "Lần này A Tiêu xa nhà, lòng cháu vẫn không bỏ xuống được, cháu cũng không cầu anh ấy kiếm nhiều tiền, người bình an là tốt rồi. Nhưng cũng may bây giờ anh ấy theo gương tốt, biết kiếm tiền nuôi gia đình, mấy ngày hôm trước vào đồng công an cũng là bởi vì người khác đè đầu, không thể nhịn được nữa, anh ấy cam đoan với cháu, về sau không bao giờ đánh nhau nữa."

Thím Vương cảm thấy lời nói của Lê Tiêu không thể tin, đứa nhỏ đó từ nhỏ chính là một tên côn đồ, làm sao có thể sửa đổi trở nên tốt được.

Nhưng ấn tượng của bà ấy với Giang Nhu không tệ, vì thế có lòng dạy bảo cô nói: "Đàn ông phải quản, ông chồng nhà thím lúc trước cũng không hiểu yêu thương người ta, bây giờ cháu xem, trong nhà ngoài nhà đều lành nghề, đứa nhỏ Lê Tiêu đó cũng không tính là quá xấu, bảo cậu ấy bớt lui tới với đám côn đồ bên ngoài, thỉnh thoảng dụ dỗ một cái, khóc lóc một cái, cậu ấy đều nghe lời cháu hết." "Dạ."

Giang Nhu tựa như có chút thẹn thùng cúi đầu, sờ bụng, đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu có hơi ngại ngùng hỏi: "Thím, thím cảm thấy hương vị ruột heo đó của cháu thế nào? Nếu bán có thể có người mua hay không?"


Thím Vương đang ở chà giặt quần áo, nghe xong lời này, có chút kinh ngạc nhìn Giang Nhu, "Cháu muốn bán ruột heo à?"

Giang Nhu thẹn thùng nhìn bà ấy một cái, tựa như da mặt mỏng khó có thể mở miệng, nhưng vẫn nói: "Trong nhà không có tiền, tuy rằng khi A Tiêu đi để lại một ít tiền cho cháu, nhưng cháu nghĩ khá xa, chờ đứa nhỏ sinh ra chỉ sợ tiêu tiền không ít chỗ, cháu cũng không chắc anh ấy ở bên ngoài có thể kiếm được tiền hay không."

Thím Vương ngược lại tưởng Lê Tiêu để lại tiền ít không đủ dùng, không cần suy nghĩ lập tức tức giận phụ họa, "Đàn ông đều là một dạng, bọn họ tưởng phụ nữ ở nhà đều chỉ uống nước thôi, dầu muối tương dấm chỗ nào không cần tiêu tiền…"

Giang Nhu thuận theo lời bà ấy, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, cho nên cháu mới muốn hợp tác với thím."

"Hợp tác với thím?" Thím Vương kinh ngạc.


Động tác trên tay liên tục không ngừng.

Giang Nhu tiếp tục nói: "Cháu muốn thím cung cấp những nội tạng heo này để cháu kho, sau đó thuê một quầy hàng nhỏ ở chợ bán chung, trừ đi chi phí cuối cùng năm chia năm, thím thấy thế nào?"

"Công thức nấu ruột heo này là lúc trước cháu tìm được trong sách của bà nội A Tiêu, cháu cũng không hiểu, chỉ là cảm thấy không tệ, sau khi dựa theo bên trên nấu ra quả thật rất ngon, đáng tiếc chỉ có một công thức nhưng hẳn là đủ rồi. Thím nghĩ thử xem, món ruột heo kho này hương vị khá ngon, mua về nhà trực tiếp có thể làm đồ ăn, bớt thời gian bớt công sức, nữ công nhân trong huyện hẳn là thích ăn."

Thím Vương nghe mà động tâm, không cần suy nghĩ đáp lại một câu, "Cần thuê quầy hàng cái gì chứ, cứ bán thẳng ở chỗ trống bên cạnh cửa hàng bán thịt của chú cháu là được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận