Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Lê Tiêu vốn muốn đi, nghe chuỗi số điện thoại sau đó đột nhiên lại ngồi xuống, hỏi một câu, "Cha cháu có phải họ Du không?"

Cậu bé mơ màng nói: "Chú, cháu không nhớ được, nghe thật quen."

Công an ở bên cạnh giải thích: "Bác sĩ nói lượng thuốc mê quá nặng, tạm thời không nhớ ra cũng bình thường."

Lê Tiêu trực tiếp báo ra một chuỗi số điện thoại hoàn chỉnh, "Các anh gọi hỏi thử xem?"

Công an liếc mắt nhìn anh, sau đó bấm số điện thoại này.

Người đàn ông trong điện thoại dường như đang mở cuộc họp, nghe thấy là công an, còn rất khách sáo nói: "Các anh nhìn nhầm rồi, giờ này con trai của tôi đang chơi piano…"

Công an nghe xong lời này có chút do dự, hoài nghi có phải thật sự nhìn nhầm hay không, Lê Tiêu đứng dậy cầm lấy điện thoại trực tiếp mở miệng: "Anh Du, là tôi, Lê Tiêu."

Lê Tiêu cầm điện thoại, nghiêng người nhìn về phía bé trai ngơ ngác, miêu tả vẻ ngoài cậu bé, người đàn ông trong điện thoại càng nghe càng trầm mặc, cuối cùng Lê Tiêu hỏi: "Trên người con trai anh có bớt gì đó hay không?"

Giọng người đàn ông khô khốc nói: "Nó không có bớt, nhưng sau lỗ tai bên phải của nó có nốt ruồi đen."

Công an bên cạnh cũng nghe thấy, đứng dậy nhìn phía sau lỗ tai phải của cậu bé, sau đó gật đầu với Lê Tiêu.

Lê Tiêu nói với người đàn ông trong điện thoại.

Hơi thở của người đàn ông trong nháy mắt nặng nề, giọng điệu không còn bình tĩnh như vừa nãy nữa, sốt ruột nói: "Tôi lập tức đến ngay." Còn nghe thấy tiếng ghế vang lên một tiếng "két --" chói tai.

Lê Tiêu ngồi lại bên cạnh Giang Nhu một một lần nữa. Giang Nhu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Là ông chủ Du sao?"

Lê Tiêu khẽ gật đầu.

Giang Nhu cảm thán trong lòng, thật là trùng hợp.

Trong quá trình chờ đợi, An An tuột xuống từ trên đùi mẹ, đỡ chân Giang Nhu lén lút nhìn cậu bé, sau khi bị cậu bé phát hiện, nở nụ cười ngọt ngào. Cậu nhóc cũng cười.

Tốc độ của ông chủ Du rất nhanh, ông ta lái xe tới một mình, vọt tới trong phòng làm việc nhìn đứa con trai bị cạo thành tóc ngắn, hai chân mềm nhũn, "Nhạc Nhạc --"

Ôm người vào trong lồng ngực.

Bé trai nhìn thấy cha, như là nhớ tới cái gì, con mắt cũng đỏ theo, "Cha".

Lần này Lê Tiêu không chờ nữa, chào hỏi người nọ rồi thức thời rời đi, nhưng ông chủ Du vô cùng cảm kích Lê Tiêu, lúc này đã không thể dùng ngôn ngữ gì để diễn tả nữa, "Cảm ơn, cảm ơn…"

Chỉ biết liên tục nói cảm ơn.

Sau khi rời khỏi đây, Giang Nhu thuận miệng hiếu kỳ hỏi một câu, "Đứa bé kia tên là gì?"

Lê Tiêu nhíu nhíu mày: "Hình như tên là Tống Bá Khanh, theo họ mẹ cậu nhóc, Bá trong chú bác, Khanh trong "Khanh bản giai nhân", rất phức tạp, ông chủ Du còn cố ý tìm đại sư tính, đại sư nói đứa nhỏ này đời trước tên thế này, thích hợp với cậu nhóc."

Lúc anh nói lời này, giọng điệu tùy ý, giống như chỉ coi nó là một câu chuyện cười.

Nhưng Giang Nhu nghe cái tên này, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ, cái tên này cô biết, bởi vì lúc trước mới vừa vào đồn công an, lúc nghe các đàn anh nói về vụ lừa bán, cô nhớ tới tên của chàng trai đó hình như gọi là Tống Bá Khanh, bởi vì mấy chị gái trong đồn công an đều nói cái tên này êm tai, nghe như nhà thơ thời cổ đại khiến người ta lập tức nhớ kỹ, Giang Nhu cũng nghe một lần đã nhớ.

Bởi vì ở thời đại này, tên phổ biến là "Vĩ, Mạnh, Kiện", rất ít người đặt tên đặc biệt như thế.

Chàng trai bị lừa bán đó tên Lưu Nạch Nhạc, cha mẹ anh ta nói lúc mới mua về nhà giống như kẻ đần độn, chỉ có gọi Nhạc Nhạc mới phản ứng.

Anh ta vốn nên có cuộc đời tốt đẹp vô hạn, nhưng bởi vì bị lừa bán rơi vào trong bi kịch vô cùng, từ nhỏ cha mẹ đánh chửi, sau đó bị bức ép thôi học nuôi gia đình, cuối cùng vì tiền thuốc thang của cha bớt ăn bớt mặc, đồng thời làm mấy công việc, sau khi không nhìn thấy hi vọng thì đi học ăn trộm, sau đó lần đầu tiên ăn cắp đã dẫn đến lỡ tay g.i.ế.c người, mãi đến tận vào đồn mới biết người nhà luôn hút m.á.u mình là giả, cha mẹ thật sự của anh ta trên đường tìm anh ta thì xảy ra tai nạn xe cộ mà cùng nhau qua đời, cha mẹ nuôi ăn mặc âu phục khéo léo đắt giá chỉ tới đồn nhìn anh ta một lần, sau đó cũng chưa từng xuất hiện.

Lúc đó nghe câu chuyện như thế, mấy ngày ấy tâm trạng của Giang Nhu cũng không tốt.

Lúc mới vừa xuyên qua, cô muốn ngăn cản tất cả những thứ này, có điều cô cũng không biết nhiều thông tin của người này, cũng không biết quê anh ta ở đâu, có điều cô biết cha mẹ nuôi của anh ta ở huyện nào, chỉ muốn qua mấy năm báo công an, giúp anh ta tìm lại người nhà.

Chẳng trách trước kia cô nghe thấy tên của ông chủ Du đã cảm thấy quen tai, không phải giống tác giả 《 Tây Du kí 》, mà là đời trước cô từng nghe qua cái tên này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui