Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Giang Nhu nghe Lê Tiêu nói, bà Tống bốn mươi tuổi sinh Nhạc Nhạc.

Giang Nhu không nhịn được lại hỏi: "Trước đây các chị đối xử với cháu trai rất tốt nhỉ?"

Bà Tống ừ một tiếng, "Trước đây xem như con mình mà thương yêu, trước đây tôi với chồng chưa sinh Nhạc Nhạc, bèn nghĩ nếu như đời này cũng không con thì nhận cháu trai làm con nuôi chúng tôi về già…"

Nói tới đây thì dừng lại, chị ấy đột nhiên nhìn về phía Giang Nhu.

Giang Nhu im lặng, cầm lấy cốc trà trước người uống một ngụm, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, trước đây tôi xem rất nhiều sách về hình sự trinh sát, nếu không phải thân thể tôi không được, có lẽ đã đăng ký vào trường cảnh sát rồi."

Một số thời điểm, nhiều sự trùng hợp cũng không phải trùng hợp nữa.

Nếu như thay em gái của ông chủ Du vào, như vậy tất cả có vẻ hợp lý hợp tình, mặc kệ vụ án gì cũng đều có động cơ phạm tội.

Hơn nữa cô còn có một suy đoán đáng sợ hơn, đời trước đứa trẻ mà bà Tống và ông chủ Du nhận nuôi có thể chính là đứa nhỏ của người bắt cóc hay không?

Người bắt cóc bảo vệ em chồng, em chồng đưa đứa con của người bắt cóc vào nhà họ Du, so với sau này anh trai chị dâu có thể nhận nuôi một đứa trẻ khác, còn không bằng cái này.

Bởi vì sau khi đứa nhỏ của người bắt cóc lớn lên nếu như biết năm đó mẹ mình bắt cóc con của cha mẹ nuôi, cũng sẽ không dám tranh giành gia sản với cô em chồng.

Người bắt cóc đưa Nhạc Nhạc đến một nông thôn cách xa tỉnh thành, còn là gia đình như vậy, đời này cũng không thể có cơ hội gặp mặt cha mẹ đẻ.

Cho tới cô em chồng làm sao để anh trai chị dâu nhận nuôi, đương nhiên rất dễ, vợ chồng bà Tống mê tín, chỉ cần tìm đại sư nói một tiếng cầu phúc cho đứa nhỏ, cô ta lại chêm vào ở giữa, tin tưởng vợ chồng bà Tống sẽ đồng ý, có thể vợ chồng bà Tống còn nghĩ mình lớn tuổi, lỡ như sau này già đi cũng không tìm được Nhạc Nhạc, ít nhất còn có đứa bé giúp bọn họ tiếp tục tìm…

Đương nhiên, tất cả những thứ này đều là suy đoán của Giang Nhu, chỉ là cô cũng không nghĩ ra đứa con trai nuôi đời trước tại sao lạnh lùng vô tình như vậy. Cha mẹ nuôi nuôi anh ta nhiều năm như thế, bà Tống và ông chủ Du đều là người rất tốt, cho dù là con trai nuôi, tin tưởng cũng sẽ đối xử rất tốt với anh ta. Trừ phi đứa con trai nuôi đó xưa nay không coi vợ chồng bà Tống là người thân.

Bà Tống không ngốc, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi. Có điều chị ấy là người rất biết nhẫn nhịn, rất nhanh sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, còn có thể ăn cơm xong với mấy người Giang Nhu, giấu diếm nét mặt.

Cơm nước xong lúc chia tay ở cửa, bà Tống đột nhiên ôm Giang Nhu, còn vỗ vai của cô, "Ngày hôm nay cám ơn cô, trò chuyện với cô thu hoạch được rất nhiều điều, mặc kệ có kết quả hay không, tôi đều rất cảm kích lời nhắc nhở của cô."

Kỳ thực chị ấy nói lời này cũng đã tin lời nhắc nhở của Giang Nhu, có lẽ trong lòng chị ấy cũng không tin tưởng có chuyện trùng hợp như vậy.

Trải qua chơi đùa cả buổi sáng, An An đã thành lập tình bạn sâu sắc với bạn mới, rất thân thiết với đứa nhỏ nhà người ta.

Nhạc Nhạc cũng rất thích em gái nhỏ này, lúc đi đưa lắc tay bình an của mình cho An An, Giang Nhu muốn từ chối, bà Tống ngăn cản, cười nói: "An An là ngôi sao may mắn của Nhạc Nhạc, có An An rồi, cái lắc tay này đương nhiên không còn quan trọng."

Nếu không phải là bởi vì An An tổ chức sinh nhật, Giang Nhu cũng sẽ không dẫn cô bé đến công viên giải trí, cũng sẽ không cứu được Nhạc Nhạc.

Trẻ con cũng không hiểu cái gì tốt cái gì xấu, ở trong mắt An An, vòng tay còn không quý giá bằng kẹp tóc trên đầu cô bé, có điều bởi vì trên người An An không có những món đồ nhỏ đó, cô bé không thể làm gì khác hơn là lấy kẹp tóc trên đầu xuống, rất nghiêm túc cho anh trai nhỏ, còn nhắc nhở một câu, "Rất đắt."

Nhạc Nhạc rất trân trọng nhận lấy, "Cảm ơn em gái."

Bốn người lớn nhìn nhau cười.

Ông chủ Du cũng không biết gì, vẫy tay với bọn họ một cái, "Sau này thường xuyên đi chơi."

"Được, chỉ cần anh không chê phiền là được."

Một bữa cơm, đã từ "anh Du" biến thành "anh" rồi.

Ngồi sau xe, Giang Nhu không nhịn được nói chuyện vừa nãy với Lê Tiêu, sau đó hỏi: "Có phải em lắm mồm không?"

Có thể là nghề nghiệp đời trước ảnh hưởng quá sâu, cô nhìn thấy vụ án sẽ không nhịn được suy đoán, giáo viên khác dạy kiểu gì cô không rõ, ngược lại người thầy lúc trước dạy bọn họ, rất thích ở trong lớp phát triển tư duy suy luận của bọn họ, để bọn họ dựa vào manh mối suy đoán vụ án sau đó học cách chứng minh từng cái là đúng, mỗi lần làm bài tập nhóm hầu như đều phải cãi nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui