Một nhà ba người ăn cơm xong, Giang Nhu đi rửa chén, Lê Tiêu đi thu dọn đồ vật của mình. Chờ lúc ra cửa, Giang Nhu gọi An An, nửa ngày không được đáp lại.
Cô quay đầu nhìn Lê Tiêu, hỏi: "Đứa nhỏ đâu?"
Lê Tiêu cũng sửng sốt một hồi, "Đúng rồi, đứa nhỏ đâu? Mới vừa rồi còn thấy."
Sau khi hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó trở lại trong phòng tìm, tìm một vòng trong nhà, cũng không thấy bóng người An An.
Giang Nhu nhẹ giọng kêu, "An An? Đi ra có được hay không, chúng ta phải đi học."
Ngồi xuống xem gầm giường, cũng không có ai, nhíu mày, lại đi lục tủ, "Ngày hôm qua không phải chơi rất vui vẻ sao? Con không nhớ bạn mới hả?"
Trong ngăn kéo cũng không có.
Lê Tiêu cũng tìm phòng khách và nhà vệ sinh một lần, không thấy đứa nhỏ, cũng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên mở miệng, "Quên đi, ngày hôm nay không đi học, đi, An An đi ra, giờ cha dẫn con đi công viên giải trí."
Giang Nhu nghe nói như thế trừng anh, lúc đang muốn mở miệng ngăn lại, Lê Tiêu mắt sắc nhanh tay nhấc chăn trên giường, sau đó nhìn thấy cô nhóc trốn ở bên trong.
Sau khi cô nhóc được tìm, hưng phấn cười khanh khách ra tiếng.
Sáng sớm rời giường khá là gấp, Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không trải giường, chăn chất thành một đống, không nghĩ tới cô nhóc trốn ở trong này.
Lê Tiêu cười ôm An An từ trên giường xuống, còn ngốc nghếch khen một câu, "Con gái cha đúng là thông minh."
Giang Nhu tức giận đánh anh, "Đều là do anh nuông chiều, dọa c.h.ế.t người."
Cô còn tưởng rằng đứa nhỏ mất tích, đã chuẩn bị đi ra ngoài tìm.
An An tóc tai tán loạn, hài lòng cười nói: "Đi công viên giải trí."
Giang Nhu tức giận nói: "Còn đi công viên giải trí hả, mẹ thấy con ngứa da rồi."
Cuối cùng không để ý An An giả khóc, đưa đứa nhỏ đến trường mẫu giáo cùng Lê Tiêu, Lê Tiêu vốn còn muốn ở lại, Giang Nhu đuổi anh đi.
"Không cho khóc, ngày hôm nay ở yên trong trường học, mẹ biết con có thể làm được, xế chiều hôm nay cha sẽ đón con, biểu hiện tốt, buổi tối mẹ làm thịt kho tàu cho con ăn."
Cô nhóc dường như cũng biết mình chọc giận mẹ rồi, hai tay nhỏ khoanh ở trước người, sau đó oan ức nhìn cha. Lê Tiêu nhún vai, "Mẹ con tức rồi, cha cũng không dám giúp con."
Cô nhóc cắn môi, sau đó lấy lòng với Giang Nhu nói: "Không khóc, An An không khóc."
Giang Nhu nhàn nhạt ừ một tiếng, "Được, con phải nói được làm được, mẹ sẽ hỏi cô giáo."
Cô nhóc được cô giáo dắt vào phòng, cẩn thận mỗi bước đi.
Sau mấy ngày học, An An dần dần quen sinh hoạt ở trường mẫu giáo, tuy rằng mỗi sáng sớm đi học vẫn rề rà kéo dài, nhưng xế chiều khi đi đón cô bé sẽ thấy cô bé chơi rất vui vẻ, có lần Giang Nhu đi đón cô bé, còn có mấy bạn nhỏ ồn ào muốn cùng về nhà với cô bé.
Giáo viên kéo cũng không kéo được.
Thứ sáu Lê Hân trở về, trường học của các cô quản lý kiểu khép kín, bình thường học sinh không được phép ra ngoài, đồng thời nửa tháng nghỉ một lần, rất nghiêm ngặt, nhưng tương tự kết quả học tập của học sinh cũng rất tốt.
Học kỳ trước kết quả học tập của Lê Hân đứng thứ mười cả lớp, cô giáo nói với Giang Nhu, nếu như tiếp tục giữ vững, thi đại học có thể đậu đại học thủ đô.
Lê Hân so sánh với những học sinh khác, dù sao cũng chịu thiệt thòi về nội tình, cô ấy ở lớp ba, học sinh lớp một lớp hai canh tranh với nhau, mỗi người lấy giải thưởng tới mỏi tay, sau đó gần như hơn một nửa có thể được cử đi học, hoặc là trực tiếp thi vào trường nước ngoài, mà học sinh lớp ba lớp bốn thì nghiêm túc thi.
Lê Hân biết mình không có tài nghệ, cũng biết mình không am hiểu thi đua, vì thế một lòng một dạ làm đề.
Ngược lại mỗi nửa tháng trở về, Giang Nhu đều cảm thấy cô ấy gầy đi.
Buổi tối một nhà ba người đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn, Buổi tối Lê Tiêu không trở lại, đêm nay anh có liên hoan.
Tìm một quán ăn có mùi vị tốt, sau đó gọi bốn năm món ăn.
Lúc ăn cơm, Lê Hân nói với Giang Nhu, Thường Lôi đã một tháng không tới trường học.
Thường Lôi chính là con gái lớn của Thường Dũng, Giang Nhu biết cô bé, nghe Lê Hân nói kết quả học tập của đứa bé kia cực kỳ tốt, khi còn bé đi học còn nhảy lớp, mười ba tuổi đã lên lớp mười, là nhỏ nhất khối bọn họ.
Giang Nhu cau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lê Hân cầm giấy lau miệng cho An An, lắc đầu một cái, "Không rõ, lúc khai giảng gặp mấy ngày, sau đó vẫn không thấy người."
Vốn là cô ấy, Thường Lôi và Quý Vũ thường cùng ăn cơm trưa, thuận tiện thảo luận về bài tập một chút, gần đây bởi vì không nhìn thấy Thường Lôi, cô ấy và Quý Vũ cũng không có cùng nhau ăn cơm, sợ người khác hiểu lầm gì đó.
"Em hỏi Quý Vũ, hình như mẹ em ấy ngã bệnh."
Giang Nhu nhớ tới lúc trước tham gia tiệc đầy tháng của Thường Dũng, cha Triệu Vân đã nói Triệu Vân ngã bệnh, nhưng khi đó cô cho rằng Triệu Vân chỉ bị chọc tức, sau đó Giang Nhu gọi điện thoại cho Triệu Vân nhưng không gọi được.