Sắp đến tết rồi, gần đây Lê Tiêu trở nên rất bận bịu, chuẩn bị cho tiêu thụ hàng tết.
Năm nay hiệu suất sản xuất nâng lên, thêm vào ảnh hưởng của chương trình cuối năm năm ngoái, Lê Tiêu đã liên kết con đường tiêu thụ với mấy siêu thị lớn ở tỉnh ngoài, Mười hai con giáp đã được bán ở thành phố B và thành phố S rồi. Năm mới anh định cho công nhân nghỉ nửa tháng, vì thế hiện giờ gia tăng sản xuất.
Quãng thời gian trước anh thậm chí thu mua một nhà xưởng cũ, nhà xưởng cũ vốn sản xuất nước có ga, nhưng từ sau khi hai nhãn hiệu nước có ga của nước ngoài tiến quân vào thị trường trong nước cũng đề xuất "hợp tác hoạt động", ông trùm đồ uống nước có ga trong nước dần dần bị từng bước xâm chiếm, bây giờ đồ uống nước có ga đứng đầu trên thị trường là hai nhãn hiệu nước có ga của nước ngoài, mấy nhãn hiệu nước có ga đã từng nổi tiếng khắp cả nước gần như không còn thấy nữa.
Chỉ có thể nói thương trường như chiến trường, một quyết định nhỏ cũng có khả năng kết thúc tất cả.
Vị trí địa lý của nhà xưởng cũ rất tốt, Lê Tiêu tốn không ít giá cao mới thu mua được, ở giữa còn có bà Tống trợ giúp.
Công xưởng nhờ Phó Phi thiết kế. Phó Phi không nói những cái khác, năng lực chuyên ngành vẫn rất mạnh, cũng không lâu sau đã vẽ xong thiết kế cho Lê Tiêu.
Bây giờ Phó Phi đổi một công ty bất động sản lớn khác, công việc dễ dàng hơn rất nhiều, không cần ứng phó những thứ ngổn ngang kia, chỉ cần chuyên tâm làm tốt thiết kế là được.
Sau khi Thường Dũng biết việc này còn gọi điện thoại cho Lê Tiêu, hỏi anh có biết hay không, "Không phải nói về nhà chăm sóc ông nội của anh ta sao? Sao lại trở về?"
Sớm biết Phó Phi sẽ trở về, làm sao anh ta có thể đồng ý cho người từ chức chứ?
Lê Tiêu chỉ nói: "Gần đây hình như anh ta được người ta giới thiệu một người bạn gái, chi tiêu rất lớn, trước đó từ chức không tiện trở về nữa, còn chạy đến bên tôi tìm công việc, phía bên tôi là xưởng đồ ăn vặt nên từ chối, sau đó anh ta tự mình tìm một công ty."
Thường Dũng cũng không nói được gì, "Thật sao?"
Lê Tiêu lại nói: "Bạn gái anh ta là cảnh sát, quản anh ta rất nghiêm, có thể là biết anh ở bên ngoài nuôi phụ nữ mới không cho anh ta trở về? Vợ tôi cũng không cho tôi đến quá gần anh." Kỳ thực công ty mới của Phó Phi chính là do anh giới thiệu, bởi vì Phó Phi đào hai người cho anh.
"…"
Thường Dũng nghe xong lời này, trong lòng uất ức, trước đây Lê Tiêu nào dám nói chuyện với anh ta như vậy?
Nhưng không thể không nói, từ khi Lê Tiêu đi rồi, cuộc sống của anh ta lại càng lúc càng khó chịu. Hiện giờ Phó Phi cũng chạy rồi, anh ta thực sự là bể đầu sứt trán.
Sau khi anh rể rút lại chức vụ của anh ta, căn bản không nghĩ tới khôi phục, hiện giờ đã tìm người khác thay thế anh ta, chị anh ta cũng không dám nói giúp.
Hàn huyên hai câu, Lê Tiêu cúp điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho Phó Phi, kẻ dối trá Phó Phi này, vậy mà đổi số điện thoại, cũng khó trách Thường Dũng chạy tới gọi điện thoại cho anh.
Phó Phi cười làm lành vài câu ở trong điện thoại, sau đó đồng ý thiết kế đồ án bao bì Mười hai con giáp cho anh.
Năm nay tết đến, Lê Tiêu lại đấu giá chương trình cuối năm, giá cả tăng vọt cao gấp đôi năm trước, cũng không cần quay lại lần nữa, lấy năm ngoái ra dùng là được.
Chẳng qua anh cảm thấy giá cả quá mắc, Giang Nhu quả thật có thể hiểu, sau này mấy chương trình cuối năm sẽ đấu với cái giá trên trời, cuối cùng vẫn là quốc gia ra tay mới đè xuống được.
Tết năm nay Ăn, gia đình Chu Kiến dự định trở về quê nhà thị trấn ăn tết, bọn họ còn có họ hàng ở quê nhà, cha mẹ, anh cả của Uông Nhạn đã sớm gọi điện thoại cho bọn họ, nói nhà ở thị trấn đều đã quét tước rất sạch sẽ, còn chuẩn bị rất nhiều trái cây khô cho bọ họ, tỏ vẻ rất mong bọn họ trở về.
Lê Tiêu và Giang Nhu suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ở lại nơi bên này ăn tế. Bọn họ quả thực cũng có người thân ở thị trấn, nhưng quan hệ cũng không tốt, nếu như trở về e rằng mỗi ngày phải cãi nhau, hoàn toàn không qua một năm yên ổn được.
Lê Tiêu nghỉ ngày 25, sau khi nghỉ hè anh đóng nhà xưởng. Trong xưởng còn có mấy gia đình không trở về, nhưng bọn họ ở ký túc xá công nhân phía sau, cửa sau của bên ký túc xá cũng không đóng.
An An là người nghỉ sớm nhất nhà, vốn là mỗi ngày chơi rất vui vẻ, nhưng Giang Nhu bận học thuộc bài, tuy rằng nghỉ nhưng cô cũng không dám thả lỏng học tập. Lê Hân thì càng cố gắng, sáng sớm sáu giờ đã thức dậy làm đề, ngoại trừ ăn cơm đi ra một chuyến, cả người gần như sinh sống ở trong phòng luôn rồi.