Lê Tiêu đi tới, đưa tay đặt sách lên bàn, sau đó cầm lấy cốc chuẩn bị đi rót nước, sau khi trở lại đi tới bên cạnh Giang Nhu, đang chuẩn bị khom lưng ôm lấy người thân thiết một hồi, Giang Nhu vội trốn, Lê Tiêu không cho, cúi đầu hôn một cái ở trên môi cô.
Từ lúc vừa nãy anh vào cửa, An An đã lén lút trốn dưới dưới đáy bàn, vốn chuẩn bị doạ cha một hồi, không nghĩ tới lại thấy cảnh này, cô nhóc chớp mắt to, đột nhiên dùng ngón tay che mặt, "Cha xấu hổ."
"…"
Lê Tiêu nghiêng đầu qua, đối diện với đôi mắt to của đứa nhỏ, sau đó mặt không biến sắc đứng lên, hỏi một câu, "Sao con cũng tới?"
Giang Nhu đỏ mặt ngồi thẳng người, hắng giọng một cái, ngẩng đầu giả vờ giả vịt nhìn lên trần.
An An chui từ dưới đáy bàn, nhìn cha một cái, lại nhìn mẹ một cái, không trả lời câu hỏi này, mà hiếu kỳ nói: "Con thấy cha mẹ hôn môi rồi."
"…"
Sợ cô bé lại nói thêm gì nữa, Lê Tiêu lái sang chuyện khác hỏi Giang Nhu, "Vừa nãy ở phía ngoài nói nghe thấy rồi hả? Có bị hù không?"
Giang Nhu đàng hoàng trịnh trọng gật đầu, "Nghe được một chút, không có bị dọa sợ."
Cảm thấy như vậy quá nghiêm túc, vội lại bổ sung một câu, "Tần Tú Tú vẫn khỏe chứ?"
Mấy ngày trước Giang Nhu nghe Chu Kiến nói hai người ly hôn, Tần Tú Tú dẫn con ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, Chu Kiến thu xếp ký túc xá mới cho cô ấy, cách chỗ Tào Vượng rất xa.
Trước đó Chu Kiến từng ở chung một khoảng thời gian với Tần Tú Tú. Lúc trước Lê Tiêu dự định bồi dưỡng Tần Tú Tú, bởi vì Tào Vượng là người cũ theo bên họ, nhưng năng lực của Tào Vượng thật sự bình thường, không đề bạt lên được. Nhưng nếu như Tào Vượng bị người ta dồn xuống, càng ngày càng giáp rìa, lại có vẻ nhà xưởng bọn họ không có tình người, vì thế Lê Tiêu thấy Tần Tú Tú không tệ, bèn bảo anh ta dẫn dắt người.
Không nghĩ tới sau một thời gian ngắn ở chung, phát hiện Tần Tú Tú rất tốt, con người tỉ mỉ cẩn thận, còn có đầu óc, mạnh hơn mình lúc trước rất nhiều, lúc trước anh ta vừa tới bên này, chuyện gì cũng phải nhờ đại ca chỉ điểm.
Nếu Tần Tú Tú không còn con cái, tiếp theo chỉ cần cô ấy dám liều, trong xưởng nhiều cơ hội, sau này nhất định sẽ hết khổ, bây giờ quan tâm cô ấy một chút, sau này cô ấy sẽ trung tâm với nhà xưởng, là chuyện hai bên cùng có lợi.
Lê Tiêu xoay người đến tủ sách bên cạnh, cầm một cuốn sổ dày trong tủ, "Hẳn là vẫn ổn, nghe Chu Kiến nói, gần đây cô ấy còn học chữ với người ta."
Giang Nhu gật đầu, tin tưởng sau này cuộc sống của Tần Tú Tú sẽ không quá tệ.
Lê Tiêu lật sổ sách hai lần, sau đó bỏ lại, "Được rồi, sắc trời cũng không sớm, về nhà đi." Giang Nhu cũng đứng lên, đưa tay dắt An An, vậy mà cô nhóc khó hiểu nhìn bọn họ, "Không phải là hỏi tại sao cha mẹ hôn môi sao? Làm gì mà không trả lời? Còn vòng tới vòng lui."
Nói xong liếc mắt nhìn bọn họ.
"…"
Bây giờ trẻ con đều thông minh như vậy sao?
Trên mặt Giang Nhu quýnh lên, trực tiếp ôm lấy đứa nhỏ nhét cho Lê Tiêu, khẽ lườm anh một cái, bảo tự anh giải quyết.
Sắc mặt Lê Tiêu ngượng ngùng, sau đó sừng sộ lên nhìn An An, "Con nít sao nhiều vấn đề thế, cha với mẹ con là vợ chồng, hôn cô ấy một cái thì làm sao?"
An An cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: "Nhưng con là con của cha mẹ, tại sao lần nào cha mẹ cũng hôn chỗ này, còn con lại hôn chỗ này?"
Nói xong dùng bàn tay chỉ gò má và cái trán của mình.
Lê Tiêu bèn dứt khoát nói thẳng, "Cha cũng không hôn chỗ này của con, đều là mẹ con hôn, cha và mẹ của con là vợ chồng, vì thế trong cái nhà này cha chỉ có thể hôn cô ấy…"
An An nghe xong như hiểu mà không hiểu, Giang Nhu đi ở phía trước nghe thấy, nhìn anh càng nói càng buồn nôn, tức giận nói: "Ai nha, được rồi, đi nhanh lên đi, không cho phép nói chuyện nữa."
Lê Tiêu thấy An An còn muốn nói, trực tiếp đưa tay bịt mồm cô bé, "Được rồi, nghe lời mẹ con đi."
An An dùng mắt to trừng anh, biểu hiện giống Giang Nhu như đúc.
Phải biết, bình thường Giang Nhu cũng trừng anh như thế.
Lê Tiêu thấy vậy nở nụ cười.
Một nhà ba người mới vừa xuống lầu, Tần Tú Tú lại đột nhiên sốt ruột chạy tới, "Ông chủ ——"
Lê Tiêu ôm An An dừng lại, nghiêng đầu qua liếc nhìn, cau mày hỏi: "Có việc gì?"
Tần Tú Tú lo lắng hỏi: "Ông chủ, tôi không muốn đi."