Sáng hôm sau hơn năm giờ Lê Tiêu và Chu Kiến trở về, cùng về còn có một người phụ nữ trung niên bẩn thỉu.
Người phụ nữ trung niên trùm áo khoác của Lê Tiêu ở ngoài, quần áo bên trong rách rưới, tóc cũng không biết bao lâu không chải chuốt, từng sợi từng sợi thắt lại, trên mặt mảng đen mảng vàng, trong miệng nói tiếng địa phương không rõ ràng, "Đại Bằng…Tôi muốn tìm Đại Bằng…"
Ánh mắt ngơ ngác, tinh thần nhìn không quá tốt.
Lê Tiêu đi ở phía trước, Chu Kiến đỡ người. Nghe nói như thế, Chu Kiến vội vàng khuyên nhủ: "Thím, Đại Hữu chẳng mấy chốc sẽ đến, thím đừng nóng vội, rất nhanh sẽ có thể gặp được rồi."
Lê Tiêu gõ cửa nhà mình, anh vừa gõ cửa, mẹ Chu ở sát vách đã nghe thấy. Mẹ Chu lớn tuổi, cảm giác ít, bình thường đã tỉnh từ rất sớm, thêm vào con trai và Lê Tiêu cả đêm không trở về, trong lòng lo lắng, ngày hôm nay thức dậy lại càng sớm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, trực tiếp tới mở cửa nhìn thử, sau đó nhìn thấy Chu Kiến và một người phụ nữ vừa dơ vừa ngơ đứng ở cửa, vội hỏi: "Đừng gõ, vào nhà bọn thím đi, Giang Nhu và đứa nhỏ e là còn đang ngủ."
Lê Tiêu bèn thu tay về.
Mẹ Chu nhận ra là mẹ Kim Đại Hữu, con mắt trực tiếp đỏ lên, âm thanh khẽ run nói: "Sao sao lại thành như vậy?"
Trong lòng Chu Kiến cũng hơi không dễ chịu, "Đi vào rồi nói."
Trong phòng Uông Nhạn đang mặc quần áo cho đứa nhỏ, buổi tối đứa nhỏ ngủ sớm, sáng thức dậy cũng sớm, Chu Hồng ở bên cạnh còn đang ngủ, Uông Nhạn đắp chăn kỹ cho cậu bé, không đánh thức đứa con lớn.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, biết là chồng trở về, vội ôm đứa nhỏ đi ra ngoài xem.
Trong nhà Chu Kiến tuy rằng đồ vừa hỗn tạp lại nhiều, nhưng mẹ Chu và Uông Nhạn đều là người thích sạch sẽ, thu dọn nhà cửa sạch sẽ thoải mái, đồ đạc cũng đặt gọn gàng.
Lê Tiêu sợ làm dơ nhà bọn họ, để mẹ Chu và Uông Nhạn tắm cho mẹ Đại Hữu, "Cháu đi ra ngoài mua hai bộ quần áo cho thím, chờ lát nữa đưa thím ấy đi bệnh viện khám xem."
Mẹ Chu vội cản người, "Không cần, thím có quần áo, tết năm nay Nhạn Tử mua vài bộ quần áo cho thím, mặc của thím là được rồi, cháu đi về ngủ trước một giấc, hai người các cháu hẳn cũng mệt mỏi, buổi chiều hãy đưa người đi bệnh viện."
Lê Tiêu nghe thấy tiếng cửa mở bên cạnh, đoán rằng Giang Nhu hẳn đã thức dậy, bèn gật đầu, liếc nhìn nhìn người phụ nữ trung niên thần trí mơ hồ, đi thẳng ra ngoài. Đi tới cửa còn có thể nghe thấy tiếng người phụ nữ trong nhà kêu la "Đại Bằng", cùng với tiếng hỏi thăm nhẹ nhàng của mẹ Chu.
Giang Nhu đang chuẩn bị gõ cửa, Lê Tiêu đã mở cửa ra, gật đầu với cô, "Về nhà trước."
Giang Nhu lập tức theo Lê Tiêu về nhà.
Cả buổi tối Lê Tiêu không ngủ, trong đôi mắt đều là tơ máu, chỗ cằm cũng mọc râu dài ra, Giang Nhu bảo anh đi tắm, cô đi làm bữa sáng.
Khi Lê Tiêu trở về phòng lấy quần áo, An An còn đang ngủ trên giường, cả người đều nằm ngang, một cái chân còn vắt lên gối anh.
Anh cầm quần áo đi tới buồng tắm, nhanh chóng tắm rửa, thuận tiện cũng gội sạch đầu. Tắm xong đi ra Giang Nhu còn chưa nấu bữa sáng xong, Lê Tiêu dựa vào trên cửa phòng, vừa lau đầu vừa nhìn bóng người bận rộn của Giang Nhu.
Trong lòng mềm nhũn, tâm trạng nặng nề cả buổi tối sau khi nhìn thấy cô và An An dần dần nhận được sự động viên.
Ban đầu nghe thấy chuyện của thím Thạch ở trong điện thoại, cảm xúc của anh và Chu Kiến cũng có hơi không tốt. Anh và Chu Kiến, cùng với Kim Đại Hữu đều cho rằng bà ấy ở bên ngoài liên tục tìm Đại Bằng, dù cho có tìm được hay không, nhưng người hẳn là khỏe mạnh, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, tối hôm qua nửa đêm lúc đến đồn công an huyện của thành phố J, nhìn thấy thím Thạch đã không còn nhận ra người, trong lòng Lê Tiêu và Chu Kiến đều hơi sợ.
Nếu như Kim Đại Hữu thấy, còn không biết đau lòng thế nào.
Đừng thấy bình thường Kim Đại Hữu nói đến cha mẹ cậu ta, trong miệng không có lời gì tốt đẹp, nhưng con người cậu ta trọng tình, có lần uống say sau đó chính mồm nói, cha cậu ta không tìm cũng không sao, sau này cậu ta tìm, dù cho anh cậu ta biến thành hình dáng gì, cậu ta cũng muốn dẫn người về nhà.
Lê Tiêu thậm chí suy nghĩ, nếu như ngày nào đó An An mất rồi, anh và Giang Nhu nên làm gì?
Hẳn cũng sẽ giống như thím Thạch, liều lĩnh tìm kiếm đứa nhỏ.
Giang Nhu lấy mì trứng ra, vớt lên thêm hành thái, dầu hào, nước tương, muối, dầu vừng vào trong tô, lại thêm một ít nước súp quậy đều.
An An còn chưa thức, Giang Nhu hiếm khi dậy sớm như thế, vào buồng tắm rửa mặt, sau đó trở về cùng ăn với Lê Tiêu. . Ngôn Tình Ngược
Lượng cơm của Lê Tiêu lớn, lại vơ vét trong nồi thêm một to, tự bỏ thêm một muỗng tương ớt.
Hai người cũng không nói chuyện, cứ như vậy yên lặng ăn mì, bầu không khí ấm áp.