Một ngày trước khi ăn tết trước, An An gọi điện thoại cho Giang Nhu, trong điện thoại giọng nói của cô nhóc xuống rất thấp, hỏi: "Mẹ, chừng nào thì mẹ về? Con rất nhớ mẹ."
Giang Nhu nghe xong mũi chua xót, cô mới trở về từ căn tin, người co quắp ngồi ở trong hành lang bệnh viện, mặc dù là mùa đông nhưng bởi vì mặc đồ bảo hộ, trên người khó chịu dinh dính, rất không thoải mái.
Cô cũng không biết lúc nào có thể trở về, không đưa ra đáp án chuẩn xác được, bèn hỏi ngược lại: "Nhà như thế nào? Con có ngoan ngoãn nghe lời không?"
"Có nghe lời."
An An rất nghiêm túc trả lời, "Trong nhà rất tốt, mỗi ngày chú Đại Hữu nấu ăn cho con và dì, chú ấy làm rất ngon, cha rất bận, luôn ở tại trong phòng gọi điện thoại."
Cuối cùng còn phát ra một câu cảm thán,"Nếu như mẹ gả cho chú Đại Hữu thì tốt rồi."
"…"
Lời này vừa nói ra, trong điện thoại lập tức vang lên tiếng nhắc nhở lạnh lẽo của Lê Tiêu, "Lê Thanh Thù!"
Nghe dường như tức giận.
Bên cạnh còn có Kim Đại Hữu phì cười.
Cô nhóc không sợ chút nào, còn hừ một tiếng,"Chính là cha chọc mẹ tức giận bỏ đi."
Giang Nhu vừa nghe lời này thì biết An An hiểu lầm, vội dụ dỗ nói: "Mẹ không có bị cha chọc giận, mẹ đi công tác thôi, An An không nên hiểu lầm cha, cha sẽ đau lòng."
An An không hiểu, "Công tác thì tại sao không trở về nhà? Thế sao trước đây mỗi ngày cha đều trở về mà?"
Giang Nhu cố gắng giải thích rõ ràng cho cô bé, "Bởi vì mẹ là bác sĩ, bây giờ bên ngoài có rất nhiều người ngã bệnh, mẹ phải đi bệnh viện hỗ trợ, vì lý do an toàn, mẹ tạm thời không thể trở về, vì thế An An phải ngoan ngoan ở nhà, không được chạy lung tung, giờ bên ngoài rất nguy hiểm, có biết hay không?"
"Dạ."
Cô nhóc vẫn còn có chút không vui, có điều cô bé rất hiểu chuyện nói: "Vậy mẹ cũng phải chú ý an toàn."
"Được, mẹ sẽ chú ý, cảm ơn An An."
Suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đưa điện thoại cho cha, mẹ muốn nói mấy câu với cha con." Ở một đầu khác của điện thoại, An An nhìn cha ngồi ở cách đó không xa xem ti vi, xoay thân thể nhỏ bé, dường như muốn giấu điện thoại đi, nói với Giang Nhu trong điện thoại: "Cha không muốn nói chuyện, mẹ, con nói với mẹ."
Lê Tiêu vừa nghe lời này đã đoán được Giang Nhu nói với cô bé cái gì, nhịn một chút, trực tiếp duỗi tay dài, cướp lấy điện thoại di động bên tai con gái.
Sau khi cướp được đặt ở bên tai mình, nhưng giọng điệu cũng không tốt lắm, "Có gì mà nói?"
An An thở phì phò phồng mặt mặt, "Con."
Lê Tiêu không phản ứng cô bé, nghe thanh của Giang Nhu ở một đầu khác.
Giang Nhu nghe thấy, không nhịn được buồn cười cong khóe môi, sau đó giọng nói dịu dàng nói: "Cám ơn anh đưa đồ ăn vặt đến, ăn rất ngon, tất cả mọi người rất thích."
Lê Tiêu nghe xong lời này, âm thanh lạnh hơn một chút, "Nhất định phải khách sáo với anh như vậy hả?"
"…"
Giang Nhu trầm mặc, từ lần trước sau khi tan rã trong không vui, mỗi lần hai người gọi điện thoại đều nói chuyện không tính là vui vẻ, dù cho cô nói cái gì, anh cũng đ.â.m lại, vẫn là lần đầu tiên cô phát hiện tính tình anh rất lớn.
Ngoại trừ có hơi khó chịu, còn có một chút mới mẻ, có lẽ trước đây vì lo lắng cho tâm tình của cô nên anh vẫn đè nén chính mình.
Nghĩ tới đây, Giang Nhu có chút lấy lòng dụ dỗ nói: "Em nhớ anh."
Lần này đổi thành Lê Tiêu ở đối diện không nói, lập tức Giang Nhu nghe thấy tiếng người đàn ông đứng dậy trong điện thoại, như là đứng lên từ ghế sô pha bằng da đi qua bên cạnh.
Quả nhiên, rất nhanh nghe thấy An An tò mò tiếng hỏi thăm, "Cha muốn đi đâu vậy?"
Người đàn ông thuận miệng nói câu, "Tự mình xem ti vi."
Sau đó là tiếng mở cửa đóng cửa, anh không cúp điện thoại, mà đi tới bên ngoài sau đó mới mở miệng, âm thanh lạnh nhạt chất vấn: "Không phải nói chúc anh tìm được một người càng yêu anh hơn sao?"
Giang Nhu cắn môi, chột dạ nói: "Em cũng sợ, hơn nữa em nói là nếu như…"
"Không có nếu như!"
Lê Tiêu lập tức lên tiếng đánh gãy, âm thanh mang theo một chút nghiêm khắc, "Anh không quan tâm em đang ở trong bệnh viện làm gì, tự em chăm sóc tốt cho bản thân, em không phải chỉ có một người, phía sau em còn có người nhà, còn có anh và An An."
Nói tới chỗ này, giọng người đàn ông có hơi khàn khàn, ở trên thế giới này, anh và An An ngoài cô ra không còn người thân khác, cho dù Chu Kiến Và Kim Đại Hữu có tốt, cũng không thay thế được cô, "Em phải khoẻ mạnh trở về cho anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...