Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Cố tình thím Vương còn nhịn không được chen miệng, cố ý lớn tiếng hô với những người khác: "Quả thật là như thế, nuôi con là một việc tinh tế, không phải cho nó ăn cho nó mặc là đủ, phải quản, hồi nhỏ con gái tôi cũng không nghe lời, tôi với cha con bé đánh không ít, đánh một trận sẽ biết học cách ngoan ngoãn, sau khi đến trường chúng tôi bắt đầu quan tâm thành tích của con bé, không phải tôi khoe, con gái của tôi có thể thi đậu đại học, trong đó có một nửa công lao là của tôi và cha con bé."

"Lê Tiêu cũng đáng tiếc, đứa nhỏ đó rất thông minh, nếu được đi học đàng hoàng, đã sớm thi đậu đại học."

Người xem náo nhiệt đứng ở cách đó không xa nghe nói như thế, có mấy người cùng gật đầu phụ họa, "Đúng là như thế, con tôi vào năm lớp ba cũng có một khoảng thời gian kề cạnh côn đồ, là tôi mỗi ngày mang theo gậy gộc đi tìm nó, bây giờ mỗi lần thi đều top mười."

"Cũng không đúng sao, người xưa không phải đều nói cái gì mà con không dạy lỗi tại cha, Lâm Mỹ Như lại mặc kệ, lớn lên bị lệch lạc cũng không kỳ lạ, cũng may đứa nhỏ đó tôi thấy trở nên tốt hơn nhiều, còn biết ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, cũng không tính là quá xấu, hẳn là cũng do tuổi trẻ không hiểu chuyện, nếu hồi nhỏ có người quản, cũng là đứa trẻ ngoan."

Còn có người bất mãn nói với Lâm Mỹ Như: "Con dâu bà bụng đã lớn như vậy, bà còn gây sự với cô ấy, bà không giúp đỡ vợ chồng người ta thì thôi đi, bây giờ Lê Tiêu ở bên ngoài kiếm tiền, ngược lại bà nhân cơ hội tới cửa ức h.i.ế.p người, bà vẫn là con người hay sao?"

"Đúng vậy, trước kia tôi đã muốn nói, con trai ruột của mình thì không cần, tới cửa làm mẹ kế cho người khác, lẽ nào bà thiếu đàn ông như thế sao? Trước kia mặc kệ, bây giờ hai vợ chồng sống cuộc sống tốt đẹp, bà lại tới cửa quậy, thật không biết nói bà cái gì mới tốt? Có phải không muốn thấy con trai bà sống tốt không?"

"Đã tái giá còn làm cái gì? Cũng không ngại mất mặt, con dâu của bà còn tỉnh táo hơn bà."

Lâm Mỹ Như có chút khó có thể tin, những hàng xóm cũ trước kia còn vô cùng đồng tình với bà ta, sao nghe xong Giang Nhu nói mấy câu lại đột nhiên thay đổi?

Bà ta từng chỉ cần vừa nói cha Lê Tiêu đánh bà ta, Lê Tiêu kém cỏi như thế nào, một đám bọn họ sẽ an ủi bà ta suy nghĩ thoáng hơn đi, lúc này lại đều trách mọi sai lầm lên trên người bà ta.

Nhưng rõ ràng bà ta cũng chưa làm gì cả.

Lê Tiêu học cái xấu sao có thể trách bà ta chứ, rõ ràng là do cha anh.

Bà ta thừa nhận, bà ta có hơi thiên vị Hà Văn Hoa, nhưng đây cũng là bởi vì đứa con riêng hiểu chuyện, nhớ kỹ cái tốt của bà ta, biết cảm ơn.

Lê Tiêu là con ruột lại như thế nào? Về sau già rồi người bà ta có thể trông cậy vào cũng chỉ có con riêng.

Lâm Mỹ Như càng nghĩ càng uất ức, cảm thấy những người này xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vốn không biết bà ta từng trải qua cái gì, cuối cùng đỏ mắt tức giận nói với Giang Nhu: "Được, tôi nói không lại cô, sau này cũng không bao giờ tới đây khiến người ta chê ghét nữa, tôi cũng coi như không có đứa con dâu như cô." Giang Nhu ôm bụng, vẻ mặt bình tĩnh, "Tùy bà."

"…"

Lâm Mỹ Như oán hận nhìn cô một cái, sau đó xám xịt nhanh chóng rời đi.

Đợi người vừa đi, những người khác xem náo nhiệt cũng cùng lục tục về nhà.

Trước khi đi, còn có vài người lại đây an ủi Giang Nhu vài câu, bảo cô đừng quá khổ sở, sống thật tốt với Lê Tiêu, về phần những việc khác cũng không tiện hỏi quá nhiều.

Thím Vương rời đi cuối cùng, nhìn Giang Nhu nhịn không được nói: "Nếu không thì cháu nấu ở nhà của thím đi, bớt đi ánh mắt của người khác."

Giang Nhu nhìn bà ấy một cái, không nói gì.

Trên mặt thím Vương lộ sự ngượng ngùng, "Cháu đừng đa tâm, thím cũng không có ý khác. Được rồi, thím đi trước, một mình cháu ở nhà cẩn thận, có việc cứ qua tìm thím."

Lúc này Giang Nhu mới cười.

Lên tiếng, "Thím đi thong thả."

Chờ đi xa, chú Vương tới đón thím Vương bèn nhịn không được nói: "Bà thật sự là không có mắt mà, con bé giữ công thức, tìm ai hợp tác cũng được, nhưng đừng ăn quá nhiều, đẩy cho người ngoài chẳng có lợi ích gì với chúng ta, cũng là tính tình con bé tốt, đổi thành Lê Tiêu bà xem có đen mặt không?"

Thím Vương bị ông ấy nói tới sắc mặt không quá tự nhiên, "Tôi cũng không có ý khác, còn không phải sợ cô ấy bị mẹ chồng cô ấy lừa gạt à."

Mấy ngày này việc làm ăn ở quầy hàng của bọn họ rất tốt, không phải không có ai bắt chước bọn họ bán ruột heo kho, nhưng chính là không đúng vị.

Dù sao Giang Nhu và Lâm Mỹ Như mới là người một nhà, dù có dữ dội đi nữa, về sau cũng sẽ không thực sự cắt đứt.

Nếu tới nhà bọn họ làm, bà ấy cũng có thể biết là làm như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui