Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Không riêng gì Lê Tiêu vui vẻ, gia đình Chu Kiến cũng vui mừng, quan hệ của hai nhà đều tốt, đều xem Lê Hân là em gái, em gái thi đậu đại học thủ đô, làm sao có thể không làm lớn.

Chu Kiến còn cười nói: "Cậu con trai của một ông chủ nọ thi đậu trường hạng ba, người ta đã làm vô cùng náo nhiệt, Hân Hân nhà chúng ta thi đậu đại học thủ đô, không làm sao được?"

Việc này Lê Hân không làm chủ được, ngược lại ở trong mắt cả nhà, đây không chỉ là chuyện vui, càng chứng tỏ chuyện tốt rất có thể diện.

Kỳ thực Lê Hân cũng vui, chỉ có bản thân cô ấy biết, vì thi lên đại học cô ấy đã nỗ lực cỡ nào.

Trước đó điền nguyện vọng cô ấy còn không dám điền, dự định nguyện vọng 1 điền đại học G, vẫn là sau khi Giang Nhu biết, ở trong điện thoại khuyên cô ấy điền trường tốt nhất.

Đại học thủ đô ở trong lòng Lê Hân của trước đây là giấc mơ không dám chạm vào, mà bây giờ giấc mơ này đã thành hiện thực.

Một tuần lễ sau khi lấy được thư thông báo, Lê Tiêu đãi tiệc ở khách sạn 5 sao, mời rất nhiều bạn bè làm ăn, vốn là Lê Hân làm vai chính, cuối cùng lại biến thành anh.

Lê Tiêu không tính là người nói nhiều, có điều ngày đó nhìn thấy ai cũng muốn nói một câu, người thi đậu đại học chính là em vợ anh, vợ anh còn là sinh viên đại học G.

Giang Nhu vốn ở bên cạnh anh, nghe một hồi có hơi xấu hổ, mau chóng dắt An An ngồi vào bàn ăn cơm.

Lê Hân ở bên cạnh cầm điện thoại trong tay, đang cúi đầu không biết đang trò chuyện với ai, khóe miệng hơi giương lên.

Lúc Giang Nhu ôm An An ngồi xuống, nhịn không được len lén liếc một cái, phía trên ghi chú là Chó Kim Thúi.

"…"

Không cần đoán cô cũng biết là người nào.

Bữa tiệc này tuy rằng tốn không ít tiền nhưng thu vào lại không ít, buổi tối một nhà ba người ngồi ở trên giường đếm tiền, mấy xấp tiền thật dày, sau đó bỏ tất cả vào trong hộp.

"Được rồi, học phí và phí sinh hoạt bốn năm đại học của Hân Hân không cần lo nữa."

Giang Nhu nghe vậy nở nụ cười, "Ngày mai em sẽ đi bỏ tiết kiệm."

Lê Tiêu còn nói với An An: "Sau này học hành chăm chỉ, cha làm lớn hơn cho con." An An cũng không ngốc, nói thẳng: "Cha cũng có thể thi đại học."

Giang Nhu phụ họa theo, "Đúng vậy, hi vọng An An còn không biết phải đợi bao lâu, vẫn phải dựa vào anh tốt hơn."

Lê Tiêu lập tức nói sang chuyện khác, "Đến lúc đó rồi xem, đúng rồi, ngày hôm nay có phải Thường Dũng cũng tới không?"

Giang Nhu lắc đầu một cái, biểu thị mình không nhìn thấy.

Lê Tiêu: "Vậy bỏ đi, ngày mai anh gọi điện thoại hỏi thử."

Sau khi Lê Hân tổ chức tiệc tri ân thầy cô xong, cũng không lâu lắm chính là đám cưới của Đổng Minh Minh, trước đó Đổng Minh Minh dự định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, từ trước đến giờ cô ấy nói được là làm được.

Ngày ấy kết hôn, Giang Nhu dẫn theo An An và Lê Hân đi, bạn tốt chân chính của Đổng Minh Minh không nhiều, chỉ có Giang Nhu và Lâm Thư Ngọc, nhưng hai người các cô cũng đã kết hôn sinh con, không thể làm phù dâu, thế nên Lê Hân bị ‘không trâu bắt chó đi cày’.

Cùng với em họ của Đổng Minh Minh, ở hai bên trái phải cô ấy, bên đàn trai thì là mấy đồng nghiệp nam.

Cuộc hôn lễ này làm không coi là quá lớn, ít nhất ở trong mắt gia đình giàu có thì nó có hơi nghèo túng, nhưng Đổng Minh Minh cũng rất thoả mãn, phía sau lễ cưới này đều là mẹ cô ấy và cha mẹ chồng một tay xử lý, phần lớn tiền đều do bên nam bỏ ra, bọn họ biết gia đình Đổng Minh Minh giàu có, nhưng không muốn chiếm hời, đây là hôn lễ tốt nhất bọn họ có thể làm được.

Khách tới tham gia có vài người là bạn làm ăn của Đổng Minh Minh, có vài người là đồng nghiệp bên nam.

Sau khi cha Đổng Minh Minh qua đời, cô ấy đã tiếp nhận toàn bộ công ty. Ban đầu còn bị các lão già và cổ đông của công ty bắt nạt, nhưng cô ấy cũng không phải người dễ trêu, dám trực tiếp hò hét với người ta, ăn thua đủ với bạn, mềm không được cứng cũng không xong.

Hiện giờ cô ấy dần dần nắm giữ quyền lên tiếng của công ty, cũng rảnh rỗi làm đám cưới.

Chú rể chính là bạn trai cảnh sát của cô ấy, không thể không nói, vẻ ngoài của bên trai vẫn rất xuất chúng, mặc âu phục là một chàng soái ca.

Đứng chung một chỗ với Đổng Minh Minh xinh đẹp có khí thế mạnh mẽ, rất xứng đôi.

Lâm Thư Ngọc cũng tới, Phó Phi ở bên cạnh ôm con gái.

Con gái cô ấy đã hơn năm tháng, mặt mũi rất đẹp đẽ, mập mạp trắng nõn, con mắt vừa to vừa sáng.

An An nhìn không chớp mắt, bám bên cạnh em gái, vọc tay nhỏ của cô nhóc.

Em gái cũng rất thích cô bé, con mắt liên tục nhìn chằm chằm vào cô bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui