Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Âm thanh Thẩm Hạ khàn khàn nói: "Bà ấy có khỏe không?"

Anh ta không có nói tên, có lẽ cũng không biết nên dùng cái gì để xưng hô, nhưng Kim Đại Hữu vẫn biết anh ta nói tới ai, ngừng một chút nói: "Vẫn ổn, bây giờ ở trong nhà anh Chu Kiến, đầu óc có lúc tỉnh táo có lúc hồ đồ."

Không nói quá cụ thể, có thể là sợ anh ta quá hổ thẹn.

Nhưng con mắt Thẩm Hạ vẫn đỏ, anh ta không ngốc, ngẫm lại cũng biết một người phụ nữ ở bên ngoài tìm con trai hai mươi năm, thậm chí điên rồi vẫn còn đang tìm, cũng biết bà ấy chịu bao nhiêu cực khổ.

Con mắt cha mẹ nuôi Thẩm Hạ cũng đỏ, cha nuôi có chút khổ sở nói: "Xin lỗi." Năm đó ông ấy cũng nổi tư tâm, nghĩ không tìm được cha mẹ đứa nhỏ, bén dứt khoát không tìm tiếp nữa, nếu như lúc trước vẫn tiếp tục tìm thì cả nhà bọn họ có lẽ sẽ không như vậy.

Kim Đại Hữu lắc đầu một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Không trách hai người, cháu rất cảm kích chú thím, cám ơn hai người nhận nuôi anh cháu, không để cho anh ấy chịu khổ."


Ngay vào lúc này, điện thoại trong túi Kim Đại Hữu tron vang lên, cậu ta liếc mắt nhìn, sau đó đứng dậy nhận lấy, "A lô, ông nội?"

Trong phòng làm việc lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng trò chuyện của Kim Đại Hữu.

Đợi ròng rã hơn ba giờ, đã có kết quả xét nghiệm, là anh em ruột.

Biết được tin tức này, mọi người dường như cũng không bất ngờ, kỳ thực từ khi Kim Đại Hữu lấy ra bức ảnh trong lòng mọi người đã có suy tính, nhìn thấy báo cáo lại thở phào nhẹ nhõm nhiều hơn.

Kim Đại Hữu và Thẩm Hạ cũng không nói chuyện, vẫn là cha nuôi Thẩm Hạ vỗ vai của hai người nói: "Là chuyện tốt, ngày hôm nay không uổng công, Tiểu Hạ, nếu không thì con đi thăm mẹ ruột của con đi?"

Thẩm Hạ nhìn Kim Đại Hữu, trầm mặc gật đầu.

Giờ này là buổi trưa, đoàn người đi tới quán cơm gần đó ăn bữa cơm, đây là trước đó đã đặt rồi, sau khi có kết quả xét nghiệm dù là tình huống thế nào, ít nhất phải ăn bữa cơm.

Chỉ là bữa cơm này ăn nhạt như nước ốc, mẹ nuôi Thẩm Hạ mất tập trung, Thẩm Hạ và Kim Đại Hữu đều trầm mặc không nói lời nào, chỉ có Lê Tiêu và cha nuôi Thẩm Hạ khuấy động bầu không khí.

Ngay cả Đổng Minh Minh luôn thích nói cười cũng không nói gì, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mẹ chồng. Cơm nước xong, Đổng Minh Minh bảo tài xế đưa cha mẹ chồng về nhà, mình và Thẩm Hạ ngồi trên xe Lê Tiêu, cùng đến nhà Chu Kiến.

Ở nhà Chu Kiến, Thẩm Hạ nhìn thấy thím Thạch yên lặng ngồi ở trên ghế sô pha đan áo len.


Hai mẹ con cũng không cần giới thiệu, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, thím Thạch đã rơi nước mắt đầy mặt.

Lập tức trong phòng bùng nổ tiếng khóc rống, thật giống như muốn phát tiết nổi khổ mẹ con xa cách hai mươi năm này ra.

Giang Nhu nhìn thấy cuối cùng thực sự không chịu nổi, xoay người đi ra ngoài, con mắt cũng hơi ửng đỏ.

Sau khi Lê Tiêu nhìn thấy, cũng trầm mặc đi theo, hai người đứng ở cửa, Lê Tiêu móc móc trong túi, không rút ra được khăn tay, dứt khoát giơ tay lên dùng ống tay áo lau cho Giang Nhu.

Giang Nhu vốn rất khó chịu, thấy thế trực tiếp nở nụ cười, nghiêng đầu, "Không cần."

Lê Tiêu không có nghe, lấy ống tay áo lau cho cô.

Giang Nhu cúi đầu thuận theo anh, nghe thấy tiếng khóc bên trong, con mắt lại đỏ, nhỏ giọng nức nở nói: "Lê Tiêu, em nhớ cha mẹ em."


Động tác Lê Tiêu dừng một chút, sau đó nói: "Vậy năm mới chúng ta quay về thăm."

Giang Nhu lắc đầu một cái, chỉ có bản thân cô biết, cô cũng không nhìn thấy bọn họ nữa, trên thế giới này có lẽ có một người giống cha mẹ cô như đúc, nhưng ở trong lòng cô, cha mẹ thật sự của cô là hai người ở đời trước.

Không giống nhau.

Kim Đại Hữu ở chỗ này hai ngày, hai ngày sau, ông bà nội Kim Đại Hữu đã tới, còn có gia đình cha Kim Đại Hữu cũng tới.

Cha cậu ta đã tái hôn, sinh một trai một gái, đứa lớn nhất năm tuổi, đứa nhỏ nhất ba tuổi, đều tới.

Sắc mặt Kim Đại Hữu rất khó coi, kỳ thực cậu ta biết, ông nội bà nội cậu ta vẫn liên lạc với bên cha, vì thế sau khi cậu ta lên cấp ba, chưa bao giờ đòi tiền trong nhà, tất cả đều là dựa vào học bổng của mình và làm thêm tiền kiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận