Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Mấy ngày nay tinh thần của thím Thạch cực kỳ tốt, đầu óc càng tỉnh táo hơn rất nhiều, chỉ là rất không có cảm giác an toàn, luôn muốn đi tìm Thẩm Hạ, nhất định phải nhìn thấy người mới yên tâm.

Lê Tiêu đặt trước một bàn lớn ở quán cơm, bốn gia đình đều đến, bao gồm cả gia đình Chu Kiến.

Quá nhiều người, ngồi hai bàn, gia đình Giang Nhu, Chu Kiến, mẹ kế của Kim Đại Hữu, hai đứa bé một bàn, Lê Tiêu và Chu Kiến tương đối biết nói chuyện, ngồi xuống bàn bọn Kim Đại Hữu.

Giang Nhu ôm An An ngồi ở bên cạnh Uông Nhạn, hai người nhỏ giọng nói chuyện, cuối cùng cũng không biết có phải bàn kia quá nhiều người không, Đổng Minh Minh và mẹ cô ấy cũng lại bên này ăn.

Đổng Minh Minh ngồi bên cạnh Giang Nhu, sau đó khẽ thở ra một hơi, mẹ của cô ấy tức giận vỗ cô ấy một cái, bảo cô ấy chú ý một chút.

Giang Nhu buồn cười gắp một ít món thích ăn cho cô ấy, Đổng Minh Minh tiến đến bên tai Giang Nhu nói: "Mấy ngày nay chồng tớ rất không dễ chịu, mẹ chồng tớ ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng mấy ngày nay sức khỏe không tốt, thậm chí bị bệnh phải đi bệnh viện, hai ngày nay em chồng tớ mỗi ngày đều lại đây đưa đồ ăn mỗi ngày, còn bắt mạch kiểm tra thân thể cho tớ, nhưng sau khi biết việc này không dám tới nữa, anh ấy kẹp ở giữa, tớ nhìn cũng khó chịu."

Đặc biệt chồng cô ấy là một người có lòng trách nhiệm nặng, hai bên đều phải chăm sóc tốt, cuối cùng hai bên đều tổn thương.

Giang Nhu cũng không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là an ủi: "Bây giờ còn chưa quen, qua một thời gian là tốt rồi."

"Hi vọng như thế, cha mẹ chồng tớ dự định cuối năm cùng đến bên cậu ăn tết với chồng tớ."

"Cha mẹ chồng cậu là người hiểu lí lẽ."

Bữa cơm này ăn rất lâu. Sau khi ra khỏi cửa trời cũng tối rồi, bởi vì xe không đủ, còn gọi mấy chiếc xe ở cửa quán cơm cửa. Lúc đưa mẹ nuôi lên xe, Thẩm Hạ theo bản năng săn sóc mặc áo khoác cho mẹ nuôi, sau đó đưa nước vỏ cam phòng say xe cho bà ấy.

Thím Thạch đứng ở bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt có chút cô đơn.

Giang Nhu và Đổng Minh Minh cũng nhìn thấy, liếc mắt nhìn nhau.

Buổi tối về đến nhà, Giang Nhu nằm ở trên giường liên tục thở dài, còn xoay người mấy cái, cuối cùng vẫn là Lê Tiêu không nhìn nổi, ôm người vào lòng không cho cô di chuyển, "Làm sao vậy?" Giang Nhu rất buồn phiền nói: "Anh nói xem việc này ồn ào đến thế, môi hở răng lạnh, sau này Thẩm Hạ thiên vị nhà nào cũng không tốt."

Lê Tiêu cảm thấy cô cứ bận tâm mù quáng, "Người cũng tìm về rồi, còn gì phải xoắn xuýt? Đây là chuyện của Thẩm Hạ, em quan tâm anh ta thiên vị làm gì."

Vẻ mặt Giang Nhu thành thật, "Không phải nói như vậy, chỉ là em cảm thấy khổ sở, gia đình ruột thịt vì tìm anh ấy mà ly tán, cha mẹ nuôi cũng rất tốt với anh ấy, còn là con trai độc nhất, chuyện này làm sao cân bằng?"

Lê Tiêu trực tiếp xì một tiếng, "Anh thấy em chính là rỗi rãnh phát sợ, gần đây em ôn tập thế nào? Em còn có phỏng vấn đấy đừng quên."

"…"

Nói xong anh lại bổ sung thêm một câu, "Thằng nhóc đó từ trước đến giờ vận may rất tốt, người không chịu thiệt nhất chính là anh ta."

Giang Nhu nghi ngờ anh đang ghen tị, đương nhiên, không dám nói lời này trước mặt anh, chỉ nói: "Đổi thành xảy ra ở trên người anh, anh chắc chắn sẽ không nói như vậy."

Vẻ mặt Lê Tiêu nhàn nhạt, "Có lẽ vậy, nhưng vận may của anh chắc chắn không tốt bằng anh ta."

Giang Nhu nhớ lại đời trước của anh, vận may quả thực rất kém cỏi.

Cô đau lòng ôm anh, an ủi, "Vậy cũng chưa chắc, em cảm thấy anh thông minh hơn Thẩm Hạ, tuy rằng vận may không tốt như anh ta, nhưng trí thông minh cao, ông trời rất công bằng."

Lê Tiêu nghe vậy nở nụ cười, anh cúi đầu nhìn cô một cái, con mắt đối diện cô, mỉm cười dịu dàng, quyết định thu hồi lời nói mới nãy của mình, vận may của anh kỳ thực không kém chút nào, đời này của anh gặp được Giang Nhu.

Thời gian sau này, Giang Nhu luôn nghiêm túc chuẩn bị phỏng vấn.

Cũng không biết có phải chuyện gia đình Kim Đại Hữu xúc động tới Lê Tiêu không, năm nay Lê Tiêu dự định về nhà ăn tết với bọn họ.

Bọn họ tới đây đã ba, bốn năm, cũng chưa từng trở lại lần nào. Giang Nhu hiểu rõ trong lòng, nhưng thật ra Lê Tiêu có hơi trốn tránh quê nhà, có lẽ nơi đó với anh mà nói đều là một nơi có ký ức không đẹp.

Tết năm nay dự định trở lại, có thể là đi hòa giải với quá khứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui